(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Carrot – Beta: Cún
Thành phố H là một trong những thành phố có nhiều nắng nhất, ngày hôm nay thời tiết vẫn rất oi bức.
Kiều Nhuỵ Kỳ cố ý chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng manh, chiếu vào vừa phải.
Trên chiếc bàn tròn có một tách cà phê và hai chiếc bánh ngọt tinh xảo, Kiều Nhụy Kỳ đưa tay ra, chiếc vòng tay trên cổ tay cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cô nhấp một ngụm cà phê và nhìn những tin nhắn đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại.
Anh họ lớn của Rich: @Kiều Rich đến sân bay chưa?
Anh họ thứ hai của Rich: Hả? @Rich đi gặp Lương Khâm Việt? Không phải chứ, nhà họ Kiều chúng ta cũng đâu khó khăn đến nỗi đến lượt Rich đi liên hôn, đúng không?
Em họ lớn của Rich: Đúng vậy, ba người bọn em còn chưa kết hôn, tuỳ tiện để ai đi liên hôn cũng được à!
Anh họ thứ ba của Rich: À, cho dù anh trai của anh không làm được thì cũng còn hai đứa anh mà.
Anh họ thứ hai của Rich: Thưa các anh, em vẫn là học sinh.
Mẹ của Rich: [vừa cười vừa khóc] Lần này tới thành phố A là ý của Nhuỵ Kỳ, nhà chúng ta cũng không nghĩ con bé tích cực vậy.
Anh họ lớn của Rich: Lý lịch của Lương Khâm Việt đâu?
Anh họ thứ hai của Rich: @Anh họ lớn của Rich, cho em ba phút, em sẽ gửi toàn bộ thông tin của Lương Khâm Việt cho anh.
Số lượng tin nhắn trong nhóm chat “Rich family” tiếp tục tăng lên. Nhân viên mặt đất của hãng hàng không đi tới bên cạnh Kiều Nhuỵ Kỳ, cúi xuống nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Xin lỗi cô Kiều, chuyến bay của cô đã sẵn sàng, mời cô lên máy bay.”
“Được.” Kiều Nhuỵ Kỳ tắt điện thoại, rời khỏi sô pha, theo đối phương ra ngoài.
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên máy bay, cô nhắn tin vào nhóm chat: Đã lên máy bay.
Bên cạnh có người đi tới, Kiều Nhuỵ Kỳ ngước mắt lên, tay vẫn cầm điện thoại di động.
Người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cô, sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười thân thiện: “Xin chào.”
“Xin chào.” Kiều Nhuỵ Kỳ trả lời đơn giản, sau đó cúi đầu nhìn vào điện thoại.
“Tôi họ Ngô, đang tới thành phố A công tác.” Người đàn ông ngồi xuống ghế, chủ động bắt chuyện với cô, “Cô tới thành phố A du lịch à?”
“Đi tìm bạn bè.”
“À, ra thế.” Người đàn ông họ Ngô trả lời, trong đầu đang suy nghĩ tìm chủ đề khác.
Bởi vì tính chất công việc, anh ta thường xuyên di chuyển giữa các thành phố, nhưng chưa từng có “cuộc gặp định mệnh” nào. Không ngờ hôm nay vừa lên máy bay liền gặp một cô gái xinh đẹp như minh tinh.
Nghĩ đến đây, người đàn ông họ Ngô lại nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ.
Cô ấy trông có vẻ quen mắt, chắc không phải là ngôi sao nữ nào chứ.
“Xin chào, anh Ngô” Tiếp viên hàng không bước tới và hỏi anh ta có muốn dùng đồ uống nào không. Sau khi anh Ngô gọi món xong, tiếp viên hàng không hỏi Kiều Nhuỵ Kỳ câu tương tự.
Người đàn ông họ Ngô nghe cô tiếp viên gọi “cô Kiều”, giống như đang nghĩ gì đó, liền lấy điện thoại ra tra cứu.
Sau khi tiếp viên hàng không rời đi, anh ta kinh ngạc nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ: “Kiều tiểu thư, cô có phải là nữ hoạ sĩ đó không? Nghe nói bức tranh mới nhất của cô được bán với giá cao ngất trời hai ngàn vạn.”
Đây là chủ đề hot một tuần trước.
Như mọi người đều biết, giá trị của một tác phẩm thường tăng cao khi chủ nhân của tác phẩm qua đời. Ở tuổi của Kiều Nhuỵ Kỳ, giá bán hai ngàn vạn cho một tác phẩm phải gọi là cao ngất ngưởng.
Trong số các nghệ sĩ trẻ bằng tuổi với cô, kỷ lục cao nhất mới là tám trăm vạn.
Buổi đấu giá ngày hôm đó, Kiều Nhuỵ Kỳ tham gia với ba tác phẩm, tổng giá trị giao dịch vượt quá bốn nghìn vạn, khiến cả giới hội hoạ xôn xao.
Nhưng suy cho cùng giới hội hoạ cũng nhỏ, sở dĩ có thể tạo được độ hot là do trước đó Kiều Nhuỵ Kỳ đã livestream quá trình vẽ tranh.
Lần phát sóng trực tiếp đó là do Kiều Nhuỵ Kỳ đột nhiên nổi hứng, cô chỉ để lộ đôi bàn tay, qua màn hình có vô số người để ý.
Cư dân mạng nhanh chóng tìm ra thông tin của cô, ngay cả những bức ảnh khi cô tham dự triển lãm ở nước ngoài cũng được đăng tải, ngay lập tức trở thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi.
Kiều Nhuỵ Kỳ đã ngừng phát sóng trực tiếp sau sự kiện này, nhưng rất nhiều phương tiện truyền thông đã chú ý đến cô, hồ sơ giao dịch của cô cũng được đăng tải khắp nơi.
“Nghe nói đêm đó buổi đấu giá diễn ra rất khốc liệt, hình như ba bức tranh của cô đều được một nhà sưu tầm mua lại.” Vốn dĩ người đàn ông họ Ngô chỉ muốn tìm kiếm chủ đề nói chuyện với Kiều Thuỵ Kỳ, nhưng bây giờ lại cực kỳ hứng thú, “Cô có biết ai đã mua bức tranh của cô không?
Kiều Thuỵ Kỳ lắc đầu: “Người đó không xuất hiện, chỉ có người đại diện ra mặt thôi.”
Bản thân Kiều Nhuỵ Kỳ cũng tò mò về người bí ẩn này. Những bức tranh của cô tại buổi đấu giá đã rất nổi tiếng, sự cạnh tranh tăng cao khi cuộc đấu giá bắt đầu, lên tới hơn một ngàn vạn, cuối cùng người đại diện số 32 ra giá hai ngàn vạn, mua đứt bức tranh.
Cô nghĩ rằng người số 32 này sau khi mua được bức tranh sẽ dừng lại, không nghĩ tới hai bức tranh còn lại cũng bị người nọ mua mất.
Người đàn ông họ Ngô còn định nói tiếp nhưng bị tiếp viên hàng không kiểm tra khâu trước khi cất cánh cắt ngang. Trước khi máy bay cất cánh, Kiều Nhuỵ Kỳ đã gửi một tin nhắn vào nhóm chat: “Máy bay sắp cất cánh rồi, không nói chuyện nữa.”
Anh họ thứ hai của Rich: Chờ đã, chờ đã, có ai đón em ở sân bay không?
Kiều Rich: À, Lương Khâm Việt biết thông tin chuyến bay, anh ấy sẽ đón em ở sân bay.
Lúc này Lương Khâm Việt đang ở phòng karaoke tổ chức tiệc sinh nhật.
Hai ngày trước, anh gặp được một nữ KOL có ngoại hình rất vừa mắt anh. Hôm nay vừa đúng là sinh nhật đối phương, Lương Khâm Việt đặt biệt đặt phòng karaoke lớn nhất Đế Hào để chúc mừng sinh nhật.
Tiêu Đạc đeo găng tay da màu đen, khoanh tay, dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn Lương Khâm Việt chỉ đạo nhân viên sắp xếp phòng bao.
Một lúc sau, anh hơi cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay: “Cậu định lúc nào ra sân bay?”
Bên kia Lương Khâm Việt dừng lại một lúc, mở miệng mang theo chút không kiên nhẫn: “Tôi thực sự không hiểu? Kiều Nhuỵ Kỳ là người lớn, sao lại cần người đón ở sân bay? Chẳng lẽ cô ấy sợ bị lạc à?”
Tiêu Đạc không trả lời, Lương Khâm Việt nghĩ đến nhiệm vụ đón Kiều Nhuỵ Kỳ là ba anh ta giao cho, không đi thì bị mắng, càng nghĩ càng thấy phiền toái.
“Này, hay là anh đón giúp tôi đi?” Lương Khâm Việt đột nhiên nảy ra ý tưởng và nhìn Tiêu Đạc như một vị cứu tinh.
Tiêu Đạc nhìn anh ta, trong lời nói không mang theo cảm xúc nào: “Tôi?”
“Ừ, những người phục vụ này vụng về quá, tôi phải để ý tới họ mới được.”
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút: “ Cô Kiều tới đây để gặp cậu, tôi đi sợ không hay lắm.”
“Việc này có gì mà không hay. Anh là anh em tốt của tôi.” Nghĩ rằng mình có thể giải quyết được vấn đề này, Lương Khâm Việt cảm thấy dễ chịu hơn. “Anh giúp tôi việc này nhé.”
Tiêu Đạc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
Anh đứng thẳng dậy, cầm áo khoác bước ra ngoài. Lương Khâm Việt sửng sốt, gọi anh từ phía sau: “Bây giờ anh đi luôn à?”
“Ừ, lát nữa sẽ tắc đường.”
“À… vậy tôi sẽ gửi cho anh thông tin chuyến bay.”
Tiêu Đạc không đáp lại, quay lưng bước ra khỏi phòng riêng.
Xe của anh được đậu tại bãi đậu xe chuyên dụng của Đế Hào, khi đang lấy xe thì có xe đậu ở bên cạnh. Thấy chiếc siêu xe của anh, người đàn ông phủ đầy hàng hiệu trên người không nhịn được huýt sáo: “Người anh em, xe của anh ngầu quá, là mẫu mới nhất phải không?”
Tiêu Đạc không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp ngồi lên xe lái đi.
Nhìn thấy chiếc siêu xe phóng qua mình, người đàn ông thời thượng tức giận chế nhạo: “Này, cậu đến Đế Hào chơi mà còn giả vờ sĩ diện?”
Tiêu Đạc lái xe, thay vì ra thẳng sân bay thì anh lại về nhà trước. Sau khi tắm rửa thay quần áo, anh cầm chìa khoá trên bàn đi vào gara.
Anh không lái chiếc siêu xe khi nãy, mà đổi sang một chiếc SUV ổn định và tiết chế hơn.
Chiếc máy bay chở Kiều Nhuỵ Kỳ hạ cánh ở sân bay quốc tế thành phố A đúng giờ.
Nhiệt độ ở thành phố A thấp hơn thành phố H, sau khi rời khỏi cabin, Kiều Nhuỵ Kỳ khoác chiếc áo khoác mỏng bên ngoài chiếc váy trắng.
Người đàn ông họ Ngô kéo hành lý theo sau cô. Vừa rồi trên máy bay, Kiều Nhuỵ Kỳ đeo tai nghe xem phim, anh ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô.
Mặc dù có cảm giác đây là ý tứ từ chối khéo léo của đối phương, nhưng việc theo đuổi một mỹ nhân trẻ tuổi lại giàu có, khó khăn hết sức bình thường.
Người đàn ông họ Ngô không bỏ cuộc. Anh ta nghĩ, nếu như không có ai đón cô thì anh ta có thể đưa cô vào thành phố.
Cũng sẽ tốt hơn nếu như có được thông tin liên lạc.
Có rất nhiều người đang chờ ở cửa ra của sân bay, ánh mắt Kiều Nhuỵ Kỳ lướt nhanh, liền dừng lại trước thân ảnh cao lớn.
Anh ấy, một chàng trai trẻ với vóc dáng tuyệt vời. Chất liệu bộ vest và đường may tỉ mỉ, thậm chí phụ kiện đeo trên người cũng được lựa chọn cẩn thận.
Bởi vì khí chất xuất chúng, nhiều người xung quanh lén nhìn anh, nhưng anh chỉ bình tĩnh đứng đó, không quan tâm tới ánh mắt của người khác.
Mãi đến khi Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn sang, anh mới có phản xạ.
Kiều Thuỵ Kỳ không biết anh, cô chỉ nhìn anh vì… anh đẹp trai đến mức nổi bật.
Nhưng khi thấy anh bước đôi chân dài đi về phía cô, Kiều Nhuỵ Kỳ hoảng hốt.
Cô bình tĩnh nhìn chỗ khác, giả vờ đang tìm kiếm ai đó trong đám đông, nhưng Tiêu Đạc đã đi thẳng tới chỗ cô và dừng lại.
Kiều Nhuỵ Kỳ: “……..”
Không phải chứ, cô chỉ nhìn anh một cái, không đến mức anh phải đến hỏi chứ?
Cô buộc phải nhìn người đàn ông trước mặt, cố ý hành động ngạc nhiên bối rối.
“Xin chào, cô Kiều” Đối phương mở miệng, âm thanh dễ nghe như tiếng đàn vi ô lông.
Lúc này Kiều Nhuỵ Kỳ thật sự ngạc nhiên và bối rối: “Anh là ai?”
“Tiêu Đạc.” Tiêu Đạc giải thích ngắn gọn ý định của mình, “Tôi tới đón em.”
Kiều Nhuỵ Kỳ nhíu lông mày, cô không hiểu vì sao anh lại tới đón cô: “Lương Khâm Việt đâu?”
“Cậu ấy có việc phải làm, không thể đi được.” Tiêu Đạc cũng không giải thích quá nhiều mà nhìn người đàn ông họ Ngô đứng cạnh cô: “Đây là bạn em à?”
Giọng nói rất bình thường nhưng người đàn ông họ Ngô không hiểu sao lại thấy lạnh cả người: “Không, chúng tôi gặp nhau trên máy bay.”
“Ồ.” Tiêu Đạc đáp lại và lịch sử hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”
“Không cần, không cần, tôi có xe.” Người đàn ông họ Ngô liên tục xua tay, vội vội vàng vàng chào tạm biệt Kiều Nhuỵ Kỳ, nhanh chóng kéo hành lý bước đi.
Tiêu Đạc rời ánh mắt khỏi anh ta, lại nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ: “Xe của tôi ở bãi đậu xe, đi hướng này.”
Anh vừa nói vừa xoay người chuẩn bị bước đi, Kiều Nhuỵ Kỳ tay nắm chặt va ly, đứng yên.
Động tác của Tiêu Đạc cũng dừng lại, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi cô.
“Anh thật sự là anh em của Lương Khâm Việt sao?” Chẳng trách Kiều Nhuỵ Kỳ đa nghi, dù sao cô cũng là người phụ nữ hai lần lọt top chủ đề nóng, người đàn ông họ Ngô kia vừa nhìn một cái đã nhận ra.
Lỡ như anh chàng đẹp trai này cũng nhận ra cô, lừa cô đi cùng thì sao?
Sắc mặt Tiêu Đạc không thay đổi sau khi bị nghi ngờ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó thấy: “Tính cảnh giác cao, em có thể hỏi Lương Khâm Việt.”
Kiều Nhuỵ Kỳ có số điện thoại của Lương Khâm Việt, cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi lần đầu tiên.
Bản nhạc chờ lần lượt truyền qua tai, âm thanh càng lâu dường như kéo dài thời gian chờ đợi.
Tiêu Đạc đứng đó nhìn cô, anh tựa như rất kiên nhẫn, không hề có ý thúc giục cô. Kiều Thuỵ Kỳ cầm điện thoại, ngước mắt nhìn anh, cuối cùng điện thoại đã được kết nối.
“Ai đó?”
Giọng nam vang lên khiến Kiều Thuỵ Kỳ giật mình, còn chưa kịp trả lời, giọng nói đã vang lên không kiên nhẫn: “Nói đi.”
Kiều Thuỵ Kỳ lấy lại tinh thần, trả lời anh ta: “Tôi là Kiều Nhuỵ Kỳ.”
Lần này đổi thành Lương Khâm Việt giật mình. Khi anh ta lên tiếng lần nữa, rõ ràng có chút xấu hổ: “Ồ, máy bay hạ cánh rồi à? Tôi có nhờ bạn tôi đến đón em, anh ấy vẫn chưa tới à?”
Kiều Nhuỵ Kỳ theo bản năng nhìn Tiêu Đạc, hỏi người bên kia điện thoại: “Bạn anh tên là gì?”
“Tiêu Đạc, anh ấy rất đẹp trai, nhìn một cái là nhận ra ngay.”
“Ồ…. anh ấy đang ở đây”
“Vậy là được rồi.” Lúc này Lương Khâm Việt dừng lại, như đang suy nghĩ nên sắp xếp cho cô như thế nào: “Hay là tối nay em tới Đế Hào, bọn tôi tổ chức tiệc ở đó, em cũng có thể tới chơi.”
“Được.”
Tiêu Đạc thấy Kiều Nhuỵ Kỳ tắt điện thoại, mới mở miệng hỏi cô: “Thế nào, có cần tôi lấy giấy tờ tuỳ thân cho em xem không?”
“Không cần….” Kiều Nhuỵ Kỳ cất điện thoại, ngượng ngùng nhìn anh cười: “Lương Khâm Việt bảo chúng ta tới Đế Hào.”
“Ừ” Tiêu Đạc cũng không ngạc nhiên, nghiêng người nói với Kiều Nhuỵ Kỳ: “Đi thôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");