Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 122: Chương 122




Vậy nên cuối cùng cũng chỉ hôn một cái.

Thế nhưng anh Đại Lâm nói thích một người là vì bản thân người đó, mà không phải thân thể, nên Diêm Hàn cũng nhịn xuống.

Bây giờ muốn cậu làm gì đó với Lâm Kiến Lộc, cậu thật sự có hơi khiếp đảm.

Nói thật thì chuyện tình cảm cậu cũng chỉ là thằng khờ mà thôi, nếu không thì đâu có cô đơn lẻ bóng đến tận bây giờ.

Tính cách của con người rất kỳ quái, mà hơn phân nửa là do thời thơ ấu.

Một lần cậu vô ý nghe được chuyện từ chỗ Lý Hồng Khinh, còn bé không được cha mẹ thương yêu, người như vậy khi trưởng thành sẽ rất sợ được người ta yêu.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đại ca cảm thấy mình chính là trường hợp điển hình cho lý luận này.

Dạo gần đây cậu cũng suy nghĩ rất nhiều, cậu không thể nghi ngờ là có tình cảm với Lâm Kiến Lộc.

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cục đá cũng phải nóng, huống chi cậu cong trời sinh.

Chỉ cần buông bỏ cục đá trong lòng, những cái thích đó trở nên rõ ràng hơn.

Sở dĩ mãi không thừa nhận là bởi vì cậu không dám, từ trong tiềm thức đã cảm thấy mình không xứng.

Ai cũng có nhược điểm.

Mà nhược điểm của Diêm Hàn là ở đó.

Thế nhưng trừ nhược điểm cậu cũng có rất nhiều ưu điểm.

Ví dụ như một khi nội tâm tồn tại tâm thái trốn tránh, lảng tránh theo bản năng, cậu sẽ cưỡng chế bản thân, mạnh mẽ dằn xuống để đối mặt với nội tâm của mình, đối mặt với Lâm Kiến Lộc.

"Người chỉ sống một lần, sao phải phức tạp như vậy." Diêm Hàn nói.

Lúc đó hai người bọn họ đã đóng vòi nước, ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi trên ghế dài bên cạnh sân vận động để...!Giao lưu tình cảm.

Khuôn mặt bảo dưỡng tỉ mỉ của Diêm Hàn hơi hồng, tuấn mỹ đối diện với Lâm Kiến Lộc "Thế cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?"

"Hửm?" Lâm Kiến Lộc nhìn cậu "Sao lại hỏi như vậy?"

"Muốn biết xem rốt cuộc cậu thích tôi từ bao giờ thôi, lúc trước cậu đối xử tốt với tôi như vậy, là vì thích tôi hay chỉ là tình cảm bạn bè?"

Vấn đề này cậu muốn hỏi từ lâu, đương nhiên chỉ có lúc ấy thôi, đơn thuần là tò mò.

Nhưng lúc mới xếp lớp cậu còn chưa suy nghĩ xong rốt cuộc có nên đồng ý anh Đại Lâm hay không, cho nên tự động lảng tránh các đề tài liên quan, bởi thế chút tò mò này để lại tới bây giờ.

Rất rõ ràng Diêm Hàn cảm thấy đây chỉ là câu hỏi hết sức đơn giản, nhưng đối với Lâm Kiến Lộc mà nói thì rất khó trả lời.

Nhưng đối với những câu hỏi của Diêm Hàn hắn chưa bao giờ qua loa, vì thế bắt đầu nhớ lại, nhưng không thể nói là bắt đầu từ khi nào thích Diêm Hàn được.

Cuối cùng Lâm Kiến Lộc khó xử mà hỏi "Có thể tính từ lúc muốn tới gần cậu không?"

"..." Đúng là làm cho đại ca khó xử mà.

"Ừm...!Tính đi."

"Vậy thì là lúc kiểm tra xếp lớp lần đầu tiên." Lâm Kiến Lộc mỉm cười.

Diêm Hàn "!!!"

Từ từ, kiểm tra xếp lớp lần đó...!Hình như trước đó bọn họ còn chưa gặp mặt được mấy lần nhỉ?!

Không đúng, trọng điểm không phải cái này.

Trọng điểm là ——

"Cậu chuyển ban là vì muốn học cùng lớp với tôi sao?!"

Ý nghĩ này quá điên cuồng, nhưng sau đợt kiểm tra xếp lớp lần này, Lâm Kiến Lộc còn dám dùng cách đó để tiếp tục chung lớp với cậu, Diêm Hàn cũng không cảm thấy lần trước hắn đến lớp mười bốn là chuyện khó khăn bao nhiêu.

"Lần đó vốn không định học cùng lớp với cậu thật." Lâm Kiến Lộc nói "Quyết định rất đột ngột, cũng không có giai đoạn chuẩn bị, tôi tính chậm rãi quan sát rồi lại nói, không ngờ chúng ta có duyên như vậy, thật sự học chung lớp."

Diêm Hàn "..."

Có quỷ nó tin cậu.

Cậu lạnh tanh vạch trần "Chẳng lẽ không phải cậu xem thành tích của tôi, lại xem thành tích chung của lớp mười bốn, phát hiện nếu không tính điểm ba môn xã hội, chỉ tính điểm ba môn chính Toán Văn Anh thì cậu sẽ đủ điểm đến lớp mười bốn hay sao?"

Lâm Kiến Lộc hơi nhếch khóe môi cười với cậu, rồi sau đó làm như đàng hoàng mà nói "Tôi không tham gia kiểm tra môn tự nhiện, đột nhiên chuyển sang ban tự nhiên nhà trường cũng rất khó xử, vì công bằng nên chỉ lấu điểm Toán Văn Anh, là cách thỏa đáng nhất rồi."

Diêm Hàn "..."

Lâm Kiến Lộc tiếp tục mỉm cười "Chỉ tính thành tích ba môn chính thì vừa hay chung lớp, cho nên vẫn là có duyên."

"..."

Nhìn đi, ai nói anh Đại Lâm không chơi tâm cơ!

Thật muốn nói cho đám Ôn Giác Vinh sợ tách lớp rồi cậu sẽ ăn hiếp anh Lâm của bọn họ, anh Lâm của các cậu học thành tài rồi, hư rồi, không cần nhọc lòng thay hắn nữa đâu.

"Thế rốt cuộc vì cái gì mà...!Lại muốn chung lớp với tôi?"

Cho dù là thích thật, người bình thường không ai chọn cách chuyển sang học tự nhiên cả...!À, anh Đại Lâm không thể tính là người bình thường được, có lẽ thật sự giống như lời hắn nói, hắn chỉ là muốn học tự nhiên, mà được xếp chung lớp với cậu hoàn toàn là nhờ duyên phận...

Xía!

Lúc trước cậu tin tưởng không nghi ngờ bao nhiêu, thì bây giờ không tin bấy nhiêu.

"Bởi vì xem stream của cậu cảm thấy cậu rất nghiêm túc." Lâm Kiến Lộc nghiêm túc trả lời "Bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy rất đáng yêu."

Diêm Hàn: Tôi? Đáng yêu?!

Ông đáng yêu?!!

Lâm Kiến Lộc cười gật đầu "Ừ."

Bởi vì vốn đã chú ý một người, sau đó lại nhìn thấy người nọ trên trang web livestream, lần đầu tiên đã nhìn thấy cậu ngồi trên bàn học đến tận đêm khuya, Lâm Kiến Lộc lại càng thêm để ý người này.

Có người là như vậy đấy, lúc làm việc luôn tràn trề sức sống vô cùng nhiệt tình, ấm áp như ánh nắng, sau đó không biết bằng cách nào, ánh nắng này đi vào trong lòng hắn, cho hắn một tia sáng.

Trước đây cuộc sống của hắn luôn rất phong bế.

Bởi vì chỉ số thông minh quá cao, từ bé lại ít tiếp xúc với người thân trong gia đình, bỏi vì giao tiếp, không cần ai dạy, từ khi còn rất bé Lâm Kiến Lộc đã tự động hình thành một năng lực tư duy logic kín đáo.

Cái này khiến cho hắn trông giống như thiên tài trên rất nhiều khía cạnh, mà thực tế cũng là như vậy.

Nhưng thiên tài không có nghĩa là hoàn mỹ.

Bởi vì không thể hiểu tính cảm của nhân loại, cho nên từ khi còn bé tí, trong tiềm thức hắn đã bài xích tiếp xúc với nhân loại.

Cứ việc hắn cũng là con người, là động vật quần cư, bản chất cũng khát khao được tiếp xúc với những người khác.

Một mặt muốn dung nhập vào xã hội, một mặt lại không hiểu chút nào về tình cảm, khiến cho hắn từ thời thơ ấu mãi cho đến hiện tại, lúc nào cũng có một loại cảm giác cô độc quay xung quanh.

Ở phương diện này Lâm Kiến Lộc luôn mâu thuẫn.

Xét từ góc độ nào đó, mây thuẫn này làm cho hắn giãy giụa trong bóng tối vô biên.

Sau đó, cô độc cùng bản năng sinh tồn thoát khỏi bóng tối kích thích hắn, khiến hắn chứng kiến những chuyện hắn không thể lý giải, rồi chủ động đi tìm hiểu, phân tích chúng nó.

Dần dần, khi bé hắn có thói quen quan sát từng lời nói cử chỉ của các nhân vật tiếng tăm, dùng đầu óc để phân tích suy nghĩ cùng cảm xúc của họ, ý đồ dung nhập vào thế giới của bọn họ.

Tuy rằng là một thiên tài, nhưng Lâm Kiến lộc ghét phải làm thiên tài, so với thiên tài hắn càng muốn hòa cùng với xã hội loài người, có thể như những đứa trẻ khác tùy ý khóc cười, đùa giỡn.

Sau đó hắn lại học cách kết hợp một ít nghiên cứu tâm lý học để quan sát một người, phán đoán tâm tình cùng suy nghĩ của đối phương khi đó, cũng bắt đầu máy móc rập khuôn, bắt chước từng lời ăn tiếng nói của người khác khi gặp phải tình huống tương tự.

Cách làm này được hắn sử dụng cho đến tận bây giờ, trông Lâm Kiến Lộc hoàn toàn không khác gì một người bình thường, thậm chí EQ còn cao hơn bọn họ, chỉ cần đại não của hắn không ngừng chuyển động, phân tích kết quả để nói chuyện làm việc là được.

Mà ví dụ điển hình nhất trong số đó chính là hắn ngụy trang sự bài xích tiếp xúc với con người của mình thành thói ở sạch, cách này khiến các bạn học trong trường không dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn, mà những người biết hắn có thói ở sạch cũng sẽ không có ý chạy tới đụng chạm hắn, bước qua vạch giới hạn của hắn.

Mà chuyện anh Đại Lâm không mắc thói ở sạch thì bây giờ Diêm Hàn mới biết.

Cậu không khỏi khiếp sợ "Vậy thói ở sạch gì đó là giả hết, cậu chỉ nhằm vào con người..."

Nếu như nghĩ như vậy, thì lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau Lâm Kiến Lộc đã cho cậu biết rồi!

Hắn chỉ là không thể tiếp xúc nhiều với người khác, còn những mặt khác thì không có quá nhiều yêu cầu.

"Đương nhiên, bản thân tôi cũng rất thích sạch sẽ." Lâm Kiến Lộc cười giải thích.

Nhưng một con người như vậy, vào một ngày nọ phát hiện có một người hắn không cảm thấy chán ghét khi chạm vào, sao hắn có thể nhịn mà không tiếp xúc người nọ, đến gần người nọ?

Huống chi sau khi tiếp cận phát hiện người này thật sự rất thú vị, "thích" cũng là vì không ngừng thăm dò mà sinh ra, thế cho nên chờ tới khi hắn ý thức được đã không thể ngừng lại, không thể tự kiềm chế.

"Vậy tại sao cậu chạm vào tôi lại không có phản ứng nhỉ?" Diêm Hàn chống má, cảm thấy thiệt là thần kỳ.

Lâm Kiến Lộc nói "Có thể là định mệnh, cũng có thể là vì cậu có hệ thống, khiến cho tôi cảm thấy thân thuộc."

Diêm Hàn "..."

Rất rõ ràng là Lâm Kiến Lộc cũng không chắc, đại ca lại càng mê man —— Lỡ như bọn họ không có duyên, hay là mình không có hệ thống, không phải là người đặc biệt kia, thế không phải là không lọt được vào mắt xanh của anh Đại Lâm hay sap, hai người bọn họ có lẽ chỉ là hai người bạn cùng trường xa lạ, cũng không có chuyện như bây giờ luôn?!

Diêm Hàn bận rộn lo lắng lắc đầu, biết chuyện này nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, không thể để tâm mấy chuyện vụn vặt được.

Thế nhưng cái này Lâm Kiến Lộc lại rất khẳng định "Ban đầu cậu chạm vào tôi tôi cũng không thoải mái, chẳng qua còn ở trình độ có thể chịu đựng.

Hoàn toàn không có cảm giác bài xích."

"Ừmmm..."

"Cho nên tôi nghĩ, là bởi vì khi đó tôi đã thích cậu, cho nên mới có thể chạm vào cậu."

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn ngây ngẩn cả người.

Cậu trợn tròn mắt nhìn Lâm Kiến Lộc, mở miệng "Một phút mười tám giây?"

"Không phải tôi chỉ có thể chạm vào cậu một phút mười tám giây thôi sao?"

"Đã kéo dài hơn từ lâu rồi."

Lâm Kiến Lộc nói, còn kỳ quái mà nhìn cậu một cái "Cậu không phát hiện ra sao?"

Diêm Hàn "..."

Ôi đậu xanh, cậu làm sao mà phát hiện được!

Chẳng lẽ mỗi lần đụng chạm là đếm nhầm à!

Trước kia mỗi lần sờ soạng nhau, cậu thấy Lâm Kiến Lộc không phản ứng là cứ tưởng là chưa lố giờ!

Thì ra đã không còn hạn chế thời gian từ lâu lắm rồi!

Khổ thân cậu còn lo lắng quá chừng...!Nếu như sau này hai người bọn họ "hài hòa" nhau thì phải làm thế nào, thì ra vốn không phải vấn đề gì hết!!

"Đương nhiên không phải vấn đề gì lớn." Thấy cậu xù lông, khóe miệng Lâm Kiến Lộc lại càng nhếch cao, chầm chậm nhích tới gần Diêm Hàn, dán môi bên tai cậu, nhẹ giọng nói "Trông tôi giống người không phụ trách nổi tính phúc của bạn đời lắm sao?"

"Gì cơ..."

Sau khi phản ứng Lâm Kiến Lộc đang nói cái gì, gò má Diêm Hàn "bùm" một cái, đỏ bừng.

Tự nhiên như vậy, ai mà chịu được!

Thể diện của đại ca sắp giữ không nổi, Diêm Hàn cảm thấy không thể như vậy mãi, nóc nhà phải xây nhanh lên mới được.

Vì thế trong sân vận động có thể thấy được hình ảnh giáo hoa đuổi đại học bá chạy.

Là đuổi thật, tuy cái người chạy đằng trước biểu tình bình tĩnh đượm ý cười, nhưng cái người chạy đằng sau thì hung thần ác sát, trông dáng vẻ như sắp chộp vũ khí đánh người một trận.

"...!Không ngờ giáo hoa trông văn văn tĩnh tĩnh lại chạy kinh như vậy."

Trước khi vào học buổi chiều, học sinh xem thi đấu xong còn ở lại sân vận động nhịn không được mà cảm khái.

Bộ phận vừa mới tiếp xúc, chưa quen các truyền thuyết trong trường này đa số là học sinh năm nhất.

Thật ra bọn họ biết giáo hoa nổi tiếng của cao trung Lộc Trạch, nhưng không hiểu rõ lắm.

"Ôi chao, các cậu không biết đấy thôi, tôi nghe nói giáo hoa có thiên phú thể thao lắm."

"Ừm ừm ừm." Cấp Trường Đông trong đám người nghe nói thế thì nhanh chóng gật đầu, muốn nói nó không phục ai, chỉ phục mỗi chị Nhan của nó thôi.

"Thế nhưng không ngờ học bá cũng biết quậy.

Tôi thấy lúc nãy anh ấy chơi bóng không có biểu tình gì trên mặt cả, thắng cũng không thèm phản ứng, cứ như khúc băng ấy, ai mà ngờ được bây giờ..."

Người nói chuyện đã bị nụ cười của học bá làm cho mù mắt.

Cấp Trường Đông không lên tiếng, nhưng trong lòng nghĩ "Đương nhiên, phải coi cười với ai đã chứ."

Thế nhưng xem ra bây giờ hai người bọn họ hẳn đã quen nhau rồi, lúc trước nó còn yên lặng đổ mồ hôi thay anh Lâm...!Là hai người đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của nó, nó chỉ mong hai người bọn họ có thể ở bên nhau, hạnh phúc một đời.

Nghe nói trên diễn đàn nặc danh còn có trang riêng của hai người họ, đáng tiếc ban ngày huấn luyện quân sự xong, buổi tối nó còn phải dành thời gian đọc sách, không thể thường xuyên lướt tin, cổ vũ cho họ.

Thế nhưng vẫn còn may, trong khoảng thời gian này nó với các bạn học sớm chiều ở chung, mọi người đều rất thân thiện, Cấp Trường Đông cũng được các bạn nữ hoan nghênh, nó còn nghe mấy nhỏ nói thế này, gì ấy nhỉ...!À, nói là CP mà real thật thì càng ngon!

Mà Cấp Trường Đông đã thân với hai người kia, hiển nhiên cảm thấy bọn họ có đủ điều kiện này rồi.

Mặt khác, tầng trên sân vận động trong nhà, Ngụy Ninh Hâm vừa mới tắm sau ra khỏi nhà tắm, liền thấy một nữ sinh tinh xảo đứng trước cửa chờ.

Cậu ta lung tung lau nước trên tóc, định làm như không nhìn thấy nhỏ, nhưng Cung Ngọc Tuyết đã chủ động đi lên cản cậu ta.

"Lúc cậu theo đuổi tôi không phải thích tôi lắm hay sao? Thế nào, bây giờ không muốn gặp tôi vậy à?"

"Cậu muốn thế nào?" Ngụy Ninh Hâm nói.

Cung Ngọc Tuyết cũng không để ý thái độ của cậu ta, nói thẳng ý đồ "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu biết Nhan Hàm với Lâm Kiến Lộc đang quen nhau chưa?

Ngụy Ninh Hâm đột nhiên nhìn nhỏ, táo bạo hỏi "Thế thì liên quan gì đến cậu?"

"Cậu vì cậu ta mà chia tay với tôi, tôi đương nhiên phải đến xem cậu biết chuyện rồi thì bày biểu tình gì."

"Chúng ta chia tay không liên quan gì đến cậu ấy." Ngụy Ninh Hâm không kiên nhẫn mà nhìn nhỏ "Là cậu nghi ngờ hai người bọn tôi, là cậu làm quá, chẳng lẽ cậu quên hết rồi à?"

Cậu ta vốn đã bạo tính, lúc này càng nói lại càng phẫn nộ, tự nhiên không nể mặt đối phương "Còn nữa, cậu cho rằng tôi không biết cậu thích ai hay sao.

Cậu quen tôi không phải là vì Lâm Kiến Lộc à? Cung Ngọc Tuyết tôi nói cho cậu biết, ông đây không làm lốp xe dự phòng cho cậu! Cũng không rảnh mà chơi với cậu."

Giọng của cậu ta có hơi lớn, đơn giản là vì xung quanh chỉ có đàn em của cậu ta, mọi người ít nhiều cũng biết kỳ nghỉ hè này đã xảy ra chuyện gì, biểu tình nhìn Cung Ngọc Tuyết cứ như đang nhìn trà xanh.

Bị nhục mạ trước mặt bao người sắc mặt của Cung Ngọc Tuyết cũng khó coi, thế nhưng mục đích nhỏ tới đây không phải là để chọc giận Ngụy Ninh Hâm.

Nhỏ cố nén giận nói "Đúng thế, tôi thích Lâm Kiến Lộc, nếu cậu thích Nhan Hàm, sao chúng ta không..."

"Cậu có bệnh à?" Ngụy Ninh Hâm trực tiếp cắt ngang nhỏ "Tôi không muốn dính dáng gì đến người như cậu cả, tôi thích ai sẽ trực tiếp theo đuổi, loại người chỉ biết giở trò sau lưng người ta như cậu...!Tôi khuyên cậu nên đi khám đi."

Cậu ta nói xong liền dẫn đám đàn em đi, trực tiếp để nhỏ đứng ở đó, trông có vẻ là thật sự bị nhỏ làm phiền.

Cặp mắt trừng to của Cung Nhọc Tuyết tràn ngập thù hận, nhỏ không nhìn về hướng Ngụy Ninh Hâm rời đi, mà trực tiếp đi đến cạnh lan can, nhìn hai người cậu đuổi tôi chạy ở dưới lầu...

Nếu có thể sao nhỏ lại không muốn thổ lộ cơ chứ, tên ngu xuẩn Ngụy Ninh Hâm, cậu ta không biết gì cả...

Nếu con đường này đi không thông, nhỏ cũng chỉ có thể thử cách khác.

Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc cũng không ngờ được, trưa hôm đó hai người bị gọi đến khu giáo vụ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ấy cha, tin tui đi "hài hòa" gì gì đó không còn xa!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.