Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 104 Là anh ấy!




*Chương có nội dung hình ảnh

Nhưng lúc Lệ Tiêu Băng muốn đưa bé con đi, nó sống chết ôm chặt lấy Thẩm Ninh không chịu buông tay. Người phụ nữ xấu xa này nhất định là muốn dùng nó để tiếp cận papa. Nó còn nhỏ nhưng vẫn rất tỉnh đấy.

Thấy UU bảm Thẩm Ninh như vậy, trong lòng Lệ Tiểu Băng cảm thấy không vui. Cô ta muốn làm thân với con nhóc này bao nhiêu lần, nó vẫn kiêu ngạo không thèm để ý, vậy mà bây giờ lại giống như người khác, chỉ vì đối tượng là Thẩm Ninh thôi sao?

"UU ngoan, may qua đây, cô dãn con về với papa." Lệ Tiêu Băng mỉm cười dịu dàng, cô ta chính là dùng nụ cười thiên thần này để qua mắt tất cả mọi người.

"Không thích."

Uy lập tức quay mặt vào trong, còn lâu nó mới chịu đi theo cô ta. Thẩm Ninh miễn cưỡng cười, xem ra cô đã bị một đứa bé kỳ quái bám lấy rồi.

"UU...."

"Được rồi. Con bé đã không thích thì đừng ép nó nữa." Lệ Tử Ngôn ngắt lời Lệ Tiêu Băng, lại quay sang nhìn Thẩm Ninh: "Anh biết ba nó là ai, anh sẽ đưa địa chỉ cho em, em đưa nó đến đó là được."

"Vậy cũng được."

"Em cũng muốn đi cùng" Lệ Tiêu Băng vội lên tiếng, cơ hội tốt như vậy, nhất định phải ghi điểm trong mắt anh.

Chiếc xe sang trong dừng lại trước cửa đại sảnh tập đoàn Hoàng Đăng. Thẩm Ninh bê UU bước xuống xe ngang đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy tập đoàn này đích thực là cao lớn, ba của U U thật sự làm trong này sao?

Vừa đi vào trong, ánh mắt của nhân viên nhìn ba người họ liền trở nên khác lạ. Không khí ồn

ào lúc đầu cũng không còn, mọi người đều im lặng làm việc.

"Tiểu Băng, ba của UU làm việc ở bộ phận nào vậy?" Thẩm Ninh quay lại hỏi Lệ Tiêu Băng.

Lăng Mặc đang làm việc, thấy người gọi đến là Lê Tiểu Băng thì không suy nghĩ mà lập tức tắt máy. Phải đến khi cô ta gửi ảnh Thẩm Ninh bệ Uy, anh mới vội vàng chạy xuống.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, Lăng Mặc đã nhìn thấy vợ và con gái đứng đó. Thẩm Ninh, bế UU, ôn nhu nhìn bé con. U U cũng ôm lấy cô Thẩm Ninh mỉm cười thật tươi. Một cảnh đó trong mặt Lăng Mặc khiến anh cảm thấy hạnh phúc, nhếch môi cười đi đến.

"Lăng Mặc." hai mắt Lệ Tiếu Bằng sáng lên chạy lại chỗ anh.

Nhưng Lăng Mặc hoàn toàn không để ý đến cô ra, trực tiếp lướt qua đi đến bên cạnh Thẩm Ninh. Nụ cười trên môi Lệ Tiêu Băng cứng lại, nén cảm giác tức giận trong lòng.

"Papa" U U hớn hở gọi anh, nghiêng người sang đề anh bế nó.

Là anh ấy!

Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn, là người đàn ông tối đó đã nhầm cô với người khác. Bảo sao nhìn U Ulại quen thê, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ này đặt cạnh nhau đúng là giống đến 7,8 phần.

"A, bé con..."

"Lăng Mặc, U U bị lạc nên em đưa con bé đến đây tìm anh." Lệ Tiều Băng ngắt lời Thẩm Ninh.

"Vậy sao? Vậy đề tôi mời một bữa cơm đề cảm ơn tử tế."

"Không cần khách khí vậy đâu." Thẩm Ninh lắc đầu nói.

"Chị, Lăng Mặc đã nói vậy thì chúng ta cũng nên nề mặt anh ấy một chút chứ. Nếu chị không muốn đi thì để em đi với bà con anh ấy cũng được."

Lệ Tiêu Băng bên ngoài cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lại măng Thẩm Ninh đúng là đồ ngốc. Không phải lúc nào Lăng Mặc cũng mời đi ăn như vậy đầu, đúng là cho cô ta thêm một cơ hội tốt.

"Mami không đi thì cô đi làm gì?" UU dầu mỏ nói, lại ôm má Lăng Mặc: "Là mami đã cứu con, còn đưa con đi ăn nữa."

nói một câu liền khiến Lệ Tiêu Băng xấu hổ tới mức tức giận.

"Mami?" Lăng Mặc nhướng mày, con nhóc này không có tính nhẫn nại gì cả, mới gặp đã gọi như vậy nhỡ dọa sợ cô thì sao?

"Không không... UU, đừng gọi linh tinh" Thẩm Ninh nhỏ giọng nói.

Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của UU, Thẩm Ninh đành đồng ý cùng đến nhà hàng ăn cơm. Anh và UU thay nhau gắp thức ăn cho cô khiên Lệ Tiêu Băng tức đên nổ đom đóm mắt, cũng nuốt không trôi bữa cơm này.

Đêm đến Thẩm Ninh nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh của Lăng Mặc và UU. Thì ra người lúc sáng là Lăng gia tăng Mặc, ác ma nổi tiếng trong giới kinh doanh. Thẩm Ninh ôm gối lăn qua lăn lại, anh nào có giống ác ma chứ, rõ ràng là rất đẹp trai, còn... dịu dàng nữa.

20220308041107-tamlinh247.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.