(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đó là một câu hỏi khiến Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy ngượng ngùng.
Nhìn thấy cô mím môi không nói, mẹ Kiều Nhụy Kỳ cười hỏi: “Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?”
“À… tất nhiên là con sẽ ngủ với mẹ rồi.” Kiều Nhụy Kỳ nắm tay mẹ, ánh mắt lấp lánh niềm vui, “Phòng rất rộng, ngủ cùng nhau không thành vấn đề.”
“Thế à?” Mẹ Kiều Nhụy Kỳ vỗ vỗ cánh tay cô, rồi nhìn về phía Tiêu Đạc, “Tiêu Đạc cũng thấy không vấn đề gì chứ?”
Kiều Nhụy Kỳ cũng quay nhìn Tiêu Đạc. Vừa rồi anh không có vẻ gì là ngượng ngùng, giờ chắc chắn cũng phải đồng ý.
“…” Tiêu Đạc trầm ngâm một chút, miễn cưỡng nói: “Cháu không có vấn đề gì.”
Mẹ Kiều Nhụy Kỳ cười khẽ, bà vốn chỉ định trêu đùa hai người, không muốn làm bóng đèn: “Thôi, mẹ ngủ một mình thì thoải mái hơn.”
Bà tạo cơ hội cho Tiêu Đạc, anh ngay lập tức nắm lấy: “Vậy cháu dẫn cô đi xem phòng nhé, nếu còn thiếu gì, cháu sẽ giúp cô mua.”
“Được.” Mẹ Kiều Nhụy Kỳ theo anh lên lầu. Căn nhà rất lớn và mới, nếu Kiều Nhụy Kỳ thật sự kết hôn với Tiêu Đạc trong tương lai, chắc chắn sẽ dùng làm nhà cưới.
Nhân dịp này bà cũng có thể tham quan một chút.
Lần trước khi Kiều Nhụy Kỳ gửi ảnh các giải thưởng trong nhóm, mẹ bà đã thấy. Lần này có cơ hội đến tận nơi, bà còn đặc biệt ghé thăm thư phòng của Tiêu Đạc.
Căn tủ chứa đầy giải thưởng quả thật rất ấn tượng, nhưng nhìn bức tranh “Xuân Tình” treo trong thư phòng thì bà lập tức nhận ra.
“Đây không phải là bức tranh của Nhụy Kỳ sao?” Mẹ Kiều Nhụy Kỳ tiến lại gần xem, rồi nghiêng đầu hỏi Tiêu Đạc, “Bức tranh này là cháu mua à?”
“Đúng vậy.” Tiêu Đạc đoán họ không biết về biệt thự của ông Khâu, nên cũng không nhắc đến, “Khi thấy nó cháu rất thích, nên đã mua.”
Mẹ Kiều Nhụy Kỳ khẽ động lòng. Trong bữa cơm, mấy người đã bàn về việc Nhụy Kỳ và Tiêu Đạc đã gặp nhau từ nhỏ, nên bà mới hiểu tại sao Nhụy Kỳ lại hỏi bà về những hàng xóm họ Tiêu và họ Hứa.
Nhìn Tiêu Đạc như vậy, có vẻ thằng bé luôn nhớ đến Nhụy Kỳ. Không biết thằng bé thích bức tranh hay là Kiều Nhụy Kỳ.
“Những bức tranh của Nhụy Kỳ cô không hiểu lắm, nhưng cô nghe con bé nói bức này bán được hai triệu, cháu cũng chịu chi ghê.” Dù mẹ Kiều Nhụy Kỳ rất vui khi thấy con gái kiếm tiền, nhưng bà không khỏi thắc mắc ai lại tiêu tiền như vậy.
Thì ra là Tiêu Đạc…
Tiêu Đạc chắc chắn không phải là người tiêu tiền ngu ngốc. Anh khẽ mỉm cười, nói với mẹ Kiều Nhụy Kỳ: “Bức tranh của cô ấy giá trị như vậy, và cháu tin rằng trong tương lai cô ấy sẽ ngày càng nổi tiếng. Những bức tranh này còn có tiềm năng tăng giá lớn.”
Nói xong, mẹ Kiều Nhụy Kỳ chưa kịp phản ứng, Kiều Nhụy Kỳ đã không nhịn được lên tiếng: “À, vậy ra anh mua tranh của em là để đầu tư sao? Đợi đến khi nó tăng giá, anh định bán đi à?”
Tiêu Đạc cúi đầu cười khẽ, khi nhìn về phía cô, ánh mắt vẫn còn rạng rỡ: “Vậy thì anh để nó làm đồ gia truyền được không?”
Kiều Nhụy Kỳ chu môi, không nói gì thêm. Mẹ Kiều Nhụy Kỳ không chịu nổi bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, liền từ thư phòng đi ra ngoài, thưởng thức hoa cỏ bên ngoài.
Chiều hôm đó, Tiêu Đạc không ra ngoài nữa. Anh mang toàn bộ công việc về nhà, làm việc trong thư phòng.
Tối đến, khi anh trở về phòng, Kiều Nhụy Kỳ đang tựa lưng vào đầu giường nói chuyện điện thoại với Diêu Hinh Vũ.
Diêu Hinh Vũ cũng biết về chuyện của Thời Triệu. Ban đầu, cô không nghi ngờ gì về Thời Triệu trong vụ mất điện hôm đó, nhưng sau khi nghe Kiều Nhụy Kỳ nói, cô cũng chuẩn bị tiếp cận Thời Triệu để xem có tìm ra manh mối mới nào không.
“Nhưng mình không hiểu, tại sao anh ta lại muốn đối phó với cậu?” Hôm qua Diêu Hinh Vũ nhận được điện thoại của cảnh sát, cô rất sốc. Cô ấy đã biết Thời Triệu một thời gian dài, không ngờ rằng anh ta lại làm ra chuyện như vậy.
“Tớ cũng không hiểu, mấy ngày nay tớ đã nhớ lại tất cả những chi tiết, thậm chí tớ nghi ngờ việc anh ta đến triển lãm tranh của tớ có thể là một kế hoạch.” Nhưng Kiều Nhụy Kỳ chắc chắn rằng đó là lần đầu tiên cô gặp Thời Triệu. Nếu trước đó Thời Triệu đã xác định mục tiêu là cô, thì vì lý do gì?
“Có khi nào anh ta thực sự là fan cuồng của cậu không?” Diêu Hinh Vũ nói. “Nếu trước đây hai người chưa gặp nhau, thì có thể là anh ta đã thấy cậu trên mạng.”
“…… Cậu tin thật sao? Cậu thấy anh ta giống fan cuồng của tớ không?”
“Không biết được, không phải kẻ biến thái thường rất giỏi hoá trang sao? Bình thường ai mà nhận ra họ là biến thái?”
“……” Cũng không phải là không có lý do. “Thôi, không nói về mình nữa. Giờ Thời Triệu gặp chuyện, có ảnh hưởng gì đến vườn thực vật không?”
“Thì không lớn bằng chuyện của cậu và Bảo Hinh hồi trước.”
Kiều Nhụy Kỳ: “……”
Được rồi.
Cô thấy Tiêu Đạc đã vào, không tiếp tục nói chuyện với Diêu Hinh Vũ nữa: “Trước mắt cứ như vậy, về sau lại nói tiếp.”
Tiêu Đạc chờ cô tắt điện thoại, liền ngồi xuống bên cạnh cô: “Vẫn còn lo lắng về chuyện của Thời Triệu sao?”
Kiều Nhụy Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nhíu mày: “Em chỉ không hiểu tại sao anh ta lại nhằm vào em. Cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Tiêu Đạc lắc đầu. Trước khi về phòng, anh vừa liên lạc với cảnh sát, lời khai của Thời Triệu vẫn giống như hôm qua.
Càng như vậy, Tiêu Đạc càng cảm thấy điều mà anh ta muốn giấu diếm nhất định là một việc lớn.
“Lần đầu tiên em nhận được bưu phẩm đe dọa vào lúc nào?” Anh vẫn cảm thấy, nguồn cơn của sự việc chính là những bưu phẩm đe dọa đó. Lúc đó, Kiều Nhụy Kỳ chắc chắn đã bị theo dõi.
Kiều Nhụy Kỳ nói: “Chính là sau khi kết thúc buổi đấu giá, cô gái đó không phải cũng nói, tài khoản phụ của Chúc Tịch liên lạc với cô ấy vào lúc đó sao?”
Vì thời điểm này rất khéo, nên lúc đầu nói rằng Chúc Tịch đã bị tổn thương nên cố tình tìm rắc rối với cô, cảm thấy rất hợp lý.
Nếu không phải vì sự phản đối mãnh liệt của Chúc Tịch, cô cũng sẽ không có một chút nghi ngờ nào.
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút, buổi đấu giá hôm đó vì bức tranh của Kiều Nhụy Kỳ đã phá kỷ lục đã có, nên đã được nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, lên hot search, thu hút không ít sự chú ý.
Liệu có phải vì buổi đấu giá này mà Kiều Nhụy Kỳ bị theo dõi không?
“Trước đây không phải em nói Thời Triệu rất thích bức tranh ‘Xuân Tình’ sao?”
“Anh ta đã hỏi khá nhiều về bức tranh, nhưng bức tranh này cũng không có gì đặc biệt cả.” Kiều Nhụy Kỳ nhíu mày, bức tranh này chỉ vẽ cảnh bên ngoài xưởng của cô, điều duy nhất đặc biệt chính là người phụ nữ bất ngờ xuất hiện hôm đó, “À, anh ta cũng đã hỏi về người phụ nữ trong bức tranh.”
Kiều Nhụy Kỳ thật sự rất ít khi vẽ người, nên khi Thời Triệu hỏi cô, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Người phụ nữ mặc váy đỏ trong bức tranh “Xuân Tình”, mặc dù được vẽ rất đơn giản, nhưng lại là điểm nhấn của toàn bộ bức tranh. Tiêu Đạc cũng ấn tượng rất sâu sắc với người phụ nữ trong bức tranh đó. Thời Triệu hỏi cô có mối quan hệ gì với người phụ nữ đó hay không.
“Người phụ nữ đó có phải là nhân viên của vườn thực vật không?” Tiêu Đạc hỏi.
Kiều Nhụy Kỳ lắc đầu: “Chắc không phải, trước đây em chưa từng gặp cô ấy, và cô ấy cũng không mặc đồng phục của nhân viên.”
Người phụ nữ ấy xuất hiện ở đó hôm đó thật sự rất đáng ngờ.
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Em còn nhớ hình dáng của cô ấy không?”
“Ừm… thời gian cũng đã lâu, em cũng không nhớ rõ lắm, nhưng nếu gặp lại, chắc chắn em sẽ nhận ra.”
Tiêu Đạc thấy cô lại nhíu mày thêm một chút, liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Em vừa xuất viện, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với cảnh sát về những điều này.”
“Được.” Kiều Nhụy Kỳ gật đầu, nằm xuống giường, “Hy vọng có thể hữu ích cho vụ án.”
“Sẽ hữu ích.” Thời Triệu chắc chắn không vô cớ hỏi như vậy, có thể người phụ nữ đó có mối quan hệ gì với anh ta.
Khi Kiều Nhụy Kỳ nhắm mắt lại, Tiêu Đạc mới đi tắm, lúc ra ngoài, Kiều Nhụy Kỳ đã ngủ say.
Tiêu Đạc nhẹ nhàng bước tới, nằm xuống bên cạnh cô.
Tối hôm trước, Kiều Nhụy Kỳ đã uống thuốc mà bác sĩ kê, ngủ cũng khá an ổn. Khi cô tỉnh dậy, Tiêu Đạc đã dậy rồi.
Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại ở đầu giường lên, nhìn thời gian, mới hơn tám giờ một chút.
Tổng giám đốc Tiêu ở nhà làm việc mà dậy sớm như vậy sao?
Cô nằm thêm vài phút trên giường, rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Hai ngày nay thời tiết hơi se lạnh, trước khi xuống lầu, cô khoác thêm một chiếc áo ngủ bên ngoài.
Mẹ Kiều đang ở trong bếp làm bữa sáng, bà đoán rằng Kiều Nhụy Kỳ chắc cũng đã thức dậy.
“Mẹ, mẹ đang nấu ăn à?” Kiều Nhụy Kỳ đi dép lê vào bếp. Thông thường ở nhà đều có người giúp việc nấu ăn, mẹ cô rất ít khi xuống bếp, không ngờ lần này lại tự tay làm.
“Mẹ thấy trong tủ lạnh có đủ thứ, nên mẹ cứ làm đại một món.” Mẹ Kiều nhìn cô, hỏi: “Hôm nay con cảm thấy thế nào?”
“Con thấy tốt hơn nhiều, đầu cũng không đau như trước.”
“Vậy thì tốt, mẹ cũng nghĩ con cần phải dưỡng bệnh tốt, nên mới tự tay làm cho con.” Nói đến đây, bà lại tò mò hỏi Kiều Nhụy Kỳ: “Mẹ thấy ở nhà chỉ có con và Tiêu Đạc, hai đứa thường ăn đồ bên ngoài à?”
“Không hẳn, phần lớn thời gian đều là Tiêu Đạc nấu ăn.”
Mẹ Kiều: “……”
Dù bà mới đến một ngày, nhưng cũng nhận ra Tiêu Đạc rất bận rộn, không ngờ việc nấu ăn cũng do anh đảm nhận: “Sao không thuê một người giúp việc nấu ăn?”
“Câu hỏi này hay, đầu tiên chắc chắn không phải vì Tổng giám đốc Tiêu không đủ khả năng chi trả.” Kiều Nhụy Kỳ phân tích với mẹ, “Vậy chỉ còn một khả năng, tổng giám đốc Tiêu thích tự nấu ăn.”
“…… Được rồi.” Việc của các thanh niên, bà cũng lười không muốn xen vào, “Tiêu Đạc xuống dưới tập thể dục rồi, cũng sắp về đến nơi. Mẹ thấy thằn bé bận rộn như vậy mà vẫn kiên trì tập luyện, bố con nên học hỏi theo.”
Kiều Nhụy Kỳ cười một tiếng: “Bố mà trẻ hơn một chút thì có thể, giờ thì ông ấy đã buông xuôi rồi.”
“Vậy cũng không thể để ông ấy như vậy, mẹ sẽ nói cho ông ấy biết, để ông ấy học hỏi Tiêu Đạc, xem thân hình của người ta đẹp biết bao!”
Kiều Nhụy Kỳ nhướn mày, thân hình của Tiêu Đạc đúng là rất tốt.
Hai mẹ con đang nói thì Tiêu Đạc đã tập xong trở về. Kiều Nhụy Kỳ thấy anh mặc đồ thể thao dài tay, trên trán lấm tấm mồ hôi, người anh không để lộ chút nào.
Lần trước họ ở phòng gym, anh cũng mặc kín như vậy.
Có thể thấy rõ ràng là anh rất giữ kỷ luật đàn ông.
“Tiêu Đạc về rồi? Vừa lúc chuẩn bị ăn sáng.”
“Vâng, cảm ơn cô Kiều.” Tiêu Đạc đáp, nói với mẹ Kiều, “Cháu lên lầu tắm rửa, sẽ xuống nhanh thôi.”
Khi anh ngồi vào bàn ăn sáng, đã thay một bộ đồ ở nhà. Ngoài những lúc cần tham gia hội nghị qua video, Tiêu Đạc thường mặc đồ thoải mái khi làm việc ở nhà.
Chỉ có khi chỉ có anh và Kiều Nhụy Kỳ ở nhà, anh ăn mặc rõ ràng ít hơn so với bây giờ.
Kiều Nhụy Kỳ nhận ra rằng, anh mặc như vậy chỉ để thu hút mình?
“Có chuyện gì vậy?” Tiêu Đạc thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, thì dừng tay lại, nghiêng đầu hỏi, “Có gì trên mặt anh à?”
“Không có.” Kiều Nhụy Kỳ cười với anh, “Chỉ là thấy hôm nay tổng giám đốc Tiêu mặc rất kín đáo.”
“……” Tiêu Đạc đương nhiên hiểu cô đang ám chỉ điều gì, nhưng mẹ Kiều còn ở đây, anh phải giữ hình tượng của mình, “Dạo này thời tiết lạnh hơn rồi mà.”
“Ồ, đúng là nên mặc thêm chút.” Kiều Nhụy Kỳ cũng không vạch trần anh, cầm thìa ăn một thìa cháo trong bát.
Tiêu Đạc nhẹ ho một tiếng, cố tình chuyển đề tài: “Hôm nay anh sẽ sắp xếp công việc còn lại, ngày mai cùng mọi người trở về thành phố H.”
Kiều Nhụy Kỳ hỏi anh: “Dì Tiêu đã đồng ý chưa?”
“Ừm, anh sẽ không để công việc bị ảnh hưởng.” Tiêu Đạc biết mẹ mình chắc chắn sẽ có ý kiến, nên anh đã tranh thủ thời gian này, hẹn gặp Phó Diệc Thời, không nói đến dự án lớn như quần đảo Thanh Ca, chỉ cần những công việc khác thuộc lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Trăn Ức, có thể cũng có những nơi khác hợp tác, “Hơn nữa anh còn hẹn gặp Tổng Giám đốc Phó.”
Kiều Nhụy Kỳ ngẩn người, cô biết Phó Diệc Thời hiện đang hợp tácrất nhiều với nhà họ Kiều, trước đây cô còn nghĩ, nếu không được thì để anh họ cô làm mối, giới thiệu Tiêu Đạc với Phú Diệc Thời, như vậy cũng có thể giúp Tiêu Đạc một chút trong kinh doanh, cũng có thể nói với mẹ anh một cách hợp lý hơn.
Nhưng chưa kịp làm gì, Tiêu Đạc đã tự mình kết nối với Phú Diệc Thời rồi?
…… Không hổ danh là Tiêu Đạc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");