Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 165: 165: Thăm Dò Mộ Trủng




Mặc dù biết Nhất Vô Niệm cố ý chuyển chủ đề nhưng đây cũng hợp ý của nó, con rùa thuận theo hướng nhìn của Nhất Vô Niệm mà quan sát.

Không nhìn thì thôi, vừa tập trung quan sát nơi đây thôi đã khiến cho cả người không thoải mái.

Con rùa không khỏi lên tiếng:

“Nơi đây… quả thật có chút gì đó không đúng!”

Nghe được âm thanh của nó, Nhất Vô Niệm gật đầu, hắn cũng cảm nhận được điều đó.

Khí tức nơi đây có chút âm u, quỷ dị khác hoàn toàn so với cỗ quỷ dị trước đó hắn từng va chạm.

Nếu nói lũ yêu ma kia đáng sợ, đúng thế thật nhưng dù Ma Sơn tràn ngập cỗ ma khí nồng đậm hay yêu ma đa dạng chủng loại cũng chưa khiến hắn thấy nôn nao.

Giờ phú này, hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức, lực lượng lạnh lẽo tràn ngập tính chất quỷ dị, mỗi một chút trôi qua cảm giác này không vơi bớt đi mà càng lúc càng rõ ràng, mãnh liệt.

Khuôn mặt nghiêm túc cảnh giác bốn phía nơi đây, thần thức khẽ đảo một lượt bất quá không phát hiện ra điều gì khác thường, ngay cả một con yêu ma cũng không thấy.

“Yên tĩnh một cách kỳ lạ!”

Hắn mở miệng nói với con rùa.

Cả hai một bên vừa tập trung, một bên cố gắng hóa giải đan dược.

Đặc biệt là Nhất Vô Niệm, chân nguyên dùng quá mức hao tổn dẫn đến hiện tại mới chỉ khôi phục được sáu thành, không may gặp phải kẻ thù cường đại sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Tốc độ của con rùa bộc phát ra là rất nhanh, hắn với con rùa đều rất ăn ý một khi xảy ra chuyện gì không đúng liền cấp tốc bỏ trốn.

Cứ thế một người, một rùa đứng yên bất động không dám di chuyển.

Đại khái qua một hai giờ, thực lực của hai người bọn họ đã tiệp cận đỉnh phong, không có chuyện gì xảy ra khiến cho hai người lập tức thở nhẹ một hơi.

Có vẻ như bởi vì khôi phục thực lực, con rùa lập tức trở nên không sợ trời không sợ đất, mở miệng nói:

“Đi chúng ta đi qua đó dò xét, ta không tin nơi đây quỷ dị đến mức nào.

Hừ!”

Nhất Vô Niệm lắc đầu, cũng hiểu tính nết của nó nên không nhiều lời.

Nhìn về phương hướng mà con rùa chỉ hắn hơi trầm tư, nơi đây không rõ đường đi, xung quanh bốn phía không khác nhau chút nào đi hướng nào cũng như nhau cả.

Nghĩ vậy, hắn khẽ gật đầu nói:

“Được, chúng ta qua đó!”

Thật ra trong lòng hắn cũng biết, hiện tại cũng chỉ có cách này.

Nơi đây chắc chắn phải thăm dò, dù muốn hay không muốn cũng phải làm điều đó.

Một người, một rùa cảnh giác bốn phía từng bước tiến về phía trước.

Không bao lâu, đột nhiên con rùa mở miệng nói:

“Cách nơi đây không xa, có tử khí vô cùng nồng đậm!”

“Chuyện đó thì có gì phải ngạc nhiên, nơi đây là Ma Sơn có tử khí là điều bình thường.”

Hắn còn tưởng nó phát hiện ra chuyện gì kinh người, nguyên lai chỉ là phát hiện tử khí chi địa.

Bất quá, hắn phát hiện, dường như tâm trạng của con rùa có phần phấn khích hơn rất nhiều, điều này làm hắn có chút nghi hoặc.

Không phải một nơi chứa đựng tử khí thôi sao, làm gì mà phấn khích đến thế.

“Tử khí này có ích đối với ta.” Đột nhiên con rùa tiếp tục nói chuyện, lời nó nói ra lập túc khiến Nhất Vô Niệm ở một bên ngạc nhiên.

Hắn nghi hoặc hỏi:

“Ngươi đang đùa đi, trông ngươi cũng đâu giống ma đầu gian ác thế nào lại tu hành tử khí?”

“Đó là mấy tên đạo tâm yếu đuối làm sao có thể đem ra só sánh với ta được, thần thông của ta có dị biệt cần tử khí để tu hành, bất quá yên tâm đi ta nắm chắc.

Thực lực ta mạnh hơn chẳng phải ngươi cũng có lợi, ta không phải trợ thủ hữu dụng đối với ngươi sao.”

Con rùa vội vàng nói.

Nhất Vô Niệm đã quyết định tiến về nơi đó thăm dò, bất quá trên mặt lại lộ ra vẻ do dự.

Ngay khi con rùa cho rằng hắn đưa ra điều kiện thì Nhất Vô Niệm nói tiếp:

“Ai bảo chúng ta chính là chí cốt, đi, đi qua bên đó xem thử một chút!”

Dựa theo phương hướng mà con rùa cảm ứng, hắn một đường đi tới một sơn cốc âm u, lạ thường, không có một chút thu hút.

Linh khí bên trong sơn cốc cũng không nồng đậm như những địa phương khác, ngược lại nơi đây tản mát ra một cỗ tử sát chi khí, âm phong thổi qua, tạo nên những tiếng vang như có trẻ con khác, nồng nặc cảm giác rùng rợn, khiến cho lông tơ người ta dựng đứng.

Nhất Vô Niệm nhìn tấm bia đá cao chừng hơn ba mét trước mặt lẩm bẩm một câu:

“Mộ trủng!”

Hai chữ đỏ rực được khắc trên tấm bia đá lộ ra một loại sát khí lạnh lẽo, mới nhìn qua lập tức khiến cho máu huyết trong người dâng trào.

“Nơi đây chẳng lẽ chính là mộ trủng chi địa, nhưng trong đây mai táng kẻ nào?”

Nhất Vô Niệm ngờ vực.

Bên cạnh hắn, con rùa lên tiếng: “Đây có khả năng từng là một chiến trường của cường giả chi chiến.”

“Như vậy sao…”

Hắn hơi do dự một chút, vẫn là hướng một trủng đi qua.

Bỗng, con rùa ở trên vai vội vàng lên tiếng kêu to: “Chậm đã!”

Nhất Vô Niệm dừng chân, nghi hoặc nhìn qua con rùa, hỏi:

“Còn chuyện gì sao?”

Con rùa nói:

“Ngươi chẳng lẽ cứ thế đi qua, thử ném một viên đá qua đó xem thử.”

Nhất Vô Niệm giật mình, trong lòng không khỏi trách cứ bản thân quá vội vàng.

Thần thức khẽ tỏa ra khống chế một khối cự thạch lớn hướng vào cửa mộ trủng đập tới.

“Ầm!”

Ngay khi cự thạch đập tới mộ trủng, mộ trủng tản mát ra một cỗ quang mang cấm chế cường đại, trong nháy mắt đã đem cự thạch lớn xoắn thành bụi phấn.

Nhất Vô Niệm kinh hãi nhìn một màn này, cả người cũng kinh hãi toát ra một thân mồ hôi.

Nghĩ một chút, bản thân nếu như cứ thế xuyên qua chắc chắn sẽ trúng phải đòn phản kích của cấm chế, mặc dù hộ thể của hắn mạnh nhưng cũng là cần thời gian kích phát một khi trúng đòn công kích của cấm chế không chết cũng trọng thương.

“Cảm ơn ngươi, Lão Quy!”

“Cấm chế nơi đây xem chừng cũng rất mạnh ta cũng không có biện pháp phá vỡ, căn bản không thể vào được bên trong.”

Nhất Vô Niệm cau mày nhìn về phía cấm chế mộ trủng, lên tiếng nói.

“Ta có cách đi vào bên trong đó, bất quá…”

Nói xong, con rùa đột nhiên há miệng, một đoàn bạch quang bay ra bao phủ cả người nó lại, sau đó quay đầu nói vói Nhất Vô Niệm nói:

“Thứ đồ chơi này chỉ có chủ nhân mới có tác dụng.” Con rùa nhìn Nhất Vô Niệm áy náy nói.

Nhất Vô Niệm không thèm để ý, khoát tay đáp:

“Vậy ngươi đi vào thôi, xem một chút có tìm được vật thích hợp với ngươi hay không.”

Nghe được lời của hắn, con rùa cũng không biết làm sao khẽ gật đầu hóa thành một đoàn bạch manng tiến vào bên trong mộ trủng.

Sau khi con rùa tiến vào bên trong mộ trủng, Nhất Vô Niệm tìm một tảng đá ngồi trên đó lẳng lặng quan sát tấm bia đá khắc mộ trủng kia.

Hắn cảm giác hai chữ mộ trủng này tràn đầy ý sát phạt, tựa hồ là một cao nhân thủ đoạn cao cường đùng máu khắc lên đó.

Nghĩ tới cấm chế nơi đây cực kỳ mạnh mẽ, trong lòng hắn cũng tò mò chủ nhân của nơi đây là ai, phải mạnh mẽ cỡ nào mới bố trí ra được cấm chế như vậy.

Nghĩ tới trình độ trận pháp của mình, Nhất Vô Niệm lập tức hăng hái muốn tìm hiểu cấm chế nơi đây.

Nói là làm, hắn lập tức tập trung quan sát cấm chế, muốn tìm hiếu kết cấu của cấm chế mộ trủng.

Hơn một giờ trôi qua, Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ thu hồi thần thức, bên trong nơi đây tràn ngập cỗ khí tức ác ý hắn cũng không dám hoàn toàn buông lỏng.

Hơn nữa, nguyên nhân cay đắng hơn, đó chính là ngộ tính của hắn có phần không đủ để lĩnh ngộ cấm chế, mất hơn một giờ nhưng ngay cả một chút da lông cũng không nắm bắt nổi.

Thở dài một tiếng, chợt trong đầu nghĩ tới điều gì thần thức khẽ đảo vào bên trong nhẫn trữ vật, trên tay hắn liền xuất hiện một hộp nho nhỏ.

Mở hộp ra, bên trong lẳng lặng nằm một viên hạt giống.

Hạt Thực Linh Đề!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.