Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 103 Bộ dáng vô cùng đáng thương.




"Đây... sao đứa bé này lại ở đây?" Lệ Tử Ngôn hoang mang nhìn UU.

"Con bé bị lạc nên em mang về đây, ngày mai em sẽ tìm ba mẹ cho nó" Thẩm Ninh thản nhiên nói.

"Lạc sao? Có chắc không?"

"Anh hỏi cái gì cơ?"

"A không... không có gì."

Lệ Tử Ngôn lắc đầu. Một người cẩn thận như Lăng Mặc mà cũng có thể để con gái đi lạc sao? Chỉ sọ đây là âm mưu tiếp cận Thẩm Ninh mà thôi. Anh ta liếc mắt nhìn UU một cái, bé con lại không sợ, còn mỉm cười nhìn anh ta. Nhưng trong mắt Lệ Tử Ngôn, nụ cười này lại 10 phần gian xảo.

"Được rồi, Tiều Ngôn về rồi thì mau ăn cơm thôi. Tiều bảo bối đói chưa, chúng ta đi ăn cơm nhé." Lệ phu nhân bệ UU lên đi vào trong phòng ăn.

Đúng là ranh ma y như ba nó, Lệ Tử Ngôn suy nghĩ.

Suốt bữa ăn, Lệ Tử Ngôn chằng ăn được mấy, chỉ ngồi nhìn UU đang được mọi người gặp đồ ăn cho. Anh ta ở bên nước ngoài cũng đã biết về UU nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt ngoài đời, trong người đứa trẻ này mang một nửa dòng máu của Lệ gia, trông cũng đáng yêu đấy chứ.

Lâm Triệt gọi video cho Lăng Mặc đêm nay ngủ ở Hoàng Đăng bàn công việc, nhịn không được nhíu mày hỏi.

"Lăng Mặc, cậu không lo lắng cho UU à? Đã sắp đêm rồi đây."

Lăng Mặc nhếch môi cười, định vị đồng hồ trên tay UU hiển thị đang ở Lệ gia đấy, chắc chắn là người của Lệ gia đưa con bé về đó, mà người con bé vừa nhìn đã chạy theo chỉ có thể là...

Thẩm Ninh nhìn bé con năm trong lòng mình ngủ say thì khẽ mỉm cười, tay sờ nhẹ lên mặt nó, ai cũng nói mặt nó giống cô. Thẩm Ninh ngáp dài một cái ôm U U nhắm mắt ngủ. Sau này con gái cô cũng sẽ đáng yêu như bé con nhưng khuôn mặt này nhìn hơi quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.

"Mami, ăn cái này đi."

"Mami, món này ngon lắm."

"Mami..."

UU ngồi bên cạnh liên tục gắp đồ ăn vào bát của cô, chăm sóc cô còn hơn cả Lệ phu nhân. Mấy người ngồi liếc nhau một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Cô không phải mami của cháu." Thẩm Ninh bị mọi người nhìn đến ngại ngùng, chỉ có thể nhắc nhẹ U U.

"Mami không thích UU sao? Từ nhỏ U U chỉ có ba, thiếu thốn tình thương..." UU cúi đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Không phải đâu, cô thích UU lắm" Thẩm Ninh vội vàng dỗ dành.

UU nghe xong lập tức tươi tỉnh, lại tiếp tục sự nghiệp chăm sóc Thẩm Ninh. Lệ Tử Ngôn chống cằm nhìn, trước mặt anh ta mà con bé này cũng dám lươn lẹo. Nhưng nghĩ đến UU dù sao cũng là con ruột của em gái, Lệ Tử Ngôn cũng không muốn vạch trần.

Hai vợ chồng Lệ gia chủ nhướng mày, bé con này miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn lắm, vừa gặp đã không ngại một câu mami hai câu mami, thuận miệng đến vậy sao?

Lệ Tiểu Băng tối qua ngủ lại nhà Kim Cầm Nhi, sáng nay mới trở về. Kim Cảm Nhi đúng là chị em tốt, cùng cô ta tâm sự cả đêm, còn giúp nghĩ cách theo đuổi người trong lòng.

Thấy bên trong phòng ăn có tiếng trẻ con, Lệ Tiêu Băng hiệu kỳ đi vào xem, vừa nhìn thấy là ai liền sững người lại.

"Tiểu Băng về rồi đấy à? Mau qua đây ăn sáng đi." Lệ phu nhân quay sang người hâu bên cạnh: "Lấy bát đũa cho tiểu thư."

"Dạ."

UU nhìn Lệ Tiếu Bằng, trong mặt thoáng tia ngạc nhiên. Nó quên mất người phụ nữ này cũng là họ Lệ.

"Sao UU lại ở đây?" cô ta nhìn mọi người hỏi.

"Em biết UU à?" Thẩm Ninh ngẩng đầu hỏi.

Lệ Tiểu Băng gật đầu. Con của người trong lòng cô ta, có thể không biết sao?

"Bé con này bị lạc, nêu em biết thì may quá, có thể gọi ba mẹ nó đến đón."

Bị lạc sao? Lệ Tiêu Băng cảm thấy kỳ quái, UU bị lạc, chắc hẳn Lăng Mặc phải lo lắng cho người đi tìm chứ. Cô ta nhìn UU, bỗng một suy nghĩ xuất hiện trong đầu.

"Em biệt nhóc con này, để em đưa nó về nhà"

"Tốt quá rồi UU."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.