Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 50 "Tôi làm bác sĩ."




"Mẹ ho như vậy mà. Để con xem cho." Lâm Từ vừa định chạm vào liền bị ba và Lâm Triết giữ lại. Ngay cả người đang ôm nằm trên giường cũng giữ tay anh ta.

"Ây.... không cần. Khụ khụ... mẹ không sao."

"Anh hai, bác sĩ khám rồi, nói mẹ là tâm bệnh, suy nghĩ lo lắng quá nhiều nên mới sinh bệnh." Lâm Triệt buồn bã nói.

"Tâm bệnh? Liệu có khám chuẩn không? Hay cứ đề con khám lại xem sao."

"Không cần. À.... ý của em là anh là bác sĩ mà không nhìn ra à."

"Cũng tại hai đứa chúng mày. Lớn rồi không lo lấy vợ nên mẹ chúng mày mới suy nghĩ đến phát bệnh đấy." ba Lâm trách mắng.

Lâm Tự im lặng không nói gì. Anh ta làm sao có thể nói là anh ta vốn không thích con gái. Nếu nói ra chỉ sợ ba mẹ lập tức phát bệnh nhập viện luôn ấy chứ.

"Lâm Từ..."

"Mẹ nói đi."

"Chuyện xem mắt lần trước mẹ nói với con, con đồng ý được không? Nếu hai đứa thật sự không hợp thì mẹ cũng không ép đâu." mẹ Lâm thều thào nói.

"Chuyện này.... Thôi được rồi, con sẽ đi."

"Thật sao? Vậy tốt quả rồi."

Chỉ đợi câu nói này của Lâm Từ, mẹ Lâm đã bật dậy nói cười như chưa từng bị ốm. Lâm Từ ngơ ngác nhìn một lúc liên hiểu ra bản thân đã bị lừa, mà còn là bị cả nhà diễn kịch lừa nữa chứ.

"Không phải mẹ đang ôm sao?"

"Mẹ bị tâm bệnh mà, con đồng ý đi là mẹ khỏi bệnh rồi."

Mẹ Lâm võ vai Lâm Từ cười nói. Thấy Lâm Triệt ngôi bên đang cười vui sướng, trong đầu lại tính toán không biết làm sao để con trai thứ hai này cũng đồng ý đi xem mắt. Lâm gia mặc dù không phải là một gia tộc lớn hay giàu có nhưng cũng không ít cô gái để mắt đến muốn làm con dâu.

"Anh hai, đây là thông tin về con gái bạn của mẹ, anh cầm lây này." Lâm Triết đưa tờ giấy cùng ảnh cho Lâm Từ, miệng cười trên nỗi đau của người khác.

"Được lắm."

"Lại chẳng được. Em là em trai của anh mà lại còn là con trai của mẹ mà."

Lâm Từ nhìn cô gái trong ảnh khẽ thở dài. Dù sao cũng chỉ là xem mắt, chẳng lẽ anh ta lại phải sợ sao?

"Lăng Mặc, anh nói Lâm Từ đi xem mắt?"

"Đúng vậy, anh ta cũng sắp 30 rồi, cũng nên lấy vợ sinh con." Lăng Mặc vừa đọc báo vừa trả lời cô.

Thẩm Ninh nghe tin này cũng có chút ngạc nhiên, với tính cách của Lâm Từ chắc chắn sẽ không đồng ý mấy chuyện xem mắt này. Hơn nữa nhìn anh ta cũng giống như là đã có người mình thích rồi. Nếu thật sự là như vậy, chẳng may bị bắt gặp thì đúng là số chó mực.

Để trả lời cho suy nghĩ của Thẩm Ninh thì số Lâm Từ đúng là đen hơn cả chó mực. Cô gái này là con gái bạn của mẹ, hồi nhỏ cũng đã có mấy lần gặp mặt nhưng anh ta hoàn toàn không chú ý đến nay gặp lại cũng không thấy có gì đặc biệt hơn.

"Lâu rồi không gặp anh, Lâm Từ." Kiều Nhi thấy Lâm Từ đã đến trước ngồi đó đợi thì mỉm cười đi tới.

"À, chào cô." Lâm Từ chào cô ta một cách xa lạ.

"Từ sau khi anh sang nước ngoài thì chúng ta không gặp lại nữa. Anh Lâm Từ càng ngày càng đẹp trai lên đấy. Từ nhỏ anh đã thông minh học giỏi, chắc giờ cũng đã kiếm được công việc tốt nhỉ."

"Tôi làm bác sĩ."

"Anh Lâm Từ làm bác sĩ ở đâu, đề khi nào nhà em có người ôm em sẽ đến đó khám."

"Tôi làm bác sĩ riêng cho Lăng gia."

Nghe đến Lăng gia, hai mắt Kiều Nhi liền phát sáng, nụ cười trên môi cũng tươi hơn. Cô ta ban đầu nghe mẹ nói người đến xem mắt là Lâm Từ thì có chút bất mãn, Lâm Triết nhìn sao cũng thấy hơn hẳn anh trai. Nhưng không ngờ Lâm Từ cũng không hề thua kém em trai, phải giỏi đến mức nào mới có thể được tăng gia mời về làm bác sĩ riêng. Cô ta đúng là tốt số, trong hai anh em Lâm gia, dù là ai thì cô ta cũng đều là được hời.

Kiều Nhi càng có hảo cảm với Lâm Từ bao nhiêu thì anh ta lại ngược lại bấy nhiêu. Vốn dĩ đến đây không phải là ý của anh ta, những lời Kiều Nhi nói anh ta hoàn toàn không đề trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.