"Anh đến cửa hàng tìm em, nghe quản lý nói em đã đi với Lăng Mặc." anh ta xoa nhẹ đầu cô thật dịu dàng.
"Ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều không sẽ đau đầu đấy"
Đóng cửa phòng cho em gái, ánh mắt Lệ Tử Ngôn lập tức thay đổi. Quả nhiên từ khi gặp lại Lăng Mặc và U U, Thẩm Ninh liên tục đau đầu. Anh ta đã xem nhẹ vị trí của hai người họ trong lòng em gái rồi. Rõ ràng đã quên mất, tại sao vẫn còn một sợi tình cảm chứ.
Lệ Tiêu Băng nấp sau bức tường nhìn Lệ Tử Ngôn rời khỏi phòng của Thẩm Ninh. Em gái như cô ta rốt cuộc có tồn tại trong mắt Lệ Tử Ngôn hay không?
Sáng hôm sau, U U đã dậy từ rất sớm bò lên giường của anh.
"Papa..."
.
"Papa ơi... dậy đi." U U võ võ má Lăng Mặc.
Thấy anh vẫn còn đang ngủ, nó liền không ngần ngại kéo ống quần Lăng Mặc, nhổ đi một sợi lông chân.
"LĂNG U U."
Lăng Mặc lập tức bật dậy định tóm lấy nó nhưng U U sớm đã biết trước, nó lăn một vòng trên giường rồi nhảy xuống tiếp đất thành công. Lăng Mặc hừ hừ hai tiếng, lông chân của anh sắp bị nó nhỏ sạch rồi.
Đợi anh vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, U U đã quần áo chỉnh tề, sẵn sàng đi học rồi. Anh nhướng mày nhìn nó, hôm nay sao lại đặc biệt dậy sớm vậy.
"Papa còn chưa thay đồ sao? Nhanh nhanh lên nào."
"Hôm nay ở nhà trẻ có hoạt động gì sao?"
"Nhà trẻ sao có thể quan trọng bằng mami. Hôm qua có đứa trẻ đến muốn nhận ba, chắc chắn mami rất buồn, chúng ta mau mau đến cửa hàng thôi."
"Con nói đúng."
Nửa tiếng sau U U ngồi một góc trong nhà trẻ, khuôn mặt u ám không vui. Lăng Mặc lái xe đến Hoàng Đăng, tưởng anh dẽ bị dụ lắm sao?
Vừa đến nơi đã thấy Lệ Tử Ngôn đứng đợi ở đó, anh ta liếc mắt nhìn anh một cái, khác hẳn dáng vẻ trước đây lúc còn là hàng xóm đối diện.
Lăng Mặc đưa Lệ Tử Ngôn lên tầng 48 nói chuyện, bốn mắt nhìn nhau, đối với việc anh vợ bỗng nhiên tìm đến khiến anh khá bất ngờ.
"Lăng Mặc, chắc cậu cũng biết Thẩm Ninh bị mất trí nhớ?" Lệ Tử Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng vậy. Anh chính là người năm đó đưa Thẩm Ninh đi đúng không?" Lăng
bình tĩnh đáp lại.
"Năm đó nếu không phải tôi phát hiện Thẩm Ninh người đầy máu nằm dưới đất, kịp thời đưa con bé đi cấp cứu thì bây giờ nó đã không thể xuất hiện ở đây được nữa rồi. Với tư cách là một người anh trai, tôi mang em gái trở về gia đình, giúp nó điều trị tốt thì tại sao lại không làm chứ."
"Anh đã làm gì cô ấy, tại sao cô ấy lại quên mất mọi thứ của 6 năm trước?"
Lệ Tử Ngôn trầm ngâm không trả lời. Đó là lựa chọn của Thẩm Ninh, chẳng liên quan gì đến anh ta cả. Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không để em gái mình phải đau khổ thêm lần nữa.
"Lăng Mặc, cậu hãy buông tay Thẩm Ninh đi."
"Không thích."
Lăng Mặc nhíu mày khó chịu, muốn anh buông tay Thẩm Ninh sao? Đó là điều không tưởng. Anh khổ sở chờ đợi cô 5 năm chính là muốn có thể quay lại với cô như trước, sao có thể vì một câu nói của anh vợ mà buông tay được.
"Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy." Lăng Mặc nghiêm túc nói.
"Cậu không thể. 5 năm trước cậu đã không thể thì 5 năm sau cũng sẽ như vậy thôi. Cậu biết tại sao Thẩm Ninh nhớ tất cả mà lại quên mất mọi thứ liên quan đến cậu không? Bác sĩ nói với tôi, con bé là mất trí nhớ có lựa chọn, nó lựa chọn quên đi mọi thứ làm nó đau khô. Vậy mà cậu vẫn còn có thể nói sẽ đem lại hạnh phúc cho nó sao?" giọng Lệ Tử Ngôn có chút tức giận. Mỗi lời nói ra đều khiến Lăng Mặc cảm thấy tự trách.
DZ
Trước khi cô sinh, cả hai đã chiến tranh lạnh, chắc chắn cô đã rất buồn. Lúc cô gặp chuyện phải sinh non, anh cũng không thể ở bên, chắc chắn cô đã rất cô đơn. Lăng Mặc luôn biết bản thân chưa thể cho cô một gia đình hạnh phúc nhưng chắc chắn sau này anh sẽ làm được. Mỗi lần nhìn thấy U U, anh đều mong rằng có thể lần nữa gặp lại cô, đến lúc đó anh sẽ nắm tay cô thật chắc, cùng cô và con ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng vừa mới gặp lại nhau chưa lâu, ông anh vợ bất đắc dĩ này không biết ăn nhầm thứ gì chạy đến đây muốn anh buông tay cô. Anh cứ không thích đáy.
"Dù anh có nói như thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy"
"Lăng Mặc, cậu nên biết điều một chút."
"Lăng Mặc tôi trước giờ cái gì cũng biết, chỉ biết điều là không biết. Lệ thiêu, Thẩm Ninh vĩnh viễn là vợ tôi, là mẹ của con tôi, ai cũng không thể thay đổi được điều đó."
Thấy Lăng Mặc có chấp như vậy, Lệ Tử Ngôn cũng không nói gì nữa, anh ta đứng dậy chỉnh lại có áo.