Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 88: 88: Lịch Luyện




Đang trong lúc Lăng Không ngồi thảnh thơi uống trà cảm khái nhân sinh, đột nhiên lão phát hiện Nhất Vô Niệm tiến vào.

Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, trong lòng lão không hề hối hận khi thu nhận Nhất Vô Niệm làm đệ tử, đứa nhỏ này rất thích hợp làm truyền nhân Trấn U Minh.

Hơn nữa, lão cảm thấy thiên phú của hắn cũng rất ổn, đã nhanh chóng đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.

Thời gian Nhất Vô Niệm tu hành mới bao lâu?

Lão nhớ không lầm thì đệ tử của mình gia nhập tông môn cũng chỉ gần chục năm, có khi chưa tới thì phải.

Vậy mà bây giờ cũng đã tiến bộ vượt bậc đạt tới Luyện Khí đại viên mãn, nếu như nói không ngạc nhiên thì không thể.

Nếu như thiên phú tốt thì không nói đằng này…

Bất quá, càng như vậy lão càng yên tâm hơn.

Lăng Không cũng thường xuyên kiểm tra tình trạng của Nhất Vô Niệm, có một điều lão chắc chắn, đó chính là trạng thái của Nhất Vô Niệm không hề bị ảnh hưởng bởi linh khí bên trong Trấn U Minh, chứ đừng nói gì tới xảy ra vấn đề.

Nếu nói có vấn đề, đó chính là đứa nhỏ này không quá ưa thích náo nhiệt, cũng không muốn đi ra bên ngoài lịch luyện.

Mặc dù trở thành truyền nhân của Trấn U Minh hầu hết thời gian đều bế quan tu hành bên trong đây, nhưng không có nghĩa không được ra ngoài.

Đợi đệ tử của mình đạt được cấp độ của lão, tất nhiên lão sẽ không cần lo lắng.

Thế nhưng Vô Niệm mới chỉ tập đi trên con đường tu hành, điều lão muốn ở hắn chính là có thể nhanh chóng thích nghi Trấn U Minh, có thể kết hợp giữa khổ và nhàn.

Như vậy tâm cảnh mới phát triển, đạo tâm mới vững chắc.

“Sư tôn!”

Nhất Vô Niệm đi đến trước mặt Lăng Không hành lễ.

Hắn lần này tới, đó chính là muốn xin phép sư tôn đi ra ngoài lịch luyện.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn độ kiếp, thế nhưng hắn tương đối tự tin bản thân có thể vượt qua được.

Hơn nữa, hắn cảm giác bản thân không bao lâu liền có thể độ kiếp, lôi kiếp mà đột nhiên kéo tới trong Trấn U Minh thì hắn rất khó giải thích.

Đến lúc đó, dù hắn không nói mọi người cũng sẽ nghi hoặc.

Như vậy rất phiền phức.

Bởi vậy, đi ra ngoài chuẩn bị độ kiếp là không có sai, phương án này rất hợp lý.

Thời điểm bây giờ cũng phù hợp nhất.

Trước đó hắn cũng đã từ trong tay của Dương Cơ Nguyệt cầm được một tấm địa đồ, cũng đã suy nghĩ chỗ nào thích hợp nhất.

Bắc Vực rất rộng lớn, nếu đi xa thì hắn không dám, mà đi gần quá thì cũng không nên.

Rốt cuộc hắn lựa chọn một địa điểm tương đối thích hợp – Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.

Tuyệt Mạc Hoang Nguyên không thuộc phạm vi của Huyền Đan Tông, nơi đó gần như là một nơi bỏ hoàng, yêu thú thực lực cũng không phải rất cao.

Đương nhiên nếu đi vào quá sâu cũng sẽ gặp yêu thú đẳng cấp cao, bất quá yêu thú trong đó rất sợ lôi kiếp.

Thật đúng dịp, hắn đúng là đang muốn tìm chỗ độ kiếp.

Như vậy quá thuận tiện rồi.

Tu sĩ cũng rất ít lui tới chỗ đó, cơ bản nơi đó không có tài nguyên chẳng lẽ vào đó chiến đấu yêu thú? Mà yêu thú trong đó giá trị còn không bằng yêu thú nhất giai bên ngoài, bởi vì sao ư?

Đơn giản là trên người đám yêu thú này không có một chút giá trị nào hết, toàn thân đều là độc dược.

Nếu coi nơi đây là thiên đường, chắc cũng chỉ có thể là đám tu sĩ tu luyện độc dược mà thôi.

Thế nhưng yêu thú trong đây thường đi cùng bầy đàn, không cẩn thận liền mất mạng.

Nói thật, ban đầu lựa chọn nơi đây Nhất Vô Niệm còn có chút băn khoăn.

Bất quá suy nghĩ một chút vẫn cắn răng lựa chọn nơi này, dù sao trong phạm vi gần Huyền Đan Tông nhất, có lợi cho độ kiếp nhất cũng chỉ có Tuyệt Mạc Hoang Nguyên.

“Lần này tới tìm vi sư có chuyện gì sao?” Lăng Không hỏi Nhất Vô Niệm.

Tên đệ tử này của lão, trước đó vẫn còn luôn tại Trấn U Minh tu hành.

Thỉnh thoảng vẫn có ra bên ngoài hít thở không khí một chút.

Thế nhưng từ khi sự kiện ma đạo tái xuất Bắc Vực ăn phải trái đắng liền không hề ló mặt ra bên ngoài một chút nào.

Mỗi khi nghĩ tới lão cũng chỉ biết lắc đầu, lão vốn khuyên bảo hắn mấy lần nhưng có lẽ bị đả kích nhất quyết không chịu ra ngoài.

Lăng Không thở dài, mặc dù lão không muốn Nhất Vô Niệm xảy ra chuyện thật nhưng nếu cứ để hắn bế quan lâu dài ở trong Trấn U Minh cũng không phải chuyện tốt.

Vốn lão định đợi tới sự kiện Thông Linh Bảo Tháp mở ra thì sẽ kéo hắn ra ngoài, bất quá vẫn nên nhắc nhở hắn một câu.

“Niệm nhi, còn bảy năm nữa là tới Thông Linh Bảo Tháp mở ra, đến lúc đó con nhất định phải tham gia.”

Vừa nói lão vừa quan sát vẻ mặt của Nhất Vô Niệm, phát hiện hắn không phản đối mới hài lòng.

“Đa tạ sư tôn nhắc nhở, đệ tử chắc chắn sẽ có mặt.” Nhất Vô Niệm nhẹ giọng đáp lại.

“Đệ tử hôm nay tới đây là muốn xin phép sư tôn, muốn ra bên ngoài tông môn lịch luyện.” Nhất Vô Niệm cũng không dài dòng, hắn trực tiếp mở miệng nói ra mục đích lần này qua.

Nghe được Nhất Vô Niệm nói, Lăng Không nhất thời kinh ngạc một chút.

Lão có chút không tin được, không phải tên tiểu tử này bởi vì sự kiện kia mà không muốn ra ngoài nữa à, đột nhiên muốn ra ngoài lịch luyện làm lão có chút trở tay không kịp.

Bất quá như vậy cũng tốt.

“Lần này đi xa?” Lăng Không nhìn qua Nhất Vô Niệm hỏi.

“Vâng, sư tôn.” Nhất Vô Niệm gật đầu xác nhận.

“Hừm… Nếu đã đi xa, vi sư muốn đưa ngươi một chút đồ vật.” Biết được đệ tử duy nhất của mình ra ngoài, hơn nữa còn chuẩn bị đi xa Lăng Không lập tức từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một món đồ vật.

Mỗi lần hắn ra ngoài lịch luyện sư tôn đều tặng hắn một chút đồ vật phòng thân, lần này không biết sẽ là thứ gì đây.

Lăng Không cầm đồ vật trên tay đưa cho Nhất Vô Niệm, còn không quên nói: “Lần ngày con đi ra ngoài chắc chắn không tránh khỏi nguy hiểm, ma đạo càng ngày càng phách lối, mọi sự cần cẩn trọng.

Đây là Tước Điềm Ngọc, có nó bên cạnh sẽ giúp con vượt qua nhiều nguy nan.

Nhớ đừng làm mất nó.”

Cầm trên tay một tượng ngọc được điêu khắc theo hình con chu tước, có màu đỏ.

Đột nhiên một cỗ lực lượng thần bí tràn ngập trong cơ thể hắn rồi nhanh chóng biến mất.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi: “Sư tôn vừa rồi là…”

“Từ khi gặp được con và quyết định thu con làm đệ tử, dạy bảo con trở thành một thủ hộ giả đúng cách của Trấn U Minh.

Ta đã biết đây là chuyện rất khó khăn, những người khác cho rằng con không thể Luyện Anh Hóa Thần bước vào cảnh giới Hư Thần được.

Nhưng ta không hề hối hận.

Con biết vì sao không?” Lăng Không hai tay bắt chéo đằng sau lưng nói chuyện, âm thanh của lão chậm rãi nhưng tràn ngập từ tính.

Nhất Vô Niệm lắc đầu.

Lăng Không cười, nói: “Mặc dù mấy người đó nói không sai, thế nhưng họ quên mất một chuyện.

Tại tu chân giới, hay chính xác Thất Nguyệt đại lục chúng ta từ cổ chí kim tới nay không phải chưa có người đánh vỡ ghi chép.

Thiên phú kém không thể phi thăng tiên giới hay sao? Nhầm rồi, Trường Sinh Đế Tử tại kỷ nguyên Thất Đế Tử chính là minh chứng cho điều đó.

Mặc dù Trường Sinh Đế Tử không phải mạnh nhất trong Thất Đại Đế Tử nhưng ngài ấy dùng tư chất tạp linh căn để phá chân hóa tiên, một bước phi thăng tiên giới.

Tại sao con không thể, ta biết con đường thành tiên của con rất khó, nhưng vi sư không cho rằng con không thể thành tiên được.

Cơ duyên sao, con không đủ vậy vi sư tìm cho con.

Thất bại đáng sợ vậy sao?

Thất bại không đáng sợ, chỉ sợ lòng không bền, tâm không đủ mà thôi…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.