Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 193: 193: Phi Kiếm Truyền Tin




“Phù!”

Giọt tinh huyết này căn bản không phải hắn lúc này có thể phục dụng, mới chỉ cảm nhận thôi mà cả cơ thể đã sôi sục, không thể kiềm chế.

Xem ra ban đầu hắn suy nghĩ là quá ngây ngơ, chỉ sợ hắn phải Thiết Bố Sam tới trạng thái toàn thân mới có thể chống đỡ được áp lực của tinh huyết phản tổ tản mát ra.

Nhìn huyết bình nhỏ trong lòng bàn tay hắn không khỏi thở dài.

Thu hồi xong bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật, Nhất Vô Niệm vẫn còn một điều quan trọng cần làm, đây mới thực sự là mục đích bế quan lần này của hắn.

Đó chính là… xử lý nguyền rủa trong cơ thể.

Hít một hơi thật sâu, hắn lấy ra một miếng ngọc giản.

Đây chính là miếng ngọc mà Thượng Cửu Thính Thiền đưa cho hắn!

Bên trong cất chứa một môn công pháp.

Bây giờ, hắn mới có dịp cẩn trọng xem từng li từng tí một.

“Nguyền Hóa Nguyên Công.

Công pháp không có phẩm cấp, sau khi học xong liền có thể chuyển hóa lực lượng nguyền rủa trong người trở thành một phần lực lượng của hắn.

Đồng thời sau khi thành công trên bàn tay trái sẽ xuất hiện một đạo đồ án, mỗi khi kích phát đồ án nguyền ấn lực lượng bản thân đều sẽ gặp phải tác dụng phụ.”

“Môn công pháp này thật bá đạo, bất quá chỉ có thể chuyển hóa lực lượng nguyền rủa nhưng như vậy cũng thể hiện sự bá đạo của nó.

Không biết chủ nhân công pháp này sẽ là ai?”

Nhất Vô Niệm thì thầm một mình, đọc xong hết môn công pháp này càng khiến cho hắn bội phục người sáng tạo ra Nguyền Hóa Nguyên Công.

Tìm hiểu xong, hắn liền bắt đầu vận chuyển chân nguyên dựa theo công pháp đi trùng kích nguyền rủa.

Thời gian trôi qua, nguyền rủa bên trong cơ thể của hắn bắt đầu rục rịch muốn động.

Nguyền rủa cũng cảm có cảm giác, chúng nó phát hiện ra được một loại lực lượng đang dần dần xâm chiếm, ý đồ muốn thôn phệ chúng nó.

Nguyền rủa trong cơ thể của hắn tựa như một con xà âm độc, nó bắt đầu cựa quậy, quấy phá cơ thể của Nhất Vô Niệm.

Nguyền rủa là một loại bí pháp tà ác, những kẻ thường dùng tới chiêu số này cơ bản chính là rơi vào đường cùng.

Những người này cũng không phải muốn dùng liền dùng, đa số dùng bí thuật nguyền rủa đều giết địch 1000 bản thân tổn hại 800.

Đương nhiên vẫn sẽ có nhưng người có cách để giảm đi di chứng sau khi thi triển nguyền rủa, giống như yêu ma hiến tế cả linh hồn để nguyền rủa hắn, lực lương nguyền rủa kinh khủng không thể ngờ tới được.

Nhất Vô Niệm luyện hóa nguyền rủa không phải một sớm, một chiều mà là cả một quá trình rất dài.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng…

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng thức tỉnh.

Vừa mở mắt ra, hắn liền cảm nhận cơ thể mình khác bọt.

Sống chung với nguyền rủa không có một năm cũng có vài tháng, nói thật, hắn không thể hiện ra ngoài nhưng vẫn cứ có gì đó khác thường.

Cảm giác như cơ thể này không phải là của hắn, bất quá bây giờ loại cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.

Thần thức quét một vòng thể nội, hắn phát hiện lực lượng nguyền rủa ban đầu đã biến mất, trái tim màu đen ở ngực phải cũng biến mất theo.

Hắn bỗng nhớ tới điều gì, giơ hai tay lên.

Đúng như trong công pháp kia từng nói, trên lòng bàn tay cửa hắn ẩn hiện một dấu ấn màu đen hình yêu ma, bất quá cụ thể đây là loại yêu ma nào hắn cũng không rõ ràng.

Nhưng điều này đã nói lên một việc, đó chính là hắn đã thành công luyện hóa nguyền rủa trở thành lực lượng của bản thân.

Không có hệ thống ở đây, hắn cũng không chắc lắm về tình trạng cơ thể bất quá hắn cho rằng, nguyền rủa chio dù còn ẩn giấu đâu đó chăng nữa, tạm thời cũng không thể làm gì được hắn.

Đợi hệ thống trở lại, hắn liền quét một lượt.

Giơ lòng bàn tay trái lên khoảng không nhìn, hắn cũng muốn thử một chút uy lực của nguyền rủa đến cùng là mạnh như thế nào.

Nhưng hắn không dại gì mà lại kích phát ấn ký nguyền rủa, một khi kích phát nguyền rủa xong căn bản không thể nào ngừng lại được.

Hơn nữa, một khi thi triển nguyền rủa hắn liền lâm vào trạng thái bất ổn định, sẽ bị phản phệ không chừng.

Đứng dậy, sau khi hắn xác định bản thân không có bỏ quên điều gì mới đi ra khỏi động phủ.

Vừa mới triệt tiêu trận phấp xong, con rùa cùng huyết đằng nhanh chóng tiến lại gần hắn, con rùa thì vẫn bình thường nhưng huyết đằng có chút e ngại Nhất Vô Niệm, bởi vì nó phát hiện trên người của hắn còn vương lại một chút khí tức lực lượng nguyền rủa.

Nhất Vô Niệm nhìn qua huyết đằng có chút nghi hoặc, bất quá nhanh chóng hiểu ra vấn đề nhưng hắn cũng không có giải thích, thu hồi trận pháp xong, hắn nói:

“Chúng ta trở về.”

Bỗng, hắn dừng chân, quay qua con rùa hỏi nó: “Ta bế quan đã bao lâu rồi?”

“Mới ba năm!”

Con rùa tỉnh bơ trả lời hắn.

Nhất Vô Niệm: (【•】 _【•】)

Cuối cùng hắn cũng phải tin khi mà huyết đằng cũng đã lên tiếng thừa nhận.

Con rùa trông thấy biểu tình của hắn liền không khỏi khinh bỉ, nói:

“Đã bước vào con đường tu hành, bế quan một vài năm là chuyện bình thường.

Sau này ngươi đạt tới cảnh giới cao hơn, ngươi sẽ biết tuế nguyệt thật ra cũng chỉ có thế, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi!”

Khóe miệng của Nhất Vô Niệm lộ ra một vệt cười khổ, hắn đương nhiên biết điều đó nhưng để hắn ngạc nhiên chính là để chuyển hóa, thôn phệ hết đám lực lượng nguyền rủa kia thật sự không hề đơn giản.

Bỏ qua điều này, hắn nói với đám tụi con rùa:

“Được rồi, chúng ta lên đường trước.”

Con rùa không có ý kiến gì, về phần huyết đằng càng không có.

Thế là ba người bọn họ lại tiếp tục lên đường, mục tiêu lần này là trở về tông môn.

Trên đường trở về, huyết đằng phụ trách việc canh chừng pháp bảo phi hành, còn Nhất Vô Niệm một bên tiếp tục ngâm cứu trận pháp.

Đi đến ngày thứ năm, đột nhiên có một thanh phi kiếm từ phía chân trời bay lượn phá không mà tới.

Đang nhắm mắt cảm ngộ điển tịch Nhất Vô Niệm đột nhiên hé mở đôi mắt, chỉ thấy phi kiếm vốn lao với tốc độ cực nhanh thoáng chốc liền tĩnh lặng lơ lửng ở trước mặt của hắn.

“Hừm… có người gửi thư cho ta?”

Có chút ngạc nhiên bất quá hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đã dùng tới phi kiếm chắc chắn là có chuyện quan trọng, hơn nữa có được tọa độ của hắn cũng chỉ có mấy người, về cơ bản hắn tương đối yên tâm.

Quả nhiên đúng như hắn đoán, trên thân phi kiếm có một vật màu hình vuông được bỏ lên.

Đưa tay phải đây nhẹ vật đó, một hình chiếu bỗng xuất hiện trên hư không, nhìn thấy rõ đối phương là ai, hắn có chút lắc đầu.

“Sư thúc, ba năm rồi chúng ta đã không gặp.”

Người này không phải ai xa lạ, nàng chính là Dương Cơ Nguyệt.

Lúc này, trên hư không hiện ra một hình chiếu sinh động, chào hỏi xong Dương Cơ Nguyệt liền nói vào chủ đề chính.

“Sư thúc, ta có một thông tin liên quan tới người cho nên mới thông qua phương thức này quấy rầy tới người.

Người đoán xem, rốt cuộc ta đưa tới sư thúc thông tin nào?”

Dương Cơ Nguyệt không có lập tức nói mà nàng lại cười híp mắt nhìn hắn.

Lắc đầu, hắn cảm thấy bản thân ra ngoài đợt này không mang theo nàng là vô cùng đúng đắn, hắn không có đi theo trả lời Dương Cơ Nguyệt bởi vì hình ảnh này vốn dĩ chỉ là vật thu lại.

Hắn đương nhiên không có ngốc đi nói chuyện, bất quá vẫn có chút bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.