Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 184: 184: Thiên Phương Tự




Nhất Vô Niệm hơi thất thần, thời gian dường như trôi qua có chút nhanh.

Lẩm bẩm mấy câu, nghĩ tới thời hạn hệ thống ban bố sắp hết Nhất Vô Niệm có chút xoắn suýt.

Hiện tại, hắn quả thực không quá sợ để ý tới phần thưởng hệ thống, khi mà hắn đã tìm ra được con đường khác hóa giải nguyền rủa.

Nhưng mà nghĩ tới sau khi hệ thống ban bố nhiệm vụ kết thúc, hắn không hoàn thành nhiệm vụ liền sẽ bị hệ thống trừng phạt.

Trước đó không có con đường nào khác, hắn liền đặt hi vọng vào nhiệm vụ lần này mong sao có thể đánh dấu ra một món đồ vật có thể giúp hắn ngăn chặn nguyền rủa chi lực phát tác.

Cũng chính vì vậy mà hắn liền đặt nhẹ những vấn đề khác, bây giờ không phụ thuộc vào hệ thống lại để hắn chú ý tới những thứ khác.

Nhiệm vụ chỉ định, lại còn bắt buộc hoàn thành trong 1 khoảng thời gian.

Đặc biệt, nếu như hắn không hoàn thành nhiệm vụ liền bị hệ thống đưa ra trừng phạt.

Đây quả thật trắng trợn uy hiếp hắn.

Không làm việc liền bị trừng phạt.

Làm không được cũng bị trừng phạt.

Nghĩ tới bản thân giống như cu li đi theo tuyết lộ trình của hệ thống khiến hắn có chút không vui, bất quá trước mắt chưa phải thời điểm vạch mặt trực tiếp như vậy.

Thở dài một tiếng trong lòng, cuối cùng hắn cũng phải nhìn nhận hiện thực…

Hắn quá yếu!

Nay đây mai đó bị người khác nhúng chàm, uy hiếp, điều khiển khiến hắn như khối lỗi.

Cảm giác này thật bi ai làm sao…

Hệ thống rất tốt nhưng người đứng sau thứ này lại chưa chắc có lòng tốt, nếu như đoạt được quyền điều hành…

Nhất Vô Niệm cười nhạt lắc đầu với suy nghĩ ấu trĩ của mình, đối phương có thể tạo ra thứ này há có thể đơn giản.

Có lẽ… trong mắt đối phương hắn chỉ như con kiến hôi, giúp đối phương dò đường, chỉ lối.

“Tiểu tử! Tiểu tử, ngươi đứng như trời trồng ở chỗ này làm gì? Thời gian không còn nhiều chúng ta mau chóng tìm đường đi ra khỏi nơi đây!”

— QUẢNG CÁO —

Đột nhiên bên vai có đồ vật lung lay hắn, đồng thời bên tai còn vang lên âm thanh đối phương.

Giật mình, Nhất Vô Niệm phát hiện ra con rùa đang gọi mình, hắn đành thu hồi những dòng suy nghĩ vào sâu bên trong đáy lòng.

Hồi tưởng một chút lời con rùa vừa nói, hắn khẽ gật đầu, đáp:

“Được, chúng ta đi!”

Thế là một người hai yêu cứ thế nghênh ngang rời khỏi nơi đây, hắn biết một con đường tại nơi đây có thứ hắn muốn.

Vài giờ sau, đám Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng đặt chân tại một nơi.

Trước mặt bọn hắn là một mảnh hồ khá rộng, dù là thần thức của Nhất Vô Niệm tương đối cường đại cũng khó có thể xem hết một lượt.

Ba người bọn hắn đứng ở bên một mỏm đá cao nhìn xuống mặt hồ, hắn chưa nói gì thì con rùa ở trên vai đã lên tiếng:

“Đừng nói với ta rằng bên dưới đáy hồ này chính là lối ra?”

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của con rùa hắn lắc đầu trả lời: “Đương nhiên không phải là như vậy rồi.

Chẳng phải chúng ta cần tịnh quang để rời khỏi nơi đây sao, bên dưới đáy hồ này là một quần cư yêu ma cư trú.”

Con rùa nghe hắn nói liền hiểu ra vấn đề.

Nhất Vô Niệm từ bên trong nhẫn trữ vật ném ra lôi châu, mười hai viên lôi châu lơ lửng trên không trung dưới sự khống chế của hắn nhanh chóng tạo thành một cái trận pháp.

Bố trí xong trận pháp hắn nhanh tay bắt quyết, trước mặt hắn huyễn hóa ra vô số kiếm quang, theo tay hắn điểm xuống, vô số kiếm quang tuôn trào xuyên xuống đáy hồ.

“Ầm ầm ầm!”

Từng đợt bọt nước bay lên khuấy đảo sự yên bình vốn có của mặt hồ.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, thần thức khuếch trương xuống đáy mặt hồ, qua vài giây khóe miệng của hắn nở nụ cười đắc thắc.

Chỉ thấy từ bên dưới mặt hồ lao lên không ít yêu ma thủy thuộc tính, hình thù đa chủng loại.

Nhất Vô Niệm chỉ chờ có thế hai tay liên tục biến ảo, miệng quát:

— QUẢNG CÁO —

“Trấn!”

Mười hai viên lôi châu phân biệt ở mỗi góc bắt đầu phát ra lôi điện, liên kết với nhau tạo thành một cấm chế.

Lôi điện từ trong lôi châu bắt xuống đám yêu ma thủy tộc, mỗi một tia lôi điện do lôi châu đánh ra đều mang theo uy lực không nhỏ.

Đằng này lôi điện từ mười hai viên lại kết hợp với trận pháp khiến cho uy lực cộng hưởng, sức mạnh hủy diệt tăng lên gấp bội.

Đám yêu ma thủy tộc ban đầu uy phong bao nhiêu sau từng đợt lôi điện đánh xuống liền thảm liệt bấy nhiêu.

Từng đạo gầm rú vang lên, xuống không được lên không xong, thoáng chốc bọn chúng nó liền triệt để bị hủy diệt.

Cứ như vậy, từng đợt lại từng đợt…

Mãi mấy giờ sau, hắn mới thu hồi lôi châu bởi vì hắn đã cảm nhận được âm thanh kêu gọi ở trong đây, không bao lâu thân hình của bọn Nhất Vô Niệm liền biến mất khỏi phương thiên địa này, để lại đám yêu ma vừa mới ngoi lên mặt nước ngơ ngác nhìn nhau.

Bên trong Thiên Phương Tự, một chỗ Truyền Tống Trận.

Một vị phật tử trẻ tuổi mặc một tăng phục màu vàng, cổ đeo vòng hạt châu, tay cầm một vòng châu nhỏ hơn.

Y đang ngồi thiền, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Truyền Tống Trận.

Truyền tống trận phát sáng, qua mấy giây liền xuất hiện thân hình của một vị nam tử mặc bạch y.

Vị phật tử này có chút ngạc nhiên, sau đó ngồi dậy đi tới chỗ của thanh niên.

Thanh niên này không phải ai khác chính là Nhất Vô Niệm.

Nhất Vô Niệm phát hiện bản thân xuất hiện ở một nơi xa lạ, bầu không khí nơi đây rất mát mẻ, lại còn khiến cho tâm trạng hắn tĩnh lặng không ít.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nơi đây khả năng chính là bên trong phật tự.

Đúng như hắn nghĩ, chỉ sau mấy giây hắn xuất hiện liền có một vị phật tử đi đến tiếp đón.

Vừa chạm mặt, vị phật tử này đã lên tiếng:

“A di đà phật! Vị thí chủ này, ngươi chẳng hay từ bên trong Ma Sơn đi ra?”

Nghe thấy câu hỏi này, đột nhiên Nhất Vô Niệm có chút im lặng, màn chào hỏi này dường như có chút quen thuộc.

Bất quá, hắn cũng biết đây là câu hỏi bình thường, cũng không để cho đối phương chờ đợi hắn bèn đáp lời:

— QUẢNG CÁO —

“Tại hạ -- Nhất Vô Niệm, đệ tử của Huyền Đan Tông.

Lần này đến phật tự là có chuyện cần gặp các vị chủ trì của quý phái, rất mong các hạ có thể vào thông báo một chút.

Phải rồi, đây chính là tín vật, các hạ có thể giúp ta đưa cùng.”

Gã phật tử này ban đầu có chút king ngạc bất quá nhanh chóng ổn định lại, y thu nhận đồ vật trên tay của Nhất Vô Niệm rồi nói:

“Nhất tiền bối khách sáo rồi, đây là phận sự của ta.

Tiểu tăng gọi là Khổng Thiên, thí chủ không ngại thì có thể gọi tiểu tăng là Tiểu Thiên.”

Nhất Vô Niệm mặc dù tu vi cao hơn đối phương nhưng vào đây rồi cũng không có bảy ra bộ mặt cao cao tại thượng, hắn khẽ cười nói:

“Khổng Thiên huynh đệ khác sáo rồi, vậy mọi sự trông cậy vào ngươi.”

Khổng Thiên gật đầu, sau đó lên tiếng muốn dẫn hắn đi tới nơi khác chờ đợi thế nhưng Nhất Vô Niệm từ chối, hắn nói tại đây cũng được.

Khổng Thiên cũng không cưỡng ép, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Khổng Thiên rời đi, Nhất Vô Niệm bắt đầu quan sát kỹ càng bên trong phật tự.

Bỗng, bên cạnh Truyền Tống Trận truyền đến linh khí ba động khiến hắn chú ý, sau một vài hơi thở, bên cạnh Truyền Tống Trận xuất hiện một nhóm phật tử.

Nhất Vô Niệm nhìn thấy đám phật tử cũng không bất ngờ, hay nói chính xác thì hắn không mấy quan tâm.

Đám phật tử vừa xuất hiện cũng không có người tiếp đón, cơ bản nơi đây chính là phật tự của bọn họ.

Đồng thời đám người phật tử cũng trông thấy Nhất Vô Niệm, hắn có thể không bất ngờ nhưng đám phật tử thì lại khác.

Trên vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ kinh ngạc!

Bọn họ đều nhận ra Nhất Vô Niệm, dù sao thông qua trận chiến của hắn với Bạch Cửu Dương danh tiếng của hắn liền vang dội bên trong đám phật tử tham gia lịch luyện Ma Sơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.