"Thật may quá, em tỉnh lại rồi." Lăng Mặc nắm chặt lấy tay cô, trong mắt không giấu nổi sự lo lắng. Khi anh chạm vào đầu cô, tay đã dính đầy máu tươi khiến anh lo sợ, sợ rằng cô sẽ một lần nữa biến mất giống như lúc sinh U U vậy.
Thẩm Ninh vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cô nhìn xung quanh một lượt, tất cả mọi người đều đứng trong phòng, còn có cả ba mẹ và anh hai nữa, cả ba người đều đang đau lòng nhìn cô. Trên đầu truyền đến cơn đau khiến Thẩm Ninh khẽ nhíu mày nhớ lại. Lúc đó Kim Câm Nhi lao đến chỗ cô và U U, cô không nghĩ nhiều, theo bản năng lập tức đây UU ra còn bản thân lại bị đập đầu vào tủ, sau đó liền mất đi ý thức.
"Xin lỗi, đã hết giờ thăm khám, mời mọi người ra ngoài." y tá đi vào thông báo.
Lăng Mặc nhìn cô lưu luyến đi ra ngoài. Thẩm Ninh tỉnh lại cũng khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Sự việc diễn ra quá nhanh, không nghĩ tới Kim Câm Nhi lại điên dại đến như vậy, ngay trong Lăng gia làm ra loại chuyện hại người này.
Đợi mọi người đều đi về nhà, Lệ Tử Ngôn chặn Lăng Mặc ở bên ngoài hành lang, ngữ khí lạnh lùng cũng đủ biết anh ta đang vô cùng tức giận.
"Đây là đem đến hạnh phúc cho em gái tôi mà cậu nói sao?" Lệ Tử Ngôn lên tiếng trách mắng Lăng Mặc. Chỉ cần một ngày còn ở bên Lăng Mặc, em gái anh ta sẽ còn gặp chuyện xấu.
"Là lõi của tôi đã không bảo vệ được cô ấy." Lăng Mặc cúi đầu, anh vẫn luôn tự trách bản thân, lúc cô gặp nguy hiểm lại không thể bảo vệ được.
Lệ Tử Ngôn đầm mạnh vào tường, năm đó Thẩm Ninh khó khăn lắm mới tỉnh lại, anh ta đã đặt niềm tin vào Lăng Mặc nhưng xem ra chỉ có bản thân mới có thể đáng tin. Nhỡ chẳng may lần này đập đầu, cô quên mất cả người anh này thì sao.
Cả hai đều rơi vào trầm lặng, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một tính toán. Lệ Tử Ngôn đứng thẳng dậy, giống như đã suy nghĩ kỹ.
"Sau khi con bé khoẻ lại, tôi sẽ đưa nó rời khỏi đây."
"Không được, anh không thể làm như vậy". Lăng Mặc tức giận nói.
"Trong chuyện này, cậu không có quyền phản đối."
Nhìn Lệ Tử Ngôn rời đi, Lăng Mặc tức giận đâm mạnh vào tường. Lệ Tử Ngôn đã nói thì chắc chắn sẽ làm, anh cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Ánh mắt Lăng Mặc bỗng trở nên đáng sợ, Kim gia, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Vừa biết tin, Kim Nghị đã tức tốc trở về nhà, vừa nhìn thấy Kim Câm Nhi đã lập tức vung tay cho cô ta một bạt tai. Kim phu nhân vừa định ngăn cản cũng bị ông ta tát cho một cái ngã xuống sàn. Tất cả mọi người trong Kim gia đều hoảng sợ, lần này dù có là thần tiên cũng không thể cứu được Kim gia.
"Ông... ông đánh tôi?" Kim phu nhân ôm mà nhìn chồng mình.
"Tôi không chỉ muốn đánh bà mà còn muốn giết bà nữa. Chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi, bà xem bà với nó đã hại Kim gia thê thảm rồi có biết không?" Kim Nghị quát lên, tức đến đỏ cả mặt.
Kim Câm Nhi sợ hãi ôm chặt lấy con trai khóc lóc. Cô ta lúc đó thần trí không tỉnh nên mới làm ra việc hồ đồ như vậy, nhưng không phải Thẩm Ninh không sao rồi sao.
Ông Kim ngôi một bên im lặng không nói gì mặc cho Kim Nghị liên tục măng chửi vợ con. Kim Câm Nhi cúi đầu không dám cãi lại, chỉ sợ cô ta mở miệng càng khiến ba giận hơn.
Mấy ngày sau đó Lăng Mặc đều không có động tĩnh càng khiến Kim gia nơm nớp lo sợ hơn. Lăng Mặc ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng đút cháo cho cô ăn, động tác vô cùng cần thận.
"Thực ra... em có thể tự ăn được." Thẩm Ninh được sủng mà sợ, khẽ nói. Cô bị thương ở đầu, tay chân vẫn có thể hoạt động được.
"Muốn đút cho em ăn." Lăng Mặc cũng không vòng vo trực tiếp nói. Lệ Tử Ngôn mấy ngày nay đều cạnh bên ngoài, chỉ cần cô khoẻ một cái là bể đi luôn, anh sợ lúc không có anh ở đây, cô sẽ biến mất.
Thẩm Ninh hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Thái độ của Lăng Mặc rất rõ nhưng cứ nghĩ đến anh còn lưu luyến mẹ của U U, cô lại muốn chôn đi tình cảm của mình. Yêu một người mà trong lòng người ấy vẫn còn bóng dáng người cũ, thật sự rất là khó chịu.
Sau khi Thẩm Ninh ăn xong, Lăng Mặc lại cần thận lau miệng cho cô, xong xuôi thì để cô năm nghỉ, còn bản thân ra ghế ngồi làm việc. Mỗi ngày Lâm Triết đều đem tài liệu đến đây cho anh, chạy qua chạy lại cũng vất vả không
Không khí trở nên yên tĩnh, cả hai đều không ai nói chuyện.