*Chương có nội dung hình ảnh
Nhà hàng 5 sao sang trọng nổi tiếng ở trong thành phố, Cổ tông không tiếc chút tiên cỏn con này mời những người đứng đầu những tập đoàn lớn đến. Cố gia cũng giống như Lăng gia, là một gia tộc lớn nhưng đến đời của Cố tông hiện tại lại không thể có con. Mười mấy năm trước, bọn họ nhận nuôi một đứa trẻ, bây giờ lại vì đứa trẻ ấy mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.
Lăng Mặc vừa đến đã nhìn thấy Lệ Tử Ngôn ở đó, hai người chỉ liếc nhau thoáng qua một cái rồi làm như không quen biết. Có Tinh Trần, con trai nuôi của Cố tông, bên ngoài đẹp trai ấm áp, nhưng mấy ai ở đây lại bị vẻ bên ngoài đó đánh lừa? Là con nuôi lại có thể thừa kế tập đoàn lớn như vậy, ít nhiều cũng phải là người có bản lĩnh, chỉ sợ không hề thua kém Lăng Mặc và Lệ Tử Ngôn.
"Lăng Mặc, ta nghe nói em gái cháu bị ốm nên ba cháu không đến được đúng không?" Kim Nghi vấn đề trong lòng chuyện 5% cổ phần lần trước, thấy Lăng Mặc liên mở miệng mỉa mai.
Ở đây ai mà không biết Lăng gia không hoà đồng. Lăng Mặc lại chẳng thân thiết gì với ba của mình, Kim Nghị nói như vậy chẳng khác nào đang cười nhạo anh.
"Lăng tông là người yêu thương gia đình, ở đây có ai là không như vậy." Cố tông lên tiếng nói đỡ cho Lăng Mặc.
Kim Nghị không vui nhưng cũng không thể nói gì. Lăng Mặc không để ý đến ông ta, có vẻ như bài học lần trước chưa dạy cho ông ta được gì cả.
"Hôm nay mời mọi người tới đây là muốn giới thiệu con trai của tôi, Cô Tinh Thần. Sau này thằng bé sẽ thay tôi điều hành Cô thị."
Cố tổng gật đầu hài lòng. Kim Nghị kia không đáng để ông ta mời tới những lại là bước đệm để ông ta kết thân với Lăng Mặc hơn. Lăng Quân bên ngoài thì có vẻ là người đứng đầu Lăng thị nhưng sự thật lại không phải vậy, Lăng Mặc trước sau mới là người thừa kế, trong tay nắm cả hai tập đoàn lớn, trên đời này làm gì có người như hai như vậy.
"Nhưng với tính cách của Kim Nghị, chỉ sợ không lâu nữa sẽ gây hoạ. Ơn cứu mạng chỉ có một, dùng hết rồi thì không ai cứu nôi Kim gia." Cố Tinh Trân suy nghĩ nói.
Thấm Ninh nghe nói em gái cùng cha khác mẹ của anh, cũng chính là con gái của Nhã Khanh bị ốm thì ngỏ ý muốn cùng anh đến thăm. Lăng Mặc mặc dù không thích Nhã Khanh nhưng không ghét con gái cô ta, lại thêm Thâm Ninh ôm cánh tay anh nũng nịu thì chỉ có thể đồng ý đi cùng cô đến Lăng gia.
Ông nội Lăng thấy Thâm Ninh thì vô cùng vui vẻ, nhìn cháu trai và cháu dâu đi chung với nhau, ông đã có thể tưởng tượng được cảnh bản thân sắp được ôm chặt. Con gái của Nhã Khanh tên là Lăng Viên, con bé chỉ là sốt nhẹ, uống thuốc là khỏi nhưng Nhã Khanh lại lo lắng thái quá, muốn bác sĩ đến tận nhà khám. Cũng may Lăng Y đến nói Lăng Viên không sao, cô ta mới không làm âmĩ nữa.
"Anh ơi." Lăng Viên thấy anh, chân nhỏ đã lạch bạch chạy tới.
Thâm Ninh nhìn bé con dễ thương thì cười thật tươi. Nếu là con gái của hai người chắc chắn cũng sẽ dễ thương như vậy. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tại Thâm Ninh đỏ lên.
"Lăng Viên, chào chị dâu đi."
"Chào chị dâu. Chị dâu xinh đẹp." Lăng Viên bám lấy chân cô nói.
"Ngoan lắm." Thâm Ninh xoa đầu bé con.
Nhã Khanh đứng trên tầng nhìn xuống, trong mắt toàn là ghen ghét. Anh rõ ràng quý con gái cô ta như vậy, vậy mà lại ghét bỏ cô ta, tại sao chứ?
Thâm Ninh bị ông nội Lăng kéo đi dạo trong vườn. Lăng Viên bỗng nhiên chạy đến kéo kéo ống quân anh.
"Anh ơi, mẹ nói mẹ bị lây bệnh của Viên Viên rồi."
Nhã Khanh mặc váy ngủ ngồi trang điểm thật đẹp. Chỉ cần Lăng Mặc lên đây, vậy có thể nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của cô ta sau chiếc váy ngủ mỏng manh này.
Cốc cốc...tiếng gõ cửa vang lên, Nhã Khanh với ngôi lên giường, dây váy cũng để tuột xuống, bộ dáng vừa mệt mỏi vừa quyến rũ. Nhưng người tính không bằng trời tính, người vào lại là mấy y tá cùng một bác sĩ nam. Nhã Khanh vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức hét to hơn cả loa, vội vàng lấy chăn che cơ thể lại.
"Sao các người lại vào đây?" Nhã Khanh lớn tiếng nói.
"Lăng phu nhân, là Lăng thiếu gia gọi cấp cứu đến, nói là phu nhân bệnh nặng lắm rồi." đám người quay mặt không dám nhìn.
"Cút, cút ra ngoài cho tôi." Nhã Khanh nắm chặt chăn tức giận nói lớn.
Lăng Mặc, tại sao anh không muốn để ý đến cô ta? Cô ta yêu anh nhiều như vậy, không cầu có thể làm vợ anh, chỉ mong có thể gân gũi với anh một chút vậy mà anh lại nỡ đối xử với cô ta như vậy.
Nghe tiếng hét tức giận truyền xuống từ tầng 2, Lăng Mặc nhếch môi cười nhạt. Chút mưu mô này mà cũng muốn qua mặt anh? Lại còn lợi dụng cả con gái mình nữa, Lăng Viên sống cùng người mẹ ruột này, sớm muộn cũng sẽ bị dạy hư.
"Có chuyện gì vậy? Em thấy bên ngoài có xe cấp cứu." Thâm Ninh hốt hoảng chạy vào. Nghe thấy tiếng xe cấp cứu dừng lại trước Lăng gia khiến cô lo lăng vội quay lại.
"Không sao. Lăng phu nhân bị bệnh, anh tốt bụng giúp cô ta gọi cấp cứu đến". Lăng Mặc ôm lấy eo cô, lại ghé sát vào tai cô thì thầm:"Em có thấy ông xã em rất tốt bụng không?"