Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 174: 174: Mượn Đồ




“Phát tài!”

Đột nhiên âm thanh của con rùa truyền tới cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ nhìn nó, vẻ mặt hưng phấn cộng thêm hai con mắt ánh sao khiến hắn cũng không biết phải nói sao.

Nhỏ huyết đằng tựa như bị con rùa dạy hư, nó còn chẳng buồn nhìn về Nhất Vô Niệm mà ở bên cạnh con rùa nghe đâu làm đấy.

Nhỏ huyết đằng mà biết Nhất Vô Niệm bất mãn nó chắc chắn oan ức nói, “Rõ ràng là ngươi bảo ta đi theo hắn, nhìn hắn mà làm việc.”

Nhìn một lớn một nhỏ cất bước tiến đến cổ mộ gần nhất khiến Nhất Vô Niệm giật mình, nói cũng không kịp rồi, hắn cũng chỉ có thể theo sau.

Thế là tổ đội ba người nhanh chóng dùng sức lực đào lần lượt đám quan tài bên trong cổ mộ lên, vừa mở ra quan tài hoàng kim đầu tiên trong đây, lập tức khiến cho bọn hắn lóa mắt.

“Đây là vàng sao?”

Con rùa nghi hoặc nhìn Nhất Vô Niệm hỏi.

Nhất Vô Niệm tiện tay cầm lên một thỏi, quan sát kỹ một chút líu lưỡi xác nhận: “Có vẻ như đây đúng là vàng, vàng nguyên chất.”

“Móa nó, tên này rốt cuộc là tu sĩ hay phàm nhân vậy, còn thu thập vàng để mai táng cùng mình.”

Mặc dù miệng vẫn nói thế nhưng tay cũng không chậm, thoáng chốc toàn bộ những thỏi vàng bên trong quan tài đã tiến vào bên trong túi trữ vật của con rùa.

Làm xong, con rùa liền ném túi trữ vật vào bên trong miệng cất giữ.

Nhất Vô Niệm ở một bên thì vô cùng khinh bỉ, bất quá cũng có chút hâm một tên này, không gian trữ đồ của nó để cho hắn có một loại cảm giác vô biên vô tận, mãi không đầy.

Đến ngay cả không gian trữ đồ cũng như vậy thể nào con rùa lại mê bảo vật đến thế.

Thu thập xong đồ vật bên trong quan tài, cơ bản chỉ có vàng, vàng và vàng chói lóa ngay cả một chiếc nhẫn trữ vật cũng không có, chứ nói gì tới bản mệnh pháp bảo.

Mặc dù lần này thu hoạch căn bản không đáng nhắc tới thế nhưng con rùa vẫn rất vui sướng, cũng không nhắc tới việc cuỗm luôn quan tài mang theo.

Nhất Vô Niệm đậy nắp quan tài, sau đó dùng thổ thuật bố trí trả lại phần mộ như ban đầu.

Bọn hắn dù sao cũng trộm đồ… à không, mượn một chút đồ của người ta cũng phải thể hiện một chút thành kính.

Từ nhẫn trữ vật cầm ra một cây hương nhẹ nhàng thắp cho tòa cổ mộ này, sau đó hắn bước tiếp qua tòa cổ mộ khác.

Dù trải qua quan sát nơi đây không có nguy hiểm thế nhưng hắn vẫn luôn giữ cảnh giác, dù là mở nắp quan tài ra hắn cũng huyễn hóa chân nguyên thành một cự thủ sau đó mở nó lên.

Đáng ngạc nhiên chính là bên trong đây, mỗi tòa cổ mộ đều không có cấm chế.

Chợt hắn khẽ cười, dù mỗi tòa cổ mộ này không có cấm chế thì sao?.

Truyện BJYX

Bọn chính là đang bị vây bên trong cấm chế, mà cấm chế này hắn căn bản không cách nào nhìn ra được.

Chính vì vậy mà hắn mới cùng đám con rùa đi dạo một vòng những tòa cổ mộ này, mong muốn có thể tìm ra được chút manh mối.

Cự trảo do chân nguyên huyễn hóa thành dễ dàng mở ra cỗ quan tài thứ hai, đây cũng là một cỗ quan tài hoàng kim.

May mắn không phải là vàng.

Nhất Vô Niệm thở phào, chăm chú quan sát.

“Người này có khả năng chính là một vị đan sư!” Nhìn trang phục, cùng với những lọ đan dược bên cạnh hắn suy đoán.

“Quỷ nghèo.”

Con rùa kiểm tra những bình đan dược, hừ lạnh một tiếng nói ra.

Nhất Vô Niệm cũng thấy, nhưng đây cũng là điều hắn đã nghĩ tới.

Đan dược có thể bảo quan lâu nhưng cũng có thời hạn nhất định, một khi để lâu dược tính sẽ có phần tản đi dần dần sẽ trở thành phế đan.

Mà mấy bình đựng đan dược có vẻ không phải rất tốt, dược tính đan dược chắc chắn đã tản hết đi, trở thành phế đan cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhất Vô Niệm phát hiện một chiếc nhẫn trữ vật ở bên trong miệng, đưa tay ra lấy, phá bỏ cấm chế nhẫn trữ vật hắn khẽ quét thần thức.

“Ồ!”

Từ bên trong đống phế đan, đột nhiên Nhất Vô Niệm cầm ra một chiếc hộp màu đỏ hình vuông.

Từ nguyên liệu có thể xác nhận đây là một hộp đan dược cao cấp, chỉ không biết bên trong sẽ là đan dược phẩm cấp gì, tác dụng ra sao.

Cùng với ánh mắt tò mò của con rùa và huyết đằng, một viên màu đen to tròn bằng cổ tay hiện ra trước mắt.

Con rùa có chút khó tin, lắp bắp nói:

“Đây… đây là… yêu đan! Hơn nữa còn là yêu đan cấp… thất giai!”

Nam Phương Trường Sinh kinh dị nhìn đồ vật trong tay Nhất Vô Niệm, ngay tức khắc nó liền có suy nghĩ chỉ cần nuốt viên yêu đan này yêu lực trong người chỉ sợ tăng gấp mấy chục lần, chắc chắn có thể trùng kích ngũ giai.

Nghĩ tới thôi mà cả người nó liền sôi sục, hưng phấn không thôi.

Chưa cần con rùa mở miệng, Nhất Vô Niệm đã đóng hộp lại, sau đó ném cho nó.

“Viên yêu đan này không tệ bất quá đối với ta vô dụng.”

Nam Phương Trường Sinh cảm động không thôi, cố nén kích động trong lòng cất hộp yêu đan này vào trong không gian trữ vật.

Ba người bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm mấy cổ mộ khác…

“Cổ mộ này có chút khác thường, cẩn thận một chút!”

Nhất Vô Niệm vừa bước vào cổ mộ này trong lòng lập tức xuất hiện một chút linh cảm không lành, bất quá quan sát kỹ càng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Tầm mắt của hắn ngừng lại cỗ quan tài màu đen trước mắt, bọn họ ở bên trong này lục soát cũng không ít, đa số toàn là quan tài hoàng kim.

Quan tài trước mắt màu đen tuyền, khác biệt mang lại cho người cảm giác khác thường, mặc dù có vẻ thiên về tâm linh nhưng Nhất Vô Niệm không chút nghi ngờ.

Linh cảm là một thứ đồ vật huyền ảo, dù không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng một khi xuất hiện chắc chắn cần chú ý.

Hướng mắt nhìn huyết đằng cùng con rùa, sau đó chân nguyên huyễn hóa ra mấy cái cự trảo bấu vào quan tài, bất quá không giống như trước đó dễ dàng gạt ra.

Nhất Vô Niệm khẽ nhíu mày, chân nguyên bộc phát, “ầm” một tiếng vang thật lớn, nắp cỗ quan tài cuối cùng cũng bị gạt qua một bên.

Bụi mù tỏa ra khiến cho bọn hắn hơi mất tầm nhìn, Nhất Vô Niệm một tay bắt thuật pháp đánh ra một cái cuồng phong, một bên dùng thần thức quét qua.

Bụi mù tan đi nhanh chóng hiện ra đồ vật bên trong cỗ quan tài, Nhất Vô Niệm cùng con rùa ghé mắt nhìn vào, con mắt tỏa sáng.

Bên trong quan tài có nằm một món pháp bảo, đó là một thanh đại khảm đao, chuôi đao được khắc bởi một hình bạch hổ dữ dằn, thân đao cũng xuất hiện những đường viền màu đỏ.

Đây chắc chắn là một món pháp bảo cấp độ Hư Khí thượng phẩm, không thể sai được.

Trong khi con rùa đang tràn ngập cảm xúc vui sướng, đột nhiên Nhất Vô Niệm lại phát hiện ra một điều khác thường.

Cỗ quan tài này dường như không có thi cốt, cũng chính là xương cốt của chủ nhân tòa cổ mộ này.

“Thi thể của cỗ quan tài này đâu?”

Nhất Vô Niệm vừa nói ra lời này, phía sau lưng của hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một thân ảnh màu đen.

Ngay trong ma sát đó, Nhất Vô Niệm liền cảm thấy kinh hãi, một loại cảm giác lạnh lẽo từ đằng sau tỏa ra khiến cho hắn giật mình.

“Oành!”

Một tiếng vang thật lớn nổ lên, chỉ thấy thân hình của Nhất Vô Niệm bay ngược trên không trung đập thằng vào một tòa cổ mộ khác, phun ra một ngụm tinh huyết.

Dị biến xảy ra đột ngột khiến cho Nhất Vô Niệm không kịp phản ứng, đến khi phát hiện ra dị thường liền không kịp.

Con rùa ngay tức khắc cũng phản ứng, một bên nhảy tới chỗ Nhất Vô Niệm che chắn cho hắn, một bên âm thầm ra lệnh cho huyết đằng.

Huyết đằng cũng hiểu chuyện, thân thể lập tức biến lớn, vô số nhánh dây dằng từ trên người nó bay ra công kích thân ảnh kia.

Thân ảnh kia ra tay với Nhất Vô Niệm xong cũng không có tiếp tục di chuyển, rất nhanh liền bị huyết đằng dùng dây đằng cuốn chặt lại thành một cái kén.

Một cỗ chất độc màu xanh từ trên gai nhọn của dây đằng chảy ra thiêu đốt, ăn mòn thân ảnh bên trong kén.

Đợi một chút, không có động tĩnh gì, huyết đằng liền vui sướng muốn đi qua chỗ Nhất Vô Niệm tranh công.

Bất quá chưa di chuyển thì chiếc kén cho nhánh dây đằng tạo ra đã nổ tung, hiện ra một thanh ảnh màu đen, hình tượng có đôi chút ác liệt.

Vừa nuốt một viên đan dược vào miệng, Nhất Vô Niệm liền ngẩng đầu nhìn qua đối phương, ánh mắt hiện ra một tia kinh dị, âm thanh trầm thấp:

“Thi ma!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.