Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 107: 107: Cố Sự Trấn U Minh




Một giây sau, tên tà tu kia phảng phất như con thỏ gặp phải thợ săn giật nẩy cả mình, đột ngột lui về phía sau mấy bước.

“Ngươi là ai?”

Bất quá không đợi Nhất Vô Niệm trả lời, trên người tên tà tù bộc phát ra sát cơ mãnh liệt.

“Hấp Huyết Ma Quyết – Ma Hà Đại Pháp!”

Tên tà tu nhanh chóng vận chuyển pháp quyết, hắn hơi gầm nhẹ một tiếng, trên người xuất hiện hồng mang quỷ dị, khí tức tà ác bộc phát ra!

“Ầm ầm!”

Huyết hà cuồn cuộn như thủy triều tràn ra, hướng về chỗ Nhất Vô Niệm đánh tới, công kích vô cùng lăng lệ, tựa như muốn đem cả người của hắn nuốt chửng.

Mắt thấy thủy triều huyết hà liền cuốn bay cả người Nhất Vô Niệm, đột nhiên dị biến xảy ra.

Bá!

Chỉ thấy trên người Nhất Vô Niệm tỏa ra lôi quang lập lòe, phảng phất như đem toàn bộ gian phòng hủy mất.

Sau đo, một cỗ khí tức lôi điện cường đại từ trên thân Nhất Vô Niệm tỏa ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phạm vi căn phòng.

“Cái này, cái này sao có thể!”

Tên tà tu kia cảm nhận được khí tức của Nhất Vô Niệm tỏa ra trong đầu không khỏi chấn động, trong nháy mắt sắc mặt không còn một giọt máu.

Y nhìn Nhất Vô Niệm, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, khó có thể tin được hô lên một câu.

Y không nghĩ ra, bản thân lại gặp phải một tu sĩ mạnh mẽ.

Thực lực người này, thâm bất khả trắc!

Thậm chí so với y còn mạnh hơn nhiều lắm.

Lúc này, tên tà tu đều bị cỗ khí tức cường đại của hắn bao phủ, trong lòng của y có chút sợ hãi, nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi.

“Phốc phốc phốc!”

Đột nhiên, vài âm thanh vang lên.

Chỉ thấy trên người tà tu máu bắn tung tóe!

Từng đạo kiếm khí sắc bén không biết từ lúc nào đã xuyên vào người tà tu, kinh mạch bên trong thể nội của y đều bị kiếm khí tàn phá không còn một chút nào.

“Chuyện này, từ khi nào…”

Sắc mặt tên tà tu tái nhợt, y dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Nhất Vô Niệm.

Y căn bản không biết từ khi nào đối phương đã đánh những kiếm khí này vào trong cơ thể mình.

“Huyền Đan Kiếm Điển, nhất niệm khai hoa, quân lâm thiên hạ!”

Hai tay của Nhất Vô Niệm của chắp ở phía sau lưng, bình tĩnh nói ra.

Đây là một cuốn kiếm quyết hắn tìm thấy được ở bên trong Tàng Kinh Các, sau một vài lần nâng cấp phẩm chất liền đột phá trở thành một cuốn công pháp mới hoàn toàn, “Huyền Đan Kiếm Điển!”.

Ngay khi hai người mặt đối mặt, hắn đã âm thầm dẫn động kiếm khí của Huyền Đan kiếm khí vào trong thể nội đối phương.

Nhưng mà, tên tà tu này căn bản không nghĩ tới Nhất Vô Niệm lại có tuyệt chiêu như thế, vừa đối mặt đã làm y rơi vào nguy hiểm, hơn nữa còn vô thanh vô thức.

Qúa mức kinh khủng!

Nhất Vô Niệm lắc đầu, nói:

“Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn vẫn chọn con đường này để đi.

Ngay từ khi ngươi lựa chọn con đường tà đạo, ngươi liền phải biết, đi đêm có ngày gặp ma.

Dù hôm nay không có ta, chắc chắn một ngày nào đó cũng sẽ có người chấm dứt sinh mệnh của ngươi!”

Nghe được lời của Nhất Vô Niệm, sắc mặt của tên tà tu không khỏi trắng bệch.

Y vội vàng lên tiếng nói: “Không, đừng giết ta, ta còn không muốn chết! Chỉ cần ngươi thả cho ta một con đường sống, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật.”

Những lời cầu xin của đối phương Nhất Vô Niệm không có để trong lòng, thứ để hắn dừng tay chính là câu nói sau cùng của y.

“Ồ! Bí mật gì? Ngươi nói nghe một chút đi.”

Nhất Vô Niệm dừng tay, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn tên tà tu hỏi.

“Chỉ cần ta nói, ngươi liền thả ta đi sao?” Tên tà tu chưa vội nói, mà hỏi ngược lại Nhất Vô Niệm.

Lắc đầu nhẹ một cái, Nhất Vô Niệm cười lạnh: “Ngươi cảm thấy bây giờ bản thân còn có thể đưa ra điều kiện với ta.

Nói hay không là do ngươi quyết định, còn tha cho ngươi được hay không vậy phải xem tâm tình của ta sau đó.”

“Tốt, ta nói.”

Tên tà tu nghe được Nhất Vô Niệm nói xong, cắn răng trả lời.

Y căn bản không có bất kỳ lựa chọn nào khác!

Đúng như Nhất Vô Niệm nói, sinh tử của y hoàn toàn chỉ bằng một ý niệm của đối phương, y không dám chắc nói ra bản thân sẽ được sống nhưng không nói, vậy chắc chắn phải chết.

Mà y chưa muốn chết bởi vậy y đánh cược, dù tỷ lệ gần như không cao.

Đây cũng chính là lý do mà rất nhiều người đối mặt với tử vong đều sẽ đưa ra lựa chọn đánh cược, bởi vì không đánh cược vậy thì không có một cơ hội được sống nào cả.

“Ngươi có biết bên trong Huyền Đan Tông có một nơi được gọi là Trấn U Minh không?”

Gã tà tu kia thấp giọng nói chuyện, sắc mặt vô cùng nghiêm túc còn mang theo chút lo sợ.

“Trấn U Minh?”

Nhất Vô Niệm nghe được ba chữ này trong lòng không khỏi kinh ngạc, người này vậy mà biết đến sự tồn tại của Trấn U Minh.

Bất quá, hắn cũng không có nên tiếng ngăn cản, hắn càng tò mò tại sao người này lại có thể nhận biết nơi đó được.

Phải biết ngay cả Huyền Đan Tông cũng chỉ có cao tầng mới biết được nơi đó, chứ đừng nói gì tới các đệ tử khác.

“Nơi đó là nơi nào, có liên qua gì tới bí mật mà ngươi muốn nói?” Nếu đối phương đã nhắc tới nơi đó, hắn cũng thuận thế giả vờ để xem đối phương sẽ nói gì.

Nếu nói lung tung vậy càng chẳng có điều gì cần phải xem xét.

Tên tà tu kia thấy vẻ mặt Nhất Vô Niệm có chút hứng thú, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Y không sợ đối phương biết, chỉ sợ đối phương không có hứng thú.

Phát hiện được niềm hi vọng, y bắt đầu mở miệng giới thiệu bản thân:

“Ta tên là Khương Dương, một tên đệ tử ngoại môn của Huyền Đan Tông.”

Sau khi giới thiệu qua bản thân một chút, Khương Dương mới bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Để nói về Trấn U Minh, ta sẽ nói cho ngươi biết một cố sự liên quan tới khởi đầu của nó.

Nghe nói, ở một vạn năm trước, Huyền Châu xảy ra một cuộc chiến hỗn loạn, được gọi là – Ma đạo chi loạn.

Bởi vì xung đột luôn đi kèm với thương vong, toàn bộ tu sĩ hay phàm nhân bên trong phạm vi Huyền Châu đều lầm vào cảnh chết chóc, đau thương.

Cũng vì sự kiện này, với tư cách là thế lực mạnh nhất Huyền Châu lúc bấy giờ - Huyền Đan Tông đã phái ra mấy vị thái thượng lão tổ cùng các phong chủ, đệ tử xuống núi trừ ma vệ đạo.

Nhưng ma đạo đâu phải dạng dễ chọc, có một vài vị cương giả ma đạo đã luyện thể đến cảnh giơi bất diệt.

Lúc đó, mấy vị thái thượng lão tổ của Huyền Đan Tông dù nắm giữ thực lực rất mạnh nhưng cũng vô pháp tiêu diệt được những tên đại ma đầu này.

Cuối cùng, mấy vị thái thượng lão tổ của Huyền Đan Tông đã quyết định.

Nếu đã không diệt được vậy thì sẽ trấn áp những đại ma đầu này, bọn họ đã lợi dụng thiên thời địa lợi luyện chế một khu vực trở thành một cái lồng giam, giam nhốt những đại ma đầu vào trong.

Đời đời trấn áp bọn chúng.

Cái tên Trấn U Minh cũng vì thế mà xuất hiện.

Hơn nữa, các vị thái thượng trưởng lão của Huyền Đan Tông cũng định nương nhờ sức mạnh của năm tháng, sức mạnh chính khí ma diệt những đại ma đầu kia, từ từ ăn mòn nguyên thần của bọn chúng, cuối cùng hoàn toàn diệt sát bọn họ.

Năm tháng trôi qua, Trấn U Minh dần dần trở nên xa lạ với các đệ tử Huyền Đan Tông cuối cùng trở thành một nơi cấm địa thần bí.”

Nhất Vô Niệm rất nghiêm túc nghe Khương Dương thuyết pháp, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Đợi đến khi đối phương ngừng nói, hắn mới lên tiếng hỏi:

“Đừng nói với ta rằng, ngươi chính là một trong những tên bị trấn áp trong đó trốn ra ngoài? Như vậy cũng quá yếu đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.