*Chương có nội dung hình ảnh
"Đáng yêu quá, nhìn rất giống Lăng Mặc lúc nhỏ."
"Ông nội, ông đừng dí mặt gân quá kẻo bé con sợ."
"Cái gì mà sợ, mặt ta là hiền hòa nhất rồi đấy, con bé cũng có khóc đâu."
Nhã Khanh nhìn mọi người đứng ngoài cửa đứa nhỏ của Thẩm Ninh thì trong lòng vô cùng khó chịu. Cứ nghĩ nếu Thẩm Ninh sinh ra là nữ thì sẽ không được mọi người yêu quý nhưng giờ hoàn toàn ngược lại, còn quan tâm hơn cả Lăng Viên. Thậm chí lúc cô ta sinh, ba chồng và Lăng Thiên còn không đên.
Lăng Thiên mở cửa thẫn thờ đi đến, thấy bé con đang nằm trong lồng ấp, anh ta cố gắng nở một nụ cười.
"Thẩm Ninh thế nào rồi?" ông nội Lăng nhìn Lăng Thiên hỏi.
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Đang ở phòng hồi sức cấp cứu."
Lăng Thiên ấp úng nói, cũng không dám nói phần sau cho mọi người nghe. Bây giờ cũng không thể chắc Thẩm Ninh có tỉnh lại hay không, nhỡ chẳng may mãi mãi không tỉnh lại thì sao...
"Cũng may con bé đã không sao rồi."
"Thiếu phu nhân là người phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ nhanh chóng khoẻ mạnh." quản gia khẽ nói.
"Lâm Từ đâu rồi, chuyện tôi dặn không biết nó đã làm xong chưa."
"Không phụ kỳ vọng của ông, cháu đã làm xong rồi" giọng nói của Lâm Từ vang lên, theo sau anh ta là Diệp Tử.
"Lúc nãy cháu quay lại đây thì gặp cô ấy."
Ông nội Lăng gật đầu. Ông cũng đã nghe qua bạn thân của Thẩm Ninh là Diệp Tử. Thấy hai mặt Diệp Tử đỏ lên, chắc là vì đã khóc quá nhiều. Diệp Tử nhẹ nhàng mở cửa tới bên cạnh bé con, thấy nó đang mở to mắt nhìn mình thì mới mỉm cười một cái. Đôi mắt này đặc biệt giống với Thẩm Ninh.
"Thế nào rồi?"
"Thẩm Ninh là bị người ta đây, còn là ai đây thì..." Lâm Triệt quay sang nhìn Nhã Khanh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Cảm nhận được ánh mắt bất hảo của Lâm Tự, Nhã Khanh bỗng thấy chột dạ. Cô ta nắm chặt tay, cố gắng đề bản thân trong thật bình tĩnh.
"Không phải... là Thẩm Ninh tự ngã cầu thang sao?" cô ta ấp úng nói, giống như bản thân hoàn toàn không liên quan gì.
"Cháu vừa đến phòng giám sát của bệnh viện, camera đã quay lại được cảnh Thẩm Ninh cùng Lăng phu nhân đây ra ngoài. Sau đó Lăng phu nhân quay lại phòng còn Thẩm Ninh thì xảy ra chuyện." Lâm Từ không nhìn cô ta nữa, quay sang nói với mọi người.
Mọi người nghe xong đều đồng loạt quay người nhìn Nhã Khanh. Chẳng lẽ chuyện này thật sự là do Nhã Khanh làm hay sao? Phải biết nêu Thẩm Ninh hay đứa bé xảy ra chuyện gì thì cả Lăng gia sẽ không tha cho cô ta.
Nhã Khanh trong lòng lo sợ, cô ta vẫn luôn thắc mắc lúc đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu vãn còn thấy Lâm Từ, vậy mà sau khi đưa đé bé về phòng lại không thấy anh ta đâu. Hoá ra là đi đến phòng giám sát xem lại camera.
"Lâm Từ, anh nói như là tôi đây Thẩm Ninh vậy. Có camera quay lại, tôi đâu có ngu ngốc mà làm chuyện đó, không phải là tự mình hại mình sao?" Nhã Khanh vội lấp liếm nói.
"Tôi cũng đâu có nói là cô đây Thẩm Ninh, đây là cô tự mình nói. Không lẽ cô có tật giật mình?" Lâm Từ cười nhạt.
"Anh đừng có nói bậy." Nhã Khanh chột dạ, quay sang nhìn Lăng Quân: "Em không có đây Thẩm Ninh, thật đấy."
Lăng Quân bị ánh mắt vô tội của Nhã Khanh làm cho mềm lòng, ông ta cũng nghĩ Nhã Khanh không có gan làm mấy chuyện đó, hậu quả nặng như vậy, nêu lộ ra cô ta cũng không gánh được.
"Chuyện này chắc có uẩn khúc gì rồi."
Nghe con trai bênh vực Nhã Khanh, ông nội Lăng lập tức không hài lòng. Ông sớm đã biết trước đứa con trai này rất dễ mềm lòng trước cô ta nên mới để Lâm Từ đi điều tra. Nếu chuyện này một chút cũng không liên quan tới Nhã Khanh, ông mới không tin. Chỉ có thằng con ngu ngốc này mới dễ bị cô ta qua mặt mà thôi.
"Vậy cô cùng