"Năm nay cũng đã 30 rồi còn chưa chịu tìm bạn gái, suốt ngày bám lấy đứa trẻ 5 tuổi, ba nuôi không thấy xấu hổ sao?" UU nhìn Có Tinh Trần, trực tiếp nói thẳng.
"Tính cách của con đáng ghét y như ba con vậy." Có Tinh Trần nhéo nhẹ má UU. Hai ba con thẳng tính y như nhau, nói ra câu nào liên khiến người đối diện khó mà trả lời.
"Chắc không phải ba nuôi có sở thích bám lấy con của “crush” đấy chứ?"
Được rồi được rồi, anh ta tổn thương nhưng anh ta vẫn có thể chịu được.
Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ. Cố Tinh Trần nhìn một nhà ba người hạnh phúc như vậy, trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi. Nghĩ đến câu nói của UU, anh ta cười nhạt một tiếng, những cô gái ngoài kia đều là vì gia sản của Cô gia, nào có thật lòng thích anh ta nhưng cũng không thể làm ba mẹ nuôi phiền lòng được.
Trên giường lớn, Lăng Mặc ôm chặt cô vào lòng. Thẩm Ninh đã phải chịu quá nhiều tổn thương, anh không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra nữa. Trầm ngâm một lúc, Lăng Mặc bỗng nhiên nói.
"Chúng ta tổ chức đám cưới được không?"
Thẩm Ninh ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, sau đó liền mỉm cười đồng ý.
Sáng hôm sau, Lệ Tiêu Băng vừa bước xuống nhà đã thấy ba mẹ nuôi đang nói cười vui vẻ. Mấy ngày nay mọi chuyện diễn ra đều vô cùng thuận lợi, tự nhiên tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn. Lệ Tiêu Băng đi đến ngồi xuống bên cạnh Lệ phu nhân, mỉm cười hỏi han.
"Ba mẹ nói chuyện gì vui vậy? Nói cho con biệt với."
"Tiêu Ninh vừa gọi điện cho mẹ, nói rằng hôm qua Lăng Mặc đã cầu hôn con bé" Lệ phu
nhân cười đến không khép được miệng.
"Cái gì? Cầu hôn?"
"Đúng vậy. Con bé còn nói sẽ tổ chức đám cưới nữa."
"Chị hai đúng là may mắn."
Nụ cười trên môi Lệ Tiêu Băng cứng lại, vậy mà lại là cầu hôn, rồi còn làm đám cưới nữa. Tại sao lại có thể như vậy chứ?
"Tiêu Băng, con cũng đã đến lúc phải tìm bạn trai rồi."
Nghe nói con gái nuôi của Lệ gia bắt đầu tìm bạn trai, những thiếu gia nhà giàu đến làm quen với cô ta nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của Lệ Tiểu Băng, ngược lại còn khiến cô ta càng ngày càng khó chịu. Lệ phu nhân ngồi một bên thấy con gái khó chịu ra mặt như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Lệ tiểu thư, tôi là..."
"Xin lỗi, tôi chưa muốn có bạn trai" Còn chưa đợi người đối diện nói xong, Lệ Tiểu Băng đã không nhịn được trực tiếp ngắt lời.
Người đàn ông đối diện nhìn dáng vẻ mảnh mai lại có chút buồn của cô ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười rồi đứng dậy rời đi.
"Tiểu Băng, đây đã là người thứ 6 con từ chổi rồi" Lệ phu nhân lại gần ngồi xuống bên cạnh con gái.
"Mę, con..."
"Có phải con có người trong lòng rồi không? Tiểu Băng, ba mẹ không để ý địa vị và ngoại hình, cũng không quan trọng chuyên môn đăng hộ đối, chỉ cần là con thích, ba mẹ đều sẽ đồng ý."
Lệ Tiểu Băng khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại không ngừng khinh thường. Cái gì mà không quan trọng chứ, chẳng qua là muốn nhanh chóng đẩy cô ta đi mà thôi. Thẩm Ninh có thể lấy được một người chồng ưu tú như vậy, còn cô ta thì lại không được sao? Ngoại trừ Lăng Mặc, cô ta không thấy người nào xứng với mình cả.
"Mẹ, thực ra con đúng là đã có người trong lòng rồi."
"Thật sao? Đó là ai vậy? Nếu hai đứa đều có tình cảm với nhau thì ngày mai mẹ sẽ mời cậu ta đến."
"Khoan đã mẹ. Con... con và anh ấy thật lòng yêu nhau nhưng dạo gần đây có một cô gái suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh ấy, còn nói muốn anh ấy lấy cô ta nữa." Lệ Tiểu Băng áp ủng nói, giọng nói lại có chút buồn bã.
"Sao lại có người mặt dày như vậy. Tiểu Băng, con nói người đó là ai, mẹ sẽ giúp con" Lệ phu nhân tức giận nói.
"Không cần đâu mẹ. Con tin anh ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với con. Lúc nào thích hợp, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp ba mẹ."
"Vậy được rồi."