Editor: Overdose
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã bật chế độ hộp thư thoại, xin gọi lại sau.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại .
Không biết vì sao, Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ tới một câu anh ta từng nói, “Mèo hoang nhỏ, hậu quả chọc giận tôi em không chịu đựng nổi đâu.”
Trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, tim đập ‘thình thịch’ không ngừng, chuyện anh làm ở Tập đoàn HIC ác ma đã biết, liệu chuyện này có liên quan tới anh ta không?
Không được! Nói gì cô cũng muốn tự mình kiểm chứng một phen, chuyện của cô tuyệt đối không được liên lụy đến anh!
Nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần vẫn là hộp thư thoại, dự cảm xấu trong lòng Lương Chân Chân càng thêm mãnh liệt, mí mắt phải cũng đột ngột nháy không ngừng, hiện tại cô vô cùng hối hận không lưu số điện thoại của Nam Cung Thần. Số điện thoại của trai bao, thế cho nên bây giờ tìm mọi người không thấy.
“Bé Chân, A Huân có nói khi nào tới không?” Giọng Diệp Lan đột nhiên từ phía sau vang lên, Lương Chân Chân sợ đến nỗi suýt rơi điện thoại xuống đất, gương mặt hốt hoảng nhìn không sót một thứ gì, “Mẹ Diệp, mẹ ra đây làm gì?”
“Mỗi ngày nằm trên giường đau lưng lắm, bác sĩ nói phải xuống giường hoạt động nhiều, không cần lo lắng, A Huân nói gì?” Diệp Lan cảm thấy nét mặt bé Chân hơi kì lạ.
“Mẹ Diệp, anh nói. . . . . Anh nói tối nay anh phải tăng ca, chắc không có thời gian qua đây rồi.” Lương Chân Chân biết mình không giỏi nói dối, vẻ mặt bối rối vừa nãy nhất định mẹ Diệp đã nhìn thấy.
“Con bé này, làm thêm giờ mà thôi mà cũng gấp gáp như vậy, hôm nay không được thì ngày mai.” Diệp Lan xoa đầu con gái, cưng chiều cười nói, bà cho là bọn nhỏ không muốn cho bà xuất viện nên mới bày trò, cũng không vạch trần làm gì. Bà biết A Huân và bé Chân sẽ không ủng hộ bà xuất viện, vậy thì cứ ở lại một đêm, nói gì thì nói ngày mai bà cũng muốn trở về.
Dưới ánh mắt chăm chú dịu dàng của mẹ Diệp, lòng Lương Chân Chân thấp thỏm lo lắng lập tức bình tĩnh lại, nhưng có chuyện cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng. “Mẹ Diệp, ở trường có chút việc, con phải về trước, mẹ nghỉ ngơi đi, ngày mai con lại tới thăm mẹ.”
Nói xong liền xoay người rời đi, nhìn bóng lưng vội vã của Chân Chân, Diệp Lan nghi ngờ, gãi đầu tự nhủ: hai đứa trẻ này làm sao vậy, hành vi hơi kì lạ?
*****
Trước cổng bệnh viện, Lương Chân Chân bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến khách sạn Đế Hào Tư. Mặc dù cô không muốn ôn đi ôn lại hình ảnh khiến cô nhục nhã khó chịu, nhưng trừ nơi này, cô không biết đi đâu mới tìm được tên ác ma Đằng Cận Tư kia!
Cửa khách sạn Đế Hào Tư, cả tòa nhà to lớn cùng kiến trúc sang trọng, khí thế hào hùng, lấy màu vàng hoàng gia làm màu sắc chủ đạo, xen kẽ màu trắng bạc, khiến người ta có cảm giác ung dung nhàn hạ lại nhẹ nhõm vui vẻ.
Đêm yên tĩnh dưới bức màn đen bao phủ, ánh đèn nê-ông sáng chói hòa cùng bầu trời đầy sao, không nhìn rõ bầu trời và nhân gian, Lương Chân Chân cảm thấy giờ phút này mình giống như một con kiến nhỏ bé, những chiếc xe đắt tiền lui tới liên tục khiến cô tránh không kịp, những bộ quần áo lộng lẫy của nam nam nữ nữ qua lại làm cô càng thấy xấu hổ.
Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí đi vào, giả vờ không để ý những ánh mắt kỳ quặc giễu cợt mình, thẳng lưng đi về phía đại sảnh của khách sạn.