Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 158 "Em còn nhỏ mà."




Ngày cưới của Lăng Mặc và Thẩm Ninh càng đến gần, tâm trạng của Lệ Tiểu Băng càng thêm tệ. Nhìn Thẩm Ninh ngày nào cũng cười nói vui vẻ, ngay cả ba mẹ cũng quên mất cô ta, trong lòng Lệ Tiểu Băng lại căm hận hơn. Cô ta quyết không để cho hôn lễ này được hoàn thành.

KO

La Thành sau khi qua đêm với Lệ Tiểu Băng thì ngày nào cũng bám lấy cô ta, hết muốn đưa đi chơi lại đi ăn. Nhưng anh ta vạn lần không ngờ tới trong lòng cô ta, anh ta còn chẳng bằng một ngón tay của Lăng Mặc, chỉ cần về tới phòng, Lệ Tiểu Băng sẽ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ghê tởm La Thành.

"Có phải em không thích đi chơi với anh không? Anh thấy tâm trạng của em không tốt." La Thành thấy sắc mặt của Lệ Tiểu Băng liền nhíu mày hỏi.

"Không phải là em không thích đi chơi với anh, chỉ là em đang suy nghĩ một số chuyện thôi."

"Chuyện gì khiến bảo bối của anh phiền não như vậy?" La Thành cưng chiều nói.

Mặc dù da gà đã nổi hết lên nhưng Lệ Tiểu Băng vẫn cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm này. Cô ta cố ý cúi đầu, che đi ánh mắt ghét bỏ đối với Lai Thành.

"Anh cũng biết đấy, em chỉ là con gái nuôi của Lệ gia. Chị gái của em, Thẩm Ninh mới là tiểu thư chân chính. Sắp tới chị ấy lại kết hôn với Lăng Mặc Lăng gia nên càng ngày càng khinh thường em. Còn nói em chỉ là một đứa con gái xa lạ không có huyết thống Lệ gia, kêu em nên biết thân biết phận. Em cũng đã nhịn nhục rất nhiều, dù sao em cũng chỉ là trẻ mồ côi, không thể so sánh được với chị ấy." Lệ Tiểu Băng nói xong đã ngân ngấn nước mắt.

"Cô ta đúng là quá đáng. Không chỉ đánh em mà còn nói ra mấy lời như vậy nữa. Vậy mà mọi người đều nói cô ta dịu dàng tốt bụng..."

"Trước mặt mọi người chị ấy đều tỏ ra như vậy. Còn cảnh cáo em không được nhiều chuyện, nói ra tính cách thật của chị ấy. Nếu không em sẽ bị đuổi ra khỏi Lệ gia."

"Yên tâm đi Tiểu Băng. Chỉ cần em gả cho La gia, anh đảm bảo sẽ không ai dám tỏ thái độ như vậy với em." La Thành ôm lấy eo cô ta cười nói.

"Em còn nhỏ mà."

Lệ Tiểu Băng nghe vậy liền khẽ đẩy La Thành ra. Trong mắt anh ta thì Lệ Tiểu Băng giống như đang ngại ngùng, nhưng có trời mới biết cô ta là thật sự ghét bỏ.

Chuyện Lệ Tiểu Băng và La Thành đang quen nhau truyền đến tai Lệ phu nhân. Bà cứ nghĩ La Thành chính là người trong lòng của con gái nuôi, mặc dù có chút không hài lòng nhưng bà vẫn gọi Lý Tiểu Băng đến nhắc cô ta đưa người về ra mắt.

"Không phải đâu. Anh ta sao có thể là người trong lòng con được chứ." Lệ Tiểu Băng vừa nghe liền biết Lệ phu nhân đã hiểu lầm, liền vội vàng phủ nhận.

"Không phải dạo gần đây hai đứa hay đi chung với nhau sao?"

"Đó là do anh ta cứ bám theo con. Con nể mặt La gia nên mới không đuổi anh ta đi. Mẹ, anh ta phiền phức lắm, lại còn ăn chơi đua đòi nữa, con làm sao thích loại người đó được." cô ta lập tức giải thích.

"Tiểu Băng, con cũng không còn nhỏ nữa. Mẹ chỉ lo lắng cho con và Tiểu Ngôn thôi."

Lệ Tiểu Băng ôm lấy cánh tay Lệ phu nhân, lo lắng sao? Có mà lo lắng cho Thẩm Ninh thì có. Loại người như La Thành mà cũng muốn tác thành cho cô ta, làm sao có thể lo lắng cho cô ta được chứ.

Từ sau khi Lăng Quân quan tâm đến Lăng Viên nhiều hơn, con bé đã dần cởi

mở nói chuyện với mọi người. Nhã Khanh cũng bị ông ta cấm lại gần con gái, còn không cho phép cô ta ra ngoài.

Ông nội Lăng nhìn cháu gái nhỏ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn. Lăng Viên sau khi thoát khỏi người mẹ độc ác kia liền rất được nhiều người chào đón, đặc biệt con bé rất hay quấn lấy U U chơi cùng.

"Cô nhỏ."U U ngồi đọc sách, chỉ cần gọi hai tiếng cô nhỏ là Lăng Viên sẽ lập tức xuất hiện đi lấy bánh kem và mang đến tận nơi cho bé con.

"Con trai, con gái của con có tiềm năng làm người hầu đấy."

"Con cũng không biết U U làm thế nào để thu phục Lăng Viên nữa."

Hai cha con họ Lăng ngồi ôm gối trên ghế sopha nhìn chằm chằm Lăng Viên đang hầu hạ Uy ăn bánh. Việc này vốn dĩ là của người hầu nhưng Lăng Viên sống chết đòi phục vụ U U, con bé giống như tìm ra ánh sáng cuộc đời vậy, chỉ cần bên cạnh U U liền có thể cười cả ngày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.