3
Nhẩm tính ngày tháng, Hướng Đình Đình chắc đã rời khỏi Trung Quốc để bay sang Mỹ rồi. Hôm nay, Mạch Khiết gọi điện thoại cho Tiêu Ly, vốn tưởng chắc chắn anh sẽ vui vẻ mời cô tới chơi, nào ngờ anh lại nói với vẻ hơi mệt mỏi:
- Tiểu Khiết, anh xin lỗi, hôm nay anh hơi bận, hôm khác anh sẽ gọi cho em nhé.
Sau khi gác máy, tâm trạng Mạch Khiết chợt trở nên vô cùng tồi tệ.
Đứng trước cửa sổ, nhìn những đám mây đen đang vần vũ, gió gầm rú. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời đổ mưa, Mạch Khiết là cô gái dễ bị ảnh hưởng tâm trạng bởi thời tiết.
Nhìn thấy anh hàng xóm nhớ thương suốt mười năm qua xuất hiện trước mắt mình, có bao lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu. Anh đối xử với cô càng hòa nhã thân thiết, càng như có một thứ rào cản vô hình ngăn trở cô, không để cô tiếp cận. Trên thế giới này có biết bao nhiêu là đàn ông, nhưng anh lại là người duy nhất cô muốn được tiếp cận, cô không hề mong muốn mãi mãi là cô em gái nhỏ trong lòng anh. Cô vô cùng khao khát được như Hướng Đình Đình, có thể thoải mái bước vào nhà anh, nấu cơm cho anh, chăm sóc cho đời sống hằng ngày của anh, cùng anh tiếp đón những người khách đến chơi. Thực sự, chỉ cần anh có thể thích cô, cô thậm chí có thể từ bỏ công việc ở M Beautiful, thực sự có thể quay về trường để tiếp tục đi học, sẽ trở thành một người mà anh mong muốn.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Mộng Long bước vào, đặt một tập tài liệu lên bàn, nói:
- Cô vẫn chưa về sao, mọi người ở ngoài đã về hết cả rồi. Mạch Khiết nói với vẻ rầu rầu:
- Tôi muốn yên tĩnh một mình, anh về trước đi!
Anh ta lại bước đến trước mặt cô, nhìn cô thật kỹ, nói:
- Thất tình à? Ô, xin lỗi, cô còn chưa chính thức yêu đương, cho nên không thể tính là thất tình được, gặp phải vấn đề về tình cảm sao?
Có phải là gia nhập vào M Beautiful, bất luận là nam hay nữ đều trở nên hiếu kỳ đưa chuyện không?
Mạch Khiết lườm anh ta một cái, nói với vẻ uể oải:
- Tùy anh thích đoán già đoán non thế nào cũng được, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.
- Gặp vấn đề về tình cảm, thì cô lại nhốt mình vào một góc chật chội, thì không có cách nào để giải sầu cả. Đi nào, tôi đưa cô đến một nơi thật là thú vị.
Mạch Khiết cười khẩy:
- Thôi đi, nơi mà anh nói rất thú vị, tôi đã được thưởng thức rồi, không phù hợp với tôi, tôi không muốn bị trói vào cột sắt để cho người ta bỡn cợt như một chú khỉ làm trò hề lần nữa đâu.
- Hôm nay chắc chắn sẽ không trói cô, hôm nay đã chọn xong người bị trói rồi, rất là trùng hợp, cũng mang họ Mạch!
Khi nói xong câu này, anh tỉnh bơ bước ra ngoài như không có việc gì xảy ra, để lại Mạch Khiết với bộ mặt kinh hoàng thất sắc, vội vàng cầm lấy điện thoại để gọi cho Mạch Tiểu Lạp.
Ôi, cần phải cố gắng giữ phong thái thục nữ đoan trang điềm tĩnh trước mặt con người này, e rằng là câu chuyện cổ tích hoang đường nhất trong thế kỷ này.
Mạch Khiết đi theo Lý Mộng Long bước vào "Trò chuyện cùng gia nhân", giữa tiếng nhạc điện tử long trời lỡ đất, Mạch Khiết hỏi anh ta với vẻ vô cùng lo lắng:
- Các anh đã giấu Mạch Tiểu Lạp đi đâu rồi? Sao không thể nào gọi điện thoại cho nó được?
Mạch Khiết rướn cổ nhìn về trung tâm sân khấu, mấy tên "yêu nhân" mà cô vô cùng căm hận lúc này đây đang uốn éo tưng bừng trên đó.
- Đừng có nóng vội! Này, chẳng phải kia sao?
Lý Mộng Long giơ tay ra chỉ, Mạch Khiết nhìn thấy ở một góc tối, Kha Đậu và Mạch Tiểu Lạp đang chơi oẳn tù tì! Khóe môi anh ta khẽ mỉm cười:
- Với vai trò là một người làm công tác văn hóa, xin hãy sử dụng đúng từ ngữ, giấu người là kẻ buôn người, tôi thì không sao, nhưng lẽ nào trong lòng cô, anh chàng Kha Đậu, nhà văn được bao nhiêu độc giả ngưỡng mộ thì ra cũng là kẻ buôn người sao?
Mạch Khiết chẳng thèm tranh luận với anh ta, vội vàng chen qua đám người để đi đến đó, rồi ngồi xuống cạnh Mạch Tiểu Lạp, nói với vẻ nghi ngờ:
- Sao cháu lại ở đây?
Thực ra, Mạch Khiết thực sự muốn hỏi sao cháu lại ở cùng với Kha Đậu? Rõ ràng đã biết anh ta không phải là người tốt.
Mạch Tiểu Lạp đã uống khá nhiều, mặt đỏ bừng, cô ôm lấy cổ Mạch Khiết, nói:
- Cô ơi, Kha Đậu... chơi hai ngón tay đoán số[1] giỏi lắm, cô chơi hộ cháu.
[1] Đây là một trò chơi khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay và nói ra một con số. Nếu con số của người này nói bằng tổng số ngón tay của hai người giơ ra thì người này thắng, hai người nói đúng thì hòa. Ai thua thì phải uống rượu phạt.
Kha Đậu rõ ràng cũng đã uống hơi nhiều, nói vẻ hưng phấn:
- Anh K tôi đây không khoác lác đâu, ngoài trò giơ ngón tay đoán số, những trò khác cũng giỏi lắm...
Mạch Khiết sa sầm nét mặt, nghĩ thầm, hỏng rồi, anh ta sắp tự làm lộ thân phận của mình rồi, Mạch Tiểu Lạp lại không khóc ngất đi ấy chứ, Kha Đậu chính là anh K, là người đã hại Mạch Tiểu Lạp phải chịu đau đớn một lần, là người đàn ông xấu xa chỉ với một gói kẹo cao su đã tước đoạt mất sự trinh tiết của cô.
Thật không ngờ Mạch Tiểu Lạp cười ha ha, nói:
- Sự phục vụ của anh thực sự rất hoàn mỹ, nào, vì sự phục vụ của anh, chúng ta cạn ly, anh K!
Lần này người chết ngất đi đã chuyển thành Mạch Khiết rồi, thì ra Mạch Tiểu Lạp sớm biết Kha Đậu là anh K từ lâu rồi, thật không ngờ cô vẫn có thể ngồi cùng anh ta chơi trò giơ ngón tay đoán số và uống rượu? Không phải là Mạch Khiết phản ứng quá chậm, mà là cái thế giới này thay đổi quá nhanh chóng, ba năm là một hố ngăn cách giữa hai thế hệ, Mạch Khiết cảm thấy giữa mình và Mạch Tiểu Lạp lại được ngăn cách bằng cả một con sông Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về tận chân trời.
Lý Mộng Long lại nhân cơ hội giậu đổ bìm leo:
- Nếu các người không muốn Mạch Khiết đột ngột phát bệnh tim, thì đừng có dọa cô ấy nữa, nhìn cô gái này đáng thương chưa kìa, mặt đã trắng bệch như cương thi rồi.
Mạch Tiểu Lạp nói tỉnh bơ:
- Không sao đâu, cô tôi tính cách cổ lỗ, có khoảng cách giữa hai thế hệ với những người trẻ tuổi như chúng ta. Chúng ta đây là nhân tính vốn chân thật, cần phải giảng dạy cho cô ấy, đừng để cho cô ấy cứ luôn dạy người khác rằng cơ thể mình phải do mình làm chủ, đến lượt người nhà mình thì lại phong kiến hơn bất cứ ai.
Mạch Khiết hét lên:
- Mạch Tiểu Lạp, cháu nói kiểu gì vậy, ai không phải là người trẻ tuổi chứ, cô cũng chỉ lớn hơn cháu có một chút thôi mà.
Kha Đậu nói:
- Cô Mạch, đều là những người trẻ tuổi, cô đừng có cứng nhắc quá! Hôm nay tôi và Mạch Tiểu Lạp đến đây định trúng giải thưởng lớn đấy, phải rồi, tôi thấy cô và Lý Mộng Long cũng có thể thử xem, kỹ thuật của Lý Mộng Long cũng chỉ kém tôi chút đỉnh thôi...
Lời anh ta vừa dứt, Lý Mộng Long đã đập bàn phản đối:
- Cậu khoác lác những việc khác đã đành, cậu khoác lác trên blog của mình cũng coi như bỏ qua, nhưng đừng có so sánh việc này trước mặt tôi. Cậu cần phải biết, người ngồi đây đã biết được thực lực của tôi rồi đấy.
Kha Đậu ngẩn người:
- Ha, lẽ nào lại là Mạch Tiểu Lạp?
Mạch Tiểu Lạp lắc đầu lia lịa như gõ trống bỏi. Ánh mắt của anh ta chuyển sang Mạch Khiết, hỏi vẻ nghi ngờ:
- Lẽ nào là cô ấy?
Mạch Khiết không hiểu chuyện gì cả, không biết họ đang nói loại ám ngữ nào, đến đây cô đã thấy hối hận rồi, cảm giác mình đã bị hạ thấp giá trị bản thân. Bây giờ, ba người ngồi cùng bàn với cô e rằng đều là những người không bình thường, nhưng mình phải làm thế nào đây, đây chẳng phải là đưa cừu vào miệng hổ sao?
Lý Mộng Long không trả lời câu hỏi của Kha Đậu, chỉ nâng cốc rượu lên. Kha Đậu vỗ mạnh vào vai Mộng Long, khen ngợi:
- Tên nhóc này, được đấy, người đẹp núi băng tuyết mà cũng phải chịu để cho cậu nắm được, ôi, cậu đừng có tranh với mình, ngoài cậu ra, những người khác mình đều không coi ra gì, có phải không, Mạch Tiểu Lạp? Chúng ta nhất định sẽ giành giải nhất.
Đôi mắt Mạch Tiểu Lạp sáng rực:
- Giải nhất thực sự được hai nghìn tệ à?
Đang nói chuyện, đèn điện chợt bật sáng trưng, người hướng dẫn chương trình mặc một bộ comple màu đỏ rực cầm micro bước lên khác đài:
- Các vị, "Cuộc thi hôn nhau" mà "Trò chuyện cùng gia nhân" mong chờ nhất chính thức được bắt đầu, yêu cầu, thứ nhất: ngọt ngào đủ nồng nhiệt; thứ hai: kỹ thuật cao; thứ ba: mỗi nụ hôn ít nhất cần kéo dài 10 phút, trong thời gian đó, nếu người nào không chịu đựng nổi thì có thể rút lui, từ bỏ cuộc thi. Chỉ có một giải thưởng duy nhất, giải nhất, giải thưởng là hai nghìn tệ!
Lời nói của anh ta vừa dứt, Mạch Khiết coi như đã hoàn toàn hiểu được ám ngữ của Lý Mộng Long và Kha Đậu khi nãy, thực sự là vô cùng tức giận, nói luôn với Kha Đậu:
- Anh đừng có mà nghe anh ta nói bừa, tôi sao có thể biết được thực lực của Lý Mộng Long, tôi hoàn toàn không biết gì về anh ta cả!
Lý Mộng Long nhún vai, nói:
- Được rồi, là tôi khoác lác đấy! Nhưng ở đây, ngoài cô ra, đầy những cô gái biết được thực lực của tôi, tôi cũng không cần chứng minh điều gì cho mọi người cả. Phải rồi, Mạch Khiết, hay là chúng ta cũng lên để khiêu chiến giành giải thưởng đó, đi cùng với tôi, chắc chắn cô sẽ bất khả chiến bại. Giải thưởng chúng ta chia 3-7, cô 7, thế nào? Tôi thực sự là một người đàn ông vô cùng rộng lượng.
Mạch Khiết nhìn chằm chằm vào cốc rượu trong tay mình, cố gắng kìm nén ý định cho Lý Mộng Long được thưởng thức lễ hội tát nước.
Người hướng dẫn chương trình vừa dứt lời, có mấy đôi tình nhân đã bước lên trên sân khấu. Mạch Khiết còn chưa kịp kìm nén nỗi bực bội, Kha Đậu đã dắt tay Mạch Tiểu Lạp đi về phía sân khấu.
Mạch Khiết nói với Lý Mộng Long với vẻ thấp thỏm lo lắng:
- Kha Đậu rốt cuộc có nhân cách như thế nào, liệu anh ta có cưới Mạch Tiểu Lạp nhà chúng tôi không?
Lý Mộng Long vẫn bình thản uống rượu, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho khuôn mặt anh trở nên tuấn tú lạ thường. Anh có phong thái của thân sĩ nhưng lại nói ra câu nói không có chút quan niệm đạo đức nào giống như một phường chợ búa:
- Nam nữ thích nhau là chuyện thường tình của con người, nếu như lúc nào cũng có mục đích kết hôn, thì sẽ mất đi bao nhiêu là sự hứng thú chứ? Cô yên tâm, cô cháu gái cô chịu chơi được đấy!
Đúng vậy, Kha Đậu là đàn ông, mục đích của anh ta là chơi đùa, nhưng Mạch Tiểu Lạp dù sao cũng là con gái, cô có thể chơi đùa như vậy được không? Người con gái có trẻ đến đâu rồi cũng có lúc già, đến lúc đó thì phải làm thế nào? Danh tiếng của con gái quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Đến tận lúc này, Mạch Khiết mới phát hiện ra, mặc dù mình là tổng biên tập của M Beautiful phiên bản mới, nhưng thực ra tư tưởng của cô rất bảo thủ. Cô có thể đường hoàng khuyên nhủ giáo huấn những người phụ nữ khác "làm những việc mình muốn làm", nhưng khi đến lượt người nhà mình, nhiều nhất cũng chỉ là có thể nắm tay nhau dưới ánh đèn pha mà thôi.
Mạch Khiết thầm thở dài:
- Lý Mộng Long, chủ đề của số báo ra mắt của chúng ta hãy chọn đề tài này đi... Những người phụ nữ trong trò chơi tình cảm – tên bạn là Chiến lợi phẩm... Nói thực, bất luận thời đại đã thay đổi như thế nào, phụ nữ vẫn luôn là người ở thế yếu, tuổi xuân của phụ nữ thật sự quá ngắn ngủi, lúc mình đang nắm giữ thì không biết trân trọng, khi đã mất rồi, có hối hận thì cũng đã muộn mất rồi!
Anh cười "hi hi":
- Tôi thực sự bái phục cô, thực không ngờ bây giờ mà cô vẫn còn nhớ tới công việc của mình. Nhưng nói thật, ở đây có thể thực sự tìm được linh cảm đấy. Trò chơi tình cảm, chủ đề này cũng được đấy, cô nêu ra cũng rất sâu sắc, Mạch Khiết, cô nói xem, nếu như cô không tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, tôi thực sự thừa nhận cô là một tài nữ.
Mạch Khiết cười nhạo anh ta:
- Ồ, anh nghe ai nói là tài nữ thì không được tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo chứ? Tài nữ là cần phải nhẫn nhịn và an phận thủ thường sao? Một tầng hàm nghĩa của từ tài nữ chính là sài nữ[2] đấy, chỉ là do anh hiểu biết nông cạn mà thôi.
[2] Sài lang, sài sói.
Lý Mộng Long lập tức nâng cốc lên:
- Sài nữ, kẻ háo sắc, đúng là mối lương duyên hiếm có trên đời, nào, hãy cạn ly vì duyên phận của chúng ta!
Mạch Khiết không thèm đoái hoài đến anh ta, con người này ngoài bị thịt ra thì là cái miệng này, phụ nữ làu bàu ca thán đã đủ chết mệt rồi, đàn ông nếu nói nhiều thì đúng là không thể nào tha thứ được.
Trái tim Mạch Khiết như đang bị treo lơ lửng, mặc dù lo lắng Mạch Tiểu Lạp bị tên Kha Đậu tiếng tăm xấu xa đó lợi dụng, nhưng mặc khác, Mạch Khiết phát hiện ra cô hơi hi vọng họ có thể giành được giải thưởng. Mạch Khiết ơi là Mạch Khiết, sao trong tận xương tủy của ngươi lại vẫn mang theo mùi vị của con buôn thế chứ?
Cùng với những tiếng gõ trống nhịp nhàng, trong tiếng hô của người hướng dẫn chương trình, Kha Đậu khẽ kéo lên, Mạch Tiểu Lạp đã dựa hẳn vào trong lòng anh ta, hai người bắt đầu hôn nhau thắm thiết. Độ điêu luyện của nụ hôn đó vốn không thể nhận ra được đây là lần đầu tiên họ hôn nhau!
Lý Mộng Long lên tiếng khen ngợi:
- Mạch Tiểu Lạp thực sự rất chuyên nghiệp, học trường truyền thông gì chứ, nên cho đi học khoa Diễn xuất, biết đâu lại có thể xuất hiện một ngôi sao điện ảnh tầm cỡ thế giới. Cái gì Trương Mạn Ngọc, Chương Tử Di, tất cả cho ngồi hóng mát hết cả đi.
Tiếp đến, khiến cho họ phải rơi cả kính, vì thật không ngờ Kha Đậu lại bế Mạch Tiểu Lạp lên, hai tay giữ chặt lấy hông cô, độ khó đòi hỏi kỹ thuật cao như vậy, khiến cho khán giả kêu thét cổ vũ ầm ĩ. Cần phải biết rằng, như vậy có nghĩa là anh ta cần phải cử tạ suốt khoảng thời gian dài mười phút.
Lý Mộng Long nói:
- Yên tâm đi, Kha Đậu ngày nào cũng tập tạ ở nhà, xem ra anh ta thực sự hạ quyết tâm giành được hai nghìn tệ này rồi.
Mấy đôi tình nhân lần lượt đầu hàng, trên sân khấu chỉ còn lại hai, ba đôi. Nhìn Kha Đậu đang hôn điên cuồng Mạch Tiểu Lạp, Mạch Khiết thấy rất ngứa mắt.
Mạch Khiết rầu rầu uống rượu, thầm nghĩ, lẽ nào mình thực sự đã lỗi thời rồi? Người trong cuộc còn không để tâm, mình lo lắng vớ vẩn gì chứ!
Lý Mộng Long vẫn nói mãi không chịu thôi:
- Anh chàng Kha Đậu kia, như thế còn gọi là kỹ thuật gì chứ, nếu là tôi... Nhìn kìa, nét mặt đó của Mạch Tiểu Lạp thể hiện rõ là lao theo tiền thôi, chẳng có chút gì là đang hưởng thụ niềm vui cả. Cho dù là vì tiền, cũng cần phải thưởng thức quá trình vui vẻ của việc này chứ! Có phải không?
Ba chữ "có phải không" của anh khiến cho Mạch Khiết cảm thấy như đang có dụng ý sâu xa nào đó.
Cuối cùng, tiếng vỗ tay đột ngột ngừng bặt, trên sân khấu chỉ còn lại hai đôi. Trước sự mong đợi của mọi người, người hướng dẫn chương trình giơ tay của Kha Đậu lên, còn đưa micro cho anh ta:
- Người anh em, bây giờ anh còn có thể giơ được tay lên nữa không?
Kha Đậu xoa xoa cổ tay, vẫn nói cứng:
- Vẫn được, bạn gái tôi có thân hình rất tuyệt, ôm cô ấy không mất sức.
Hai người bọn họ cầm phong bì, nhảy xuống khỏi sân khấu, tiếng huýt sáo, vỗ tay lập tức vang rền.