"Thẩm Ninh mất tích rồi."
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên u ám lạnh lẽo khiến mọi người không dám thở mạnh, Lăng Mặc chỉ im lặng đứng dậy rời đi, cũng không ai dám lên tiếng cản anh lại. Những lúc như thế này, kẻ lên tiếng sẽ là kẻ chết đầu tiên.
"Thẩm Ninh là ai mà quan trọng hơn cuộc họp này vậy?" một người khó hiểu nói nhỏ vào tai người bên cạnh.
"Anh mới xuất viện nên không biết, bà chủ tương lai của chúng ta đấy."
Diệp Tử đứng chờ dưới sảnh, trong lòng lại lo lắng không yên tâm. Hôm nay hai người trên đường về nhà, cô ta chỉ ghé vào quán mua một chai nước ngọt, lúc đi ra đã không thấy Thẩm Ninh đâu, chỉ thấy điện thoại của cô bị rơi gần đó. Diệp Tử biết đã xảy ra chuyện không hay nên vội vàng báo công an nhưng bọn họ lại nói phải 24 tiếng sau mới có thể coi là mất tích. Diệp Tử không đợi được lâu như vậy liền chạy đến Hoàng Đằng tìm Lăng Mặc.
Hơn 20 phút sau, Lăng Mặc mới từ thang máy đi ra, Diệp Tử thấy vậy nhanh chóng chạy lại gần.
"Tiên sinh.... tiên sinh, xin anh hãy cứu Thẩm Ninh." Diệp Tử lo lắng đến hồ đồ bám lấy tay áo anh, nhất thời quên mất Lăng Mặc không gần nữ sắc.
"Cô yên tâm, chúng ta đã biết Thẩm Ninh ở đâu rồi." Lâm Triết nhanh chóng kéo Diệp Tử ra trước khi Lăng Mặc tức giận.
Diệp Tử cũng không để ý đến khuôn mặt khó chịu của Lăng Mặc, thấy anh lên xe thì cũng muốn lên theo nhưng Lâm Triết đã ngăn cô ta lại, ra hiệu cho cô ta ngồi xe sau. Bốn chiếc xe đen cứ thế phóng nhanh trên đường, hướng thẳng đến khu rừng phía đông.
Kim Nghị lúc này cũng nhận được tin đã xong việc, liền vội vàng chạy đến điểm hẹn. Ông ta nhìn ảnh Thẩm Ninh bị bịt miệng trói trên ghế thì cười lớn, trước giờ vẫn luôn nể phục Lăng Mặc vì không bao giờ có điểm yếu, nay điểm yếu của anh lại lọt vào tay ông ta, không muốn vui vẻ cũng khó. Lăng Mặc bình thường không phải vẫn luôn kiêu ngạo sao, sau này sự kiêu ngạo đó sẽ bị ông ta đạp dưới chân.
"Um.... um....."
"Đừng kêu nữa, có kêu thì cũng không ai đến cứu cô đâu." tên đàn em cười nham nhở nhìn Thẩm Ninh:"Nhìn cô em cũng xinh đẹp đấy chứ, tiếc là không được động vào. Nếu không... ha ha ha."
Thẩm Ninh dùng ánh mắt ghê tởm nhìn bọn họ. Đám người này vừa xuống xe đã chụp thuốc mê rồi mang cô đi, cũng không biết Thẩm Ninh cô đã đắc tội với ai? Không lẽ là Hạ Yên Chi? Chỉ có cô ta mới hận cô như vậy.
"Nghe nói xong vụ này, tiền cũng đủ cho chúng ta ăn chơi mấy năm đấy."
"Cô em này cũng đắt giá đấy chứ. Nếu như đặt dưới thân chắc chắn sẽ mĩ vị lắm đấy." một tên nói xong liền chạm lên đùi cô.
Đám đàn em nhìn Thẩm Ninh cười đến đáng khinh khiến cô bắt đầu thấy sợ hãi.
"Lăng Mặc.... Lăng Mặc.... cứu tôi." lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến anh. Liệu anh có biết cô bị bắt cóc không? Liệu anh có đến cứu cô không?
Xe của Kim Nghị đã đến nơi, ông ta bước xuống xe, hai người đi theo sau mỗi người đều xách theo một vali tiền mặt. Tên cầm đầu nhìn thấy vali tiền thì hai mắt sáng lên, làm cướp bao nhiêu năm, không ngờ lại có vụ dễ dàng mà lời cao như này. Xem ra sau này nên hợp tác dài dài rồi.
"Kim tổng, thỏa thuận đã xong, chúng tôi có thể lấy tiền được chưa?"
"Chưa đâu. Các anh giao người, chúng tôi đưa tiền."
"Kim tổng đúng là cẩn thận."
Chưa đợi hai người nói xong, bốn chiếc xe ô tô đen đã lao nhanh tới. Kim Nghị vừa nhìn liền biết Lăng Mặc đã đến, ông ta không còn thời gian suy nghĩ, lập tức rút súng bắn chết tên cầm đầu. Tên cầm đầu không tin chuyện vừa xảy ra, trợn mắt ngã xuống đất. Hai người theo sau ông ta cũng rút súng giết chết những tên còn lại. Đợi khi xe Lăng Mặc đuổi tới nơi, những tên bên ngoài đều đã bị bắn chết. Kim Nghị trong lòng có chút lo lắng, ông ta không ngờ Lăng Mặc lại đuổi tới nhanh như vậy nhưng những người biết đến ông ta đều bị xử rồi, sẽ không ai có thể buộc tội ông ta, kể cả Lăng Mặc.
"Lăng Mặc, cậu tới rồi à. Đám người này đã bị tôi hạ hết rồi, chúng ta mau vào trong cứu Thẩm Ninh thôi." không đợi anh lên tiếng, Kim Nghị đã giành nói trước.
Lăng Mặc nhíu mày nhìn ông ta, nhưng Thẩm Ninh vẫn quan trọng hơn, anh đi lướt qua Kim Nghị vào thẳng bên trong tòa nhà bỏ hoang. Đám đàn em nghe thấy tiếng súng nổ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một đám người áo đen xông đến khống chế.
Thẩm Ninh nhìn Lăng Mặc, hai mắt rưng rưng muốn khóc. Cô đã rất sợ, sợ tới mức chân tay đều toát mồ hôi, nếu như anh thật sự không đến, cô sẽ phải bỏ mạng trong tay người khác. Lăng Mặc cởi trói cho Thẩm Ninh, thấy nước mắt cô sắp rơi liền thò tay vào túi quần nhưng lại nhớ ra đã đưa khăn tay cho cô lần trước.
"Đừng sợ, tôi đến đón em về." Lăng Mặc nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi.
Thẩm Ninh bị động tác dịu dàng của anh làm cho ngây người. Nhìn khuôn mặt anh gần sát như vậy, trái tim cô đập nhanh hơn, cảm giác có chút gì đó rung động. Không không, nhất định là cô bị khuôn mặt đẹp trai của anh hút mất hồn rồi. Khẽ nuốt nước bọt, Thẩm Ninh xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, hai tai cô vì xấu hổ mà đỏ lên, lại không thấy môi anh khẽ nhếch lên cười nhẹ.
Kim Nghị đứng một bên thấy cảnh này, trong lòng lại có tính toán khác. Xem ra hy vọng ở Kim Cẩm Nhi không thể được nữa, con gái ông ta nhất định đấu không lại người này.
"Thẩm Ninh." Diệp Tử lúc này mới dám lên tiếng. Cô ta không muốn phá vỡ bầu không khí thân mật của hai người họ.
"Diệp Tử? Sao cậu lại ở đây?"
"Chính tớ đến tìm Lăng Mặc mà. Cũng may cậu không bị làm sao." Diệp Tử ôm chặt lấy Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh cười nhẹ, thì ra là Diệp Tử đến tìm anh, cô còn đang thắc mắc tại sao anh lại biết cô bị bắt cóc mà đến đây cứu.
Trên xe, Lâm Triết hỏi Lăng Mặc muốn xử lý đám còn lại như thế nào. Dù sao cũng là động đến Thẩm Ninh, Lăng Mặc nhất định sẽ không dễ dàng giết chết, ít nhất cũng phải từ miệng bọn chúng khai ra kẻ đứng sau là Kim Nghị.
"Giao cho cảnh sát đi." Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng.
"Thẩm Ninh, cô nhân từ thật đấy." Lâm Triết cười nói nhưng trong lòng anh ta, lời nói của Lăng Mặc mới là mệnh lệnh tuyệt đối.
Lăng Mặc nghe vậy, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Anh là muốn nhốt bọn chúng xuống phòng tối, dùng cực hình từ từ tra khảo, sau đó sẽ tiễn về suối vàng. Nhưng nếu nói ra, có phải cô sẽ cảm thấy anh quá độc ác mà sợ anh không?
"Làm theo lời của cô ấy đi, giao cho cảnh sát lấy lời khai."
"Như vậy có dễ cho bọn chúng quá không?" Lâm Triết không ngờ người như Lăng Mặc lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Xem ra đám người kia gặp may rồi.
"Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì tôi, chỉ sờ đùi một chút thôi, giao cho cảnh sát là được."
Đợi Thẩm Ninh xuống xe, Lăng Mặc nhìn cô vào hẳn phòng rồi mới rời mắt sang chỗ khác.
"Lăng Mặc, chuyện này không đơn giản rồi, Kim Nghị lại xuất hiện ở đó, chắc chắn ông ta là người đứng sau chuyện này. Nếu giao cho cảnh sát, sợ rằng ông ta sẽ giết người diệt khẩu."
"......"
"Lăng Mặc?"
"......"
"Lăng Mặc cậu nghe thấy tôi nói gì không?"
" Lâm Triết."
"Sao vậy? Cậu nghĩ gì mà thất thần thế?"
"Chặt cánh tay tên dám chạm vào đùi Thẩm Ninh rồi hãy giao cho cảnh sát."