(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Carrot – Beta: Cún
Bãi đỗ xe sân bay quốc tế thành phố A rất lớn, hai người đi một lúc mới tới chỗ đậu xe.
Tiêu Đạc mở cốp xe, ngay khi Kiều Nhuỵ Kỳ định cho vali vào thì một đôi bàn tay to lớn nhấc vali lên trước mắt cô.
“Tôi cất cho, em lên xe đi.”
Hành lý đã ở trong tay Tiêu Đạc, nên Kiều Nhuỵ Kỳ không thèm động vào nữa, nhưng ngồi ở vị trí nào trên xe lại là một quyết định khó đối với cô.
Theo thói quen của cô, chắc chắn cô sẽ ngồi ghế sau, Nhưng Tiêu Đạc là anh em của Lương Khâm Việt, làm như vậy sẽ coi anh thành tài xế.
Cô chỉ do dự một giây, ngay sau đó mở cửa ghế phó lái. Tiêu Đạc cất hành lý rồi đi tới.
Khoảnh khắc anh bước lên xe, Kiều Thuỵ Kỳ không khỏi thở dài, đôi chân của người này dài thật.
Sau khi Tiêu Đạc xác nhận Kiều Nhuỵ Kỳ đã thắt dây an toàn, liền lái xe ra ngoài.
“Hôm nay rất cảm ơn anh đi đường xa tới đón tôi.” Kiều Nhuỵ Kỳ lễ phép cảm ơn anh.
Tiêu Đạc lái xe, đáp lại cô: “Không có gì.”
Anh có vẻ là người ít nói, Kiều Nhuỵ Kỳ cũng không phải là người thích nói chuyện nên cô cũng giữ im lặng.
Có lẽ không gian trong xe kín đáo, cô ngửi thấy mùi nước hoa mà lúc nãy ở ngoài cô không ngửi thấy.
Sạch sẽ và lạnh lẽo, giống như sương sớm bám trên cành lá sau một đêm nhiệt độ hạ thấp.
Cô cũng ngửi thấy mùi hương này vào ba tháng trước khi ở biệt thự của ông nội Khâu.
Kiều Nhuỵ Kỳ có chút ngạc nhiên, Lương Khâm Việt và Tiêu Đạc có mối quan hệ thật tốt, chẳng lẽ hai người dùng cùng một loại nước hoa?
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Kiều Nhuỵ Kỳ tỉnh táo lại. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, là cuộc gọi từ anh họ lớn.
“Anh” Cô nói chuyện điện thoại, không nghĩ đến nước hoa nữa.
“Ừ.” Giọng nói của Kiều Gia Mục vang lên trong điện thoại, “Tới nơi rồi sao?”
“Em tới rồi, mới ra khỏi sân bay.”
“Lương Khâm Việt tới đón em à?”
“…Vâng” Kiều Nhuỵ Kỳ không nói thật. Nhìn những tin nhắn vừa rồi trong nhóm chat, cô biết các anh họ của mình có ý kiến rất lớn đối với Lương Khâm Việt, nếu như họ biết anh ta không tới đón cô, ấn tượng của anh ta với bọn họ sẽ rất tệ.
“Vậy em chú ý an toàn nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng, anh đi làm đi, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Công việc của Kiều Gia Mục thực sự rất nhiều, nên không nói chuyện với Kiều Nhuỵ Kỳ quá lâu, dặn dò cô thêm hai câu rồi tắt điện thoại.
Trong xe trở lại yên tĩnh, Tiêu Đạc liếc nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ, hỏi cô: “Em có muốn nghe nhạc không?”
Kiều Nhuỵ Kỳ đang cúi đầu trả lời tin nhắn trong nhóm chat, nghe thấy anh hỏi, cô gật đầu: “Được.”
Tiêu Đạc đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, âm nhạc bắt đầu vang lên.
Danh sách bài hát của anh đa phần là nhạc nước ngoài, có vài bài Kiều Nhuỵ Kỳ đã từng nghe qua, cũng có vài bài mới nghe lần đầu tiên, nói chung là khá tốt, gu âm nhạc của anh không tệ.
Suốt dọc đường hai người không nói gì nhiều nhưng cũng không có gì ngại ngùng, họ đến nơi trước khi kịp nhận ra.
Bãi đậu xe ở Đế Hào đầy những chiếc xế hộp sang chảnh, hầu hết đều là xe thể thao, Tiêu Đạc lái chiếc SUV vào, trông chính trực một cách khó hiểu.
Tuy Kiều Nhuỵ Kỳ không sống ở thành phố A, nhưng cô có rất nhiều bạn bè ở đây. Cô đã từng nghe nói về Đế Hào, đây là nơi vui chơi của những cô chiêu cậu ấm.
Sau khi xe dừng hẳn, Kiều Nhuỵ Kỳ tháo dây an toàn, sau đó nhìn thấy Tiêu Đạc lấy ra đôi găng tay da màu đen, chậm rãi đeo vào tay.
Đôi găng tay hơi co dãn, khiến những đốt ngón tay của anh càng thêm mảnh khảnh, rõ ràng nó chỉ làm giảm sự bộc lộ của một vùng da nhỏ, nhưng lại khiến khí chất trên người anh trở nên mạnh mẽ hơn.
“Sao thế?” Tiêu Đạc nghiêng đầu, nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh.
Kiều Nhuỵ Kỳ ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình: “Không có gì, tôi đang suy nghĩ hành lý của tôi phải làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Đạc nói: “Trước hết cứ để trên xe của tôi, khi nào xong việc thì đến lấy.”
“Được.” Kiều Nhuỵ Kỳ nói xong, cô nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài.
Tiêu Đạc khoá xe, bước vào Đế Hào cùng Kiều Nhuỵ Kỳ.
Bữa tiệc của Lương Khâm Việt được tổ chức ở tầng cao nhất, người phục vụ ấn thang máy và đưa họ lên. Hoa và bóng bay được bài trí bên ngoài phòng riêng, còn có một tấm biển rất lớn ghi dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Hoàng Trân Trân.”
“Mời hai người vào trong.” Người phục vụ đẩy cửa phòng, âm thanh ầm ĩ từ trong phòng vang lên.
Kiều Nhuỵ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, ở giữa phòng có một sàn nhảy lớn, xung quanh bày tiệc đứng và ghế sofa.
Lương Khâm Việt ngồi trên sofa nói chuyện.
Nhà họ Kiều và nhà họ Lương vốn là hàng xóm, khi còn nhỏ Kiều Nhuỵ Kỳ thường chơi cùng Lương Khâm Việt, sau này nhà họ Kiều chuyển đến thành phố H phát triển cơ ngơi, hai gia đình liên lạc ngày càng ít.
Khi nhìn thấy ảnh chụp của Lương Khâm Việt, Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy anh ta không giống so với tưởng tượng của cô. Bây giờ, khi nhìn thấy anh ta ngoài đời thực, cảm giác này càng trở lên mãnh liệt.
Sự xuất hiện của cô và Tiêu Đạc làm gián đoạn cuộc trò chuyện của những người ngồi trên sofa, Lương Khâm Việt nhìn theo hướng hai người, sững sờ trong giây lát, liền đứng dậy đi về phía cửa.
“Hai người tới rồi.” Anh ta vui vẻ cười nói, ánh mắt vô tình lướt qua Kiều Nhuỵ Kỳ.
Anh ta đã từng xem ảnh Kiều Nhuỵ Kỳ trên mạng. Thành thật mà nói, cô ấy ở ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, nhưng cô không phải hình mẫu mà anh thích. Ngoài ra bố anh đã ép anh gả vào nhà họ Kiều, điều này càng khơi dậy tinh thần nổi loạn của anh.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn Lương Khâm Việt đang bước tới chỗ cô, gật đầu chào hỏi: “Tôi vừa nhìn thấy tấm biển ở ngoài cửa? Có ai sinh nhật phải không? Tôi còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật.”
“Không sao đâu, cứ coi như đang chơi với mọi người thôi.” Lương Khâm Việt gọi cô tới đây không phải để chúc mừng sinh nhật Hoàng Trân Trân, mà là vì việc phải báo cáo lại với bố anh ta, “Đúng rồi, giới thiệu với em, đây là Tiêu Đạc, người anh em tốt của tôi.”
Nói đến đây, anh ta kỳ quái nhìn Tiêu Đạc: “Sao anh lại thay quần áo?”
Tiêu Đạc nói: “Bộ trước bẩn.”
“À…” Tuy thời gian quen biết nhau của Lương Khâm Việt và Tiêu Đạc không dài, nhưng về tính cách của Tiêu Đạc anh ta vẫn có hiểu biết một chút, không gặng hỏi thêm, thuận tiện giải thích với Kiều Nhuỵ Kỳ: “Bạn tôi bị nghiện sạch sẽ, em xem, đi tới đâu cũng đeo găng tay.”
Kiều Nhuỵ Kỳ vô thức nhìn đôi tay Tiêu Đạc, rõ ràng lúc ở sân bay anh không đeo găng tay, anh chỉ đeo găng tay khi ra khỏi xe.
“Hai người ngồi chỗ nào cũng được, nếu đói có thể ăn chút đồ ăn trước.” Lương Khâm Việt bảo bọn họ ngồi xuống, sự chú ý của Kiều Nhuỵ Kỳ rời khỏi đôi bàn tay của Tiêu Đạc.
Một lúc sau, càng có nhiều người vào phòng. Khi Hoàng Trân Trân tới, Lương Khâm Việt còn đích thân xuống đón.
Không khí bữa tiệc luôn nóng bỏng, Kiều Nhuỵ Kỳ ngồi trong góc sofa, nhìn trong phòng bao có cả trai lẫn gái, rồi nhấp một ngụm đồ uống trong tay.
Lương Khâm Việt và Hoàng Trân Trân ngồi cạnh nhau, cùng chơi trò tung xúc xắc với những người xung quanh, ánh mắt Kiều Nhuỵ Kỳ dừng trên người anh ta, cô dùng móng tay gõ nhẹ vào thành ly rượu đang cầm.
Cô không còn nhớ khi còn nhỏ Lương Khâm Việt như thế nào, nhưng rõ ràng ba tháng trước ở biệt thự của ông nội Khâu, anh ta không nói nhiều như vậy.
Có phải khi đó cổ họng anh ta không được tốt nên mới im lặng như vậy?
Ngay khi cô suy nghĩ tới đây, cô nghe thấy có người yêu cầu Lương Khâm Việt và Hoàng Trân Trân hát một bản song ca tình yêu. Hai người ỡm ờ đứng dậy, bấm một bản tình ca quen thuộc.
Kiều Nhuỵ Kỳ ngả đầu ra sofa, nhìn hai người bọn họ.
Cuộc liên hôn này là do nhà họ Lương chủ động, trong mấy năm qua, hai nhà không liên hệ nhiều khiến nhà họ Kiều khá bất ngờ.
Khi Kiều Nhuỵ Kỳ biết tin, cô rất ngạc nhiên, nhưng cô rất nhanh hiểu rõ nguyên nhân.
Bây giờ cô cảm thấy có lẽ bản thân mình nghĩ sai rồi.
Cô quan sát Lương Khâm Việt, cách đó không xa, hai người đàn ông đang nhìn cô. Bữa tiệc hôm nay Lương Khâm Việt tổ chức cho Hoàng Trân Trân. Họ tới đây vì Lương Khâm Việt và cũng muốn quen thêm nhiều cô gái khác.
Họ thấy Kiều Nhuỵ Kỳ rất ổn, cô xinh đẹp nhất trong bữa tiệc tối nay.
Hai người nhìn nhau, cầm ly rượu vang trong ta, đứng dậy đi về phía Kiều Nhuỵ Kỳ.
Vừa đi được hai bước, ánh mắt của Tiêu Đạc dừng trên người họ.
Anh thản nhiên liếc một cái, trong tay cầm phi tiêu ném ném ra ngoài. Hai người họ đồng loạt đứng lại, như thể bị đóng băng tại chỗ.
Hai ánh mắt giao nhau, hai người họ lại xoay người ngồi xuống.
Phi tiêu trong tay Tiêu Đạc lúc này cũng ném trúng hồng tâm, thu hút rất nhiều người reo hò thích thú.
Kiều Nhuỵ Kỳ đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi về phía Tiêu Đạc.
“Anh Tiêu, tôi muốn về khách sạn trước, nhờ anh mở cốp xe giúp tôi.” Vì âm thanh trong bữa tiệc rất lớn, Kiều Nhuỵ Kỳ phải cao giọng nói với Tiêu Đạc, “Hoặc là anh có thể đưa chìa khoá cho tôi xuống lấy, sau đó tôi sẽ nhờ người mang cho anh.”
Tiêu Đạc nghiêng người nhìn cô, không chơi phi tiêu cùng người khác nữa: “Để tôi đưa cô đi, tôi cũng định đi trước.”
Kiều Nhuỵ Kỳ còn đang suy nghĩ có nên làm phiền anh hay không, Tiêu Đạc lại lên tiếng: “Yên tâm, tôi không uống rượu.”
“…….” Cô không lo lắng về điều này. Cô ngước mắt nhìn Tiêu Đạc, tiếp nhận lòng tốt của anh, “Vậy cảm ơn anh, tôi đi nói với Lương Khâm Việt một tiếng.”
“Ừ”. Tiêu Đạc khẽ gật đầu rồi đi theo cô.
Lương Khâm Việt đã hát xong bản tình ca, đang đứng trên sàn nhảy, nhìn Hoàng Trân Trân khiêu vũ và trò chuyện với những người khác.
“Anh biết không, tổng giám đốc Nguỵ, người gần đây bị mọi người đồn đoán ấy? Khi tới thành phố A, anh ta cướp mất hợp tác giữa nhà họ Hứa và công ty hàng không. Hôm qua có người nhìn thấy anh ta vào phòng riêng Tĩnh Giang Tiên ở Thiên Hạ.”
Thiên Hạ là nhà hàng ăn uống sang trọng và đắt nhất thành phố A. Người ta đến đây không phải để ăn mà để đạt được địa vị. Phòng riêng Tĩnh Giang Tiên thường không tiếp khách, nhiều khách hàng bình thường còn không biết có phòng riêng như vậy ở Thiên Hạ.
“Này, người đàn ông họ Ngụy đó rốt cuộc có thân phận như thế nào?” Gần đây, Lương Khâm Việt nghe rất nhiều tin đồn về anh ta. Để có thể vào Tĩnh Giang Tiên ngay khi mới bước chân tới thành phố A chắc chắn lý lịch của anh ta không hề đơn giản.
“Tôi không biết.” Người bên cạnh thở dài, “Nghe nói anh ta trạc tuổi chúng ta. Bố tôi muốn tôi kết bạn với anh ta, nhưng buồn cười là người tôi còn chẳng thấy thì sao mà kết bạn được.”
Hai người vừa nói đến đây, Kiều Nhuỵ Kỳ và Tiêu Đạc đi tới. Lương Khâm Việt theo bản năng đứng thẳng dậy, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Kiều Nhuỵ Kỳ nói: “Đã muộn rồi, tôi về khách sạn trước.”
Lương Khâm Việt xoay nhẹ ly rượu trong tay, anh ta nhờ Tiêu Đạc đưa Kiều Nhuỵ Kỳ tới đây, ngoài việc hoàn thành việc bố giao cho, anh ta cũng muốn bày tỏ thái độ của mình đối với cuộc hôn nhân này. Anh ta không tin Kiều Nhuỵ Kỳ không nhận ra, nhưng cô đã ngồi trong góc sofa kể từ khi đến bữa tiệc. Cô không hề tức giận hay tranh cãi với anh ta. Điều này khác so với những gì anh ta tưởng tượng.
“Em đi từ thành phố H tới đây cũng mệt rồi, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.” Lương Khâm Việt chần chừ đặt xe cho cô, anh ta không muốn tự mình phải đưa cô đi, nhưng nếu như cô tố cáo với bố anh ta thì sao……
“Tôi đưa cô ấy về, cũng đến lúc tôi phải đi rồi.”
Lời này của Tiêu Đạc đối với Lương Khâm Việt đúng là mưa rơi đúng chỗ, Lương Khâm Việt lập tức nhìn anh với ánh mắt cảm ơn: “Cảm ơn anh, Tiêu Đạc.”
Tiêu Đạc không hổ danh là anh em tốt của anh ta, luôn có thể giải quyết những nhu cầu cấp bách của anh ta.
Hoàng Trân Trân gọi anh ta và bảo anh ta vào nhảy cùng. Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn Lương Khâm Việt bị kéo vào sàn nhảy rồi cùng Tiêu Đạc bước ra khỏi phòng riêng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");