Ba Ngày Xuân - Bản Lật Tử

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Nhụy Kỳ nghĩ rằng trong giới kinh doanh chắc Tiêu Đạc cũng giống như vậy, có lúc kiên nhẫn bày kế hoạch, có lúc lại mạnh mẽ và quyết đoán.

Cô không biết rằng, trong giới kinh doanh, Tiêu Đạc chưa bao giờ thiếu tự tin như thế này.

Việc cô xuất hiện ở lễ hội âm nhạc đã thể hiện câu trả lời của mình, nhưng Tiêu Đạc vẫn không an tâm, dường như anh nhất định phải nghe thấy lời xác nhận từ chính miệng cô, thì trái tim trong lồng ngực mới có thể thực sự bình yên.

Thế nhưng Kiều Nhụy Kỳ lại không trả lời thẳng thắn, cô bước về phía Tiêu Đạc, lấp đầy khoảng cách cuối cùng giữa họ: “Anh có khát nước không? Em muốn mua nước uống.”

Thấy cô không trả lời thẳng, anh cũng không ép buộc, Tiêu Đạc gật đầu, nhìn về phía một quầy bán nước gần đó: “Ở kia có, bây giờ không đông người.”

“Em còn muốn mượn một cái sạc dự phòng để sạc điện thoại.”

“Lúc đến đây, anh thấy có chỗ cho thuê sạc dự phòng, để anh đi cùng em.”

“Được.” Kiều Nhụy Kỳ cười với anh, cùng anh sánh bước về phía trước. Trước tiên hai người đi mua nước, rồi sau đó thuê được một cái sạc dự phòng.

Sạc điện thoại xong, thấy điện thoại khởi động lại, cuối cùng Kiều Nhụy Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên WeChat có một vài tin nhắn lặt vặt, đều không phải chuyện quan trọng, Kiều Nhụy Kỳ như đang kiểm tra tin nhắn, thực tế lại muốn xem Tiêu Đạc có nhắn cho cô không.

Bên cạnh ảnh đại diện của Tiêu Đạc hoàn toàn sạch sẽ, không có thông báo tin nhắn nào mới.

Cô đến muộn, anh chắc chắn đã chờ đợi rất lâu, vậy sao anh lại có thể kiên nhẫn không gửi cho cô một tin nhắn nào?

Sau khi trả lời vài tin nhắn, Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại và sạc dự phòng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đạc bên cạnh.

Tiêu Đạc nhạy bén nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, hỏi: “Hôm nay anh đến lúc nào?”

“Chưa đến mười hai giờ.” Lý Nghiên đặc biệt nhắc nhở anh, lễ hội âm nhạc không có chỗ ngồi, nếu muốn có vị trí tốt thì cần phải đến sớm.

Ban đầu Tiêu Đạc dự định vào trong trước, đợi Kiều Nhụy Kỳ, nhưng khi đến nơi, anh nhận ra mình không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa.

Anh muốn nhìn thấy cô ngay khi cô đến.

Cuối cùng, Tiêu Đạc không vào trong mà đứng ở cửa chờ cô, anh nghĩ rằng nếu Kiều Nhụy Kỳ đến, chắc chắn cô cũng sẽ đến sớm.

Vì vậy, khi thời gian trôi qua từng giây, tâm trạng của anh ngày càng nặng nề.

May mắn thay,  ông trời không bỏ rơi anh, để anh có thể nhìn thấy cô trên màn hình lớn.

Kiều Nhụy Kỳ nghe Tiêu Đạc nói anh đến trước 12 giờ, đôi mắt cô chớp chớp: “Vậy mà anh còn đợi em, anh không lo lắng sao?”

Tiêu Đạc im lặng một lúc, trả lời cô: “Anh nghĩ em không có ý định đến đây.”

“Ôi… anh cũng không nghĩ đến việc cố gắng thêm một chút nữa à?”

Tiêu Đạc không trả lời, anh hạ mi mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.

Kiều Nhụy Kỳ thấy anh không nói, cũng không hỏi thêm nữa. Buổi biểu diễn tiếp theo sắp bắt đầu, mọi người lần lượt đi vào bên trong. Kiều Nhụy Kỳ nhét điện thoại và sạc dự phòng vào túi xách nhỏ, nói với Tiêu Đạc: “Chúng ta cũng vào thôi.”

“Được.” Tiêu Đạc đáp một tiếng, sau đó như nhớ ra điều gì, anh chìa tay phải ra, nắm lấy tay còn lại của Kiều Nhụy Kỳ, “Đừng để bị lạc nữa.”

Trái tim Kiều Nhụy Kỳ vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu đập loạn nhịp, cô vô thức siết chặt chai nước trong tay, nhưng cũng không buông tay Tiêu Đạc ra.

Cô biết tay Tiêu Đạc rất đẹp, giờ nắm lấy tay anh càng cảm nhận rõ ràng các khớp xương của anh. Tay Tiêu Đạc thực sự lớn hơn tay cô nhiều, dễ dàng bao bọc lấy tay cô.

Hai người nắm tay nhau bước vào bên trong, giống như hàng triệu cặp đôi bình thường khác. Dù xung quanh không ai đặc biệt chú ý đến họ, nhưng Kiều Nhụy Kỳ vẫn cảm thấy mình còn nổi bật hơn cả khi ống kính vừa rồi chiếu vào mình.

Sau khi buổi biểu diễn thứ hai bắt đầu, tay họ vẫn nắm chặt với nhau. Không lâu sau, không khí tại hiện trường càng ngày càng sôi động, Kiều Nhụy Kỳ cũng bị cuốn theo, cùng những người khác dùng cử chỉ tương tác với ban nhạc trên sân khấu.

Cô rút tay về, Tiêu Đạc cảm thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, nhưng nhìn thấy Kiều Nhụy Kỳ vui vẻ như vậy, anh cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

Chẳng bao lâu sau, Kiều Nhụy Kỳ nhận ra xung quanh chỉ có mình anh đứng như một cái cây, lại nắm lấy tay anh, cùng anh bắt nhịp theo âm nhạc.

“……” Tiêu Đạc thực sự chưa bao giờ làm điều này trong đời, nhưng nhìn thấy đôi tay nắm chặt của hai người, anh quyết định sẽ theo cô.

Vui chơi như vậy suốt buổi chiều, Kiều Nhụy Kỳ rõ ràng đã có chút mệt mỏi. Tiêu Đạc nhìn đồng hồ, nói với cô: “Đã hơn sáu giờ rồi, em có muốn về sớm không?”

Chỉ còn một ban nhạc cuối cùng chưa biểu diễn, và ban nhạc này chắc chắn là điểm nhấn của sự kiện. Nhiều người đến đây chủ yếu để xem họ.

Nhưng ban nhạc mà Kiều Nhụy Kỳ yêu thích nhất đã biểu diễn xong trước đó, nên cô không mấy hứng thú với ban nhạc cuối cùng.

Quan trọng hơn, cô đã đói.

Mặc dù xung quanh cũng có bán đồ ăn, nhưng nhìn thôi cũng biết không ngon. Nếu chờ đến tám giờ kết thúc… không, nếu kết thúc vào tám giờ, có lẽ phải chờ đến chín giờ mới có thể ăn.

“Nếu anh không phải là fan của họ, thì chúng ta về sớm thôi?”

Tiêu Đạc cười nhẹ, nắm tay cô đi ra ngoài: “Anh không phải fan của ai cả.”

Kiều Nhụy Kỳ nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhận ra chỉ sau một buổi chiều ngắn ngủi, Tiêu Đạc đã nắm tay cô một cách thuần thục hơn.

“Em muốn ăn ở đâu?”  Hôm nay Tiêu Đạc lái xe đến, bây giờ họ rời đi cũng vừa có thể tránh được giờ cao điểm.

Kiều Nhụy Kỳ suy nghĩ một chút, trả lời không liên quan: “Em muốn gặp Nguyên Soái.”

Tiêu Đạc ngẩn người, quay đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Vậy thì đến nhà anh ăn nhé, vừa có thể gặp Nguyên Soái, vừa có đồ ăn.”

“Được ạ.” Kiều Nhụy Kỳ cũng cười, Tiêu Đạc nhìn vào môi cô, ánh mắt chợt trở nên trầm lắng, một giây sau lại quay đi.

Dù thời gian anh dừng lại trên môi cô rất ngắn, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của Kiều Nhụy Kỳ.

Lần trước, lần trước nữa, lần trước nữa… Anh đều nhìn cô như vậy.

Ánh mắt Kiều Nhụy Kỳ khẽ động, cảm giác như hai tay nắm chặt càng thêm nóng rực.

Để về nhà có đồ ăn ngay, Tiêu Đạc đã đặt món ở Lộc Đảo, nhờ họ giao đến nhà mình. Hôm nay anh ra ngoài gặp Kiều Nhụy Kỳ, Nguyên Soái ở nhà một mình canh cửa cả ngày, nghe thấy tiếng xe chạy tới, nó lập tức chạy ra cửa.

“Gâu gâu!” Cửa biệt thự mở ra, Nguyên Soái chạy theo xe vào trong vườn. Kiều Nhụy Kỳ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài: “Nguyên Soái, lại gặp nhau rồi!”

“Gâu!” Nguyên Soái chạy vào gara cùng xe, vừa thấy cửa ghế phụ mở ra liền nhảy vào.

Nó quấn quýt bên chân Kiều Nhụy Kỳ, khiến cô không thể di chuyển, cô đành ngồi xổm xuống, xoa đầu nó: “Nguyên Soái, không gặp mấy ngày, em có nhớ chị không?”

“Gâu!” Nguyên Soái vẫy đuôi như sắp bay đi.

“Thật ngoan.” Kiều Nhụy Kỳ lại xoa nó một cái, Tiêu Đạc đi từ bên xe sang, đẩy Nguyên Soái ra khỏi chân Kiều Nhụy Kỳ.

“Được rồi, vào nhà thôi.” 

Hai người và một con chó cuối cùng cũng vào nhà, bữa ăn mà Tiêu Đạc đã đặt cũng vừa lúc được giao đến.

Đối với Kiều Nhụy Kỳ đang đói cồn cào, điều này thực sự rất quan trọng. Cô rửa tay xong liền ngồi xuống bàn ăn.

Nguyên Soái cũng ngồi bên bàn ăn, chăm chú nhìn thức ăn. Tiêu Đạc thấy hành động giống nhau, không nhịn được cười: “Bây giờ trông hai người thật giống nhau, em đói thì cứ ăn trước đi.”

Kiều Nhụy Kỳ đợi anh kéo ghế ngồi xuống mới bắt đầu ăn, còn Nguyên Soái thì không được may mắn như vậy, Tiêu Đạc đã chuẩn bị cho nó đồ ăn riêng và không cho nó ăn đồ trên bàn.

Cuối cùng, Kiều Nhụy Kỳ lại giúp nó xin được một món ăn vặt nhỏ.

Có lẽ vì quá đói, bữa ăn này Kiều Nhụy Kỳ ăn rất nhanh. Tiêu Đạc thấy cô ăn xong, liền hỏi: “Em còn muốn ăn thêm gì không? Nhà anh còn chút trái cây, anh đi rửa một ít mang ra.”

“Được, cảm ơn anh.” Kiều Nhụy Kỳ thấy anh vào bếp, liền ra phòng khách chơi với Nguyên Soái. Tiêu Đạc cắt xong trái cây, trực tiếp mang ra phòng khách, để lên bàn trà.

Kiều Nhụy Kỳ ăn một quả dâu tây ngọt lịm, ngay lập tức cảm thấy hài lòng hơn. Cô từ đĩa lấy thêm một quả, vẫy tay với Tiêu Đạc: “Quả dâu tây này ngọt và ngon lắm, anh cũng thử đi.”

Tiêu Đạc tưởng cô muốn đút cho anh ăn, nên ngẩn người một chút rồi cũng nghiêng người lại gần.

Anh hé miệng ra, muốn cắn lấy quả dâu tây trong tay cô, nhưng Kiều Nhụy Kỳ lại bất ngờ rụt tay lại vào phút cuối, tựa vào anh, hôn lên môi Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc đứng sững lại tại chỗ, trong khoảnh khắc anh ngây người, Kiều Nhụy Kỳ đã kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn, đỏ mặt nhìn anh: “Không phải anh hỏi em đã chuẩn bị sẵn sàng để đến gần hơn với anh chưa à? Đây chính là câu trả lời của em.”

Anh mắt Tiêu Đạc như đang dậy sóng, không thể nào kiềm chế nổi, nó như phun trào ra ngoài.

Anh nâng tay giữ sau gáy Kiều Nhụy Kỳ, kéo cô về phía môi mình.

Hôm nay cô hỏi anh có từng nghĩ đến việc cố gắng thêm một lần nữa không, anh đã không trả lời.

Thực ra trong suốt một giờ dài dằng dặc đó, anh đã nghĩ đến vô số lần—

Nếu cô không đến, anh sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ cô bên cạnh mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.