*Chương có nội dung hình ảnh
Không khí trên xe vô cùng yên tĩnh, Lệ Tử Ngôn không lên tiếng, Lăng Y cũng không biết nên nói gì.
"Nhà cô ở đâu?" Lệ Tử Ngôn bóng lên tiếng, mặt vấn chăm chú lái xe.
"Anh đưa tôi đến bệnh viện là được." Lăng Y khẽ mỉm cười.
Cuối cùng suốt cả đường đi, hai người cũng không nói được với nhau quá hai câu. Lăng Y lén nhìn Lệ Tử Ngôn nhưng anh ta dường như không mấy quan tâm, không khí vô cùng ngại ngùng. Vừa đến nơi, Lăng Y mở cửa bước xuống xe, có chút không nỡ nhìn Lệ Tử Ngôn.
"Cảm ơn anh, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm"
"Không cần."
Lệ Tử Ngôn cũng không nhìn lấy một cái, lập tức đạp ga phóng đi. Lăng Y nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần, trong lòng bỗng thấy hụt hãng. Trong mắt Lệ Tử Ngôn, cô ta giống như không tồn tại vậy, lần nào gặp cũng đều tỏ ra lạnh lùng xa cách.
Mấy ngày nay, ngoài chuyện của Lăng Thiên ra, mọi người đều bàn tán về Kim thị. Lăng Mặc ngả người ra sau ghê nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Triệt đứng bên cạnh báo cáo tình hình của Kim thị.
"Sao ông Kim vẫn chưa đến tìm cậu? Ông ấy định đứng nhìn tâm huyết cả đời sụp đồ hay sao?" Lâm Triệt nhíu mày khó hiểu hỏi.
Lăng Mặc nhếch môi cười. Kim thị sắp phá sản vậy mà ông Kim vẫn có thể nhấn nại không đến tình anh. Ông ta biết rõ nêu lần này đến cầu xin thì ơn cứu mạng năm đó sẽ không còn nữa, cũng đồng nghĩa sau này anh có làm gì thì cũng không cần phải nể mặt ông ta nữa.
Ngày trước, một tay ông Kim đưa Kim thị cạnh tranh ngang ngửa Lăng thị. Một người như vậy, chỉ tiệc sinh ra đám con cháu không ra gì, phá hoại sự nghiệp bao năm của Kim gia.
"Phải rồi, sáng nay Kim phu nhân đã dãn cháu trai bà ta đến tìm Trần tông. Chắc bà ta nghĩ có đứa trẻ đó thì ông ta sẽ giúp đỡ Kim thị"
"Cậu sai rồi." Lăng Mặc mở mắt, ngồi thẳng dậy: "Đến kẻ ngốc cũng biết Kim thị không thể cứu, bà ta chỉ đang muốn dùng cháu trai để kiếm thêm chút tiền dưỡng già mà thôi."
Lúc này tại Trần thị, Trần tông híp mắt nhìn đứa bé trước mặt, trong lòng có chút không tin. Ông ta lấy vợ bao nhiêu năm, bên ngoài cũng có không ít tình nhân nhưng không có lấy một người có thai. Bác sĩ cũng đã nói ông ta rất khó có con, bao năm qua ông ta cũng đã từ bỏ rồi. Vậy mà giờ lại có người đưa một đứa bé trai đến nói là con của ông ta? Ai mà tin được chứ.
"Kim phu nhân, Trần thị của tôi không so sánh được với mấy tập đoàn đó đâu. Tôi cũng không phải người dễ tin lời người khác."
"Trần tông, ông nhìn kỹ lại xem, Tiêu Viêu có đến 7 phần là giống ông đây"
Trân tông nhìn kỹ lại, cảm thấy đúng là có hơi giống. Nhưng người giống người không phải là chuyện hiếm gặp, vẫn là phải có bằng chứng mới đáng tin.
"Kim phu nhân, tôi sẽ đưa Tiểu Kiêu đi xét nghiệm ADN, nếu nó thật sự là con trai tôi, tôi sẽ không bỏ rơi nó."
"Được, được. Chỉ là con gái tôi cực khổ mới sinh ra được Tiêu Kiêu, liệu..." Kim phu nhân ấp úng nói.
"Con gái bà? Cô ta đang bị truy bắt khắp nói kìa, tôi có lòng tốt với chấp nhận thăng bé, nêu đôi lại là người khác, ngay cả gặp bà cũng không gặp được đâu."
"Trân tông, làm người đừng quá nhân tâm, dù sao con gái tôi cũng là người sinh con trai cho ông. Nếu ông không chịu bỏ ra một khoản tiền hợp lý thì đừng hòng đưa thằng bé đi đâu"
Kim phu nhân đập bàn đứng đậy, cuối cùng bà ta cũng lộ ra mục đích chính của mình. Nếu đã không thể dựa dẫm vào ai thì bà ta chỉ còn cách tự cứu lấy bản thân mà thôi. Nếu như không có tiền, sau này bà ta biết sống như thế nào? Chịu khổ cùng Kim gia sao? Bà ta không muốn như vậy.
Trân tông không ngờ bà ta lại lật mặt nhanh như thế, trong lòng liên cảm thấy tức giận. Nếu thật sự là con trai của ông ta, bằng mọi giả ông ta cũng phải đưa về nhà nuôi dưỡng.
"Được, sau khi có kết quả xét nghiệm, nêu đúng là con trai tôi, tôi sẽ đồng ý đưa tiền."
"Trần tông đúng là thức thời đấy." Kim phu nhân nhếch môi cười, đồi một đứa cháu lấy về một khoản tiền lớn, đây đúng là ông trời cho bà ta một con đường sống mà.
Trong phòng, Lệ Tiêu Băng vừa uống rượu vừa nghe người đầu dây bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng mới lên tiếng để đối phương biết bản thân vẫn đang còn nghe máy. Cô ta lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt hiện lên tia thiếu kiên nhẫn. Nhã Khanh này bình thường kiêu ngạo ít nói, bây giờ lại vì muốn đầy Thẩm Ninh vào chỗ chết mà nói nhiều, nhiều đến mức cô ta cũng cảm thấy khó chịu.
"Lăng phu nhân, chuyện này bà đã nhắc đi nhắc lại 3 lần rồi."
"Tôi cũng chỉ muốn đảm bảo kế hoạch sẽ diễn ra tốt đẹp thôi. Sao, cô chê tôi nói nhiều?" Giọng của Nhã Khanh có chút không vui.
"Lăng phu nhân suy nghĩ chu toàn, tôi đương nhiên không chê. Kế hoạch đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần chờ thả Kim Câm Nhi đang điên loạn nữa mà thôi." Lệ Tiểu Băng nhếch môi cười nhạo.
"Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi, cô biết phải làm gì rồi đấy."
"Tôi đã biết."