Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 413: Cuộc họp thường niên




Phải biết, vị trí mà cô ta tranh giành trong công ty mới lấy được lại cứ thế bị Lục Nghiên Tịch cướp đi một cách dễ dàng.

E rằng dù có đổi thành ai thì người đấy cũng cảm thấy không thể chịu nổi.

Huống chi là một người kiêu ngạo tự tin như Mễ Lộ, sao cô ta có thể chấp nhận thế được.

Cô ta nắm chặt tay, không được, cô ta không thể trơ mắt nhìn như vậy được.

Nghĩ đến đây, Mễ Lộ lấy điện thoại ra, gọi luôn cho Ngụy Như Mai.

……

Bên này, Lục Nghiên Tịch đi theo Chu Kha Nguyệt vào thẳng văn phòng.

Lục Nghiên Tịch nhìn Chu Kha Nguyệt, đôi mắt cô đầy tò mò.

“Chị Nguyệt, sao vậy ạ?”

Chu Kha Nguyệt lại gọi cô vào như vậy, trong chốc lát khiến Lục Nghiên Tịch thật sự thấy không quen.

Nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt không khỏi mỉm cười.

“Em đừng căng thẳng, cứ thả lỏng đi.”

Thật ra ban đầu Chu Kha Nguyệt không thích Lục Nghiên Tịch lắm, cô ấy nghĩ cô vào được là nhờ quan hệ.

Nhưng sau một thời gian làm việc chung, cô ấy phát hiện Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không giống như những gì cô ấy nghĩ.

Lục Nghiên Tịch có trách nhiệm, quyết đoán, cũng rất khiêm tốn.

Điều này khiến Chu Kha Nguyệt thấy cực kỳ hài lòng.

“Thật ra không có việc gì cả, sắp tới công ty sẽ có một cuộc họp thường niên, đến lúc đó có một số khách khứa quan trọng đến, em đi phụ trách việc tiếp đón với chị là được.”

Chu Kha Nguyệt nhìn Lục Nghiên Tịch nói thẳng luôn.

Tuy chuyện này nghe có vẻ rất đơn giản không có gì khó, nhưng người sẽ tiếp xúc lại không phải người bình thường.

Nói cách khác, chắc chắn việc này sẽ là một công việc béo bở.

Tất nhiên Lục Nghiên Tịch cũng biết lợi ích của việc này, cô lập tức gật đầu đồng ý.

“Được ạ, chị Nguyệt cứ yên tâm, em sẽ cùng chuẩn bị tốt nhất với chị.”

Thật ra trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy rất vui vì quyết định này của Chu Kha Nguyệt.

Bởi vì làm như vậy là thể hiện cho sự công nhận của Chu Kha Nguyệt đối với cô.

Thái độ ban đầu của Chu Kha Nguyệt đối với cô, tuy Lục Nghiên Tịch không nói rõ nhưng sao trong lòng cô lại không biết được.

“Chị Nguyệt, chắc chắn em sẽ không làm chị thất vọng đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt cũng không nhịn được nở nụ cười.

“Không có gì đâu.”

“Được rồi, em ra ngoài làm việc của em đi.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, chị Nguyệt, vậy em ra ngoài trước đây.”

Sau khi nói xong, Lục Nghiên Tịch xoay người rời đi luôn.

……

Bên này, Mễ Lộ đã chạy ra khỏi công ty, tìm đến chỗ Nguỵ Như Mai.

Cô ta nhìn Ngụy Như Mai trước mặt, nói.

“Cô Ngụy, cô không biết Lục Nghiên Tịch kia quá đáng đến mức nào đâu.”

“Sau khi biết quan hệ của hai chúng ta, cô ta vẫn còn nói năng không chút lễ độ với cô.”

Ngay sau đó, Mễ lộ lại bắt đầu thêm mắm dặm muối kể ra một loạt hành vi tội ác của Lục Nghiên Tịch với Ngụy Như Mai.

Còn bao gồm cả mấy câu như Lục Nghiên Tịch muốn quyến rũ Tư Bác Văn cô ta cũng nói ra.

Nghe đến đó, sắc mặt Ngụy Như Mai trầm xuống, đen như màu mực.

“Người phụ nữ kia đúng là càng ngày càng to gan!”

Ngụy Như Mai vươn tay, đập mạnh một phát lên bàn, phát ra một tiếng bốp vang dội.

“Đúng vậy, cô Ngụy, chúng ta phải dạy cho cô ta một bài học mới được.”

“Chỉnh đốn như nào đây…”

Ngụy Như Mai cúi đầu, như thể nghĩ ra được gì đó, cô ta khẽ bật cười.

Muốn trừng trị loại phụ nữ như Lục Nghiên Tịch không phải quá đơn giản sao?

Chẳng phải cứ thế khiến cô mất mặt trước mặt tất cả mọi người là được rồi ư?

“Đúng rồi, có phải công ty sắp tổ chức họp thường niên không?”

Ngụy Như Mai nhìn lướt qua Mễ Lộ như thể muốn xác nhận gì đó.

Mễ Lộ cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Đôi mắt hẹp dài của Ngụy Như Mai nhíu lại, tổ chức họp thường niên nghĩa là tất cả mọi người đều phải có mặt.

Nói như vậy, chẳng phải đến lúc đó khiến Lục Nghiên Tịch mất hết mặt mũi trong buổi họp thường niên là xong rồi sao?

Nghĩ vậy, Ngụy Như Mai vươn tay, nói nhỏ bên tai Mễ Lộ.

“…”

“Chuyện này, cứ làm thế đi.”

Sau khi nghe xong kế hoạch của Ngụy Như Mai, Mễ Lộ không khỏi thấy hơi kinh ngạc, biểu cảm cô ta cũng thay đổi.

“Cô Ngụy, làm như vậy có phải không tốt lắm không…”

Quang minh chính đại như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì đến lúc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.

Ngụy Như Mai lại không tán thành, cô ta nhướng mày: “Cứ làm theo lời tôi nói là được, nói nhảm nhiều thế làm gì.”

“Trời có sập còn có tôi chống, cô sợ cái gì?”

Câu này của Nguỵ Như Mai lập tức đập tan mọi do dự trong lòng Mễ Lộ.

Cô ta gật đầu: “Vậy được.”

“Lần này cô đừng làm tôi thất vọng đấy!”

Chuyện lần trước đã coi như không xử lý tốt rồi, nếu như lần này cũng không giải quyết được, Ngụy Như Mai sẽ lập tức đổi một cộng sự khác.

Mễ Lộ vội vàng gật đầu liên tục: “Cô Ngụy cứ yên tâm, lúc này sẽ do chính tay tôi làm.”

Ngụy Như Mai híp mắt, không nói thêm câu nào.

“Ừ, cứ như vậy đi.”

……

Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch ra khỏi văn phòng của Chu Kha Nguyệt thì cô đã thấy vị trí của Mễ Lộ không một bóng người.

Đôi mắt cô không khỏi nhíu lại, biểu cảm như thể đang suy tư gì đó.

Nếu như cô không đoán sai thì có lẽ Mễ Lộ đã đi tìm Ngụy Như Mai.

Đến lúc đấy để cô xem thử, hai người phụ nữ kia hợp tác với nhau sẽ bày ra được trò gì khác.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến giờ tan làm.

Nhìn đống tư liệu chồng chất như núi, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hơi nhức đầu.

Đống này từ nãy đến tận bây giờ mà mãi vẫn chưa chỉnh sửa xong.

Cô xoa đầu, thấy đầu hơi nhức nhức.

Nhưng nhớ tới mẹ vẫn còn đang ở bệnh viện, Lục Nghiên Tịch chỉ đành tạm dừng, để mấy thứ này sang một bên trước đã.

Ngày mai đến sớm hơn chút rồi tiếp tục làm tiếp vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, cô lại đụng phải Tư Bác Văn.

Người đàn ông đứng trên cầu thang, trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ lạnh lùng.

Trong lòng Lục Nghiên Tịch thầm than tiêu đời, có thể lần này không dễ gì được rời đi rồi.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch chuẩn bị đi, Tư Bác Văn không khỏi thấy hơi kinh ngạc, anh hỏi thẳng.

“Gì đây, đã chỉnh sửa xong rồi sao?”

Phải biết những tư liệu lúc trước vứt cho Lục Nghiên Tịch không phải ít ỏi gì, để chỉnh sửa lại hết phải mất kha khá thời gian.

Lục Nghiên Tịch cũng thật thà lắc đầu luôn: “Vẫn chưa xong.”

Giây tiếp theo, sắc mặt Tư Bác Văn trở nên nghiêm nghị.

“Chưa xong, vậy cô đang định đi đâu đây?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi à? Chưa làm xong thì không được tan làm.”

“Tôi có chuyện quan trọng, phần còn lại để sáng mai tôi đến sớm làm nốt.”

Lục Nghiên Tịch kiên nhẫn bắt đầu giải thích với Tư Bác Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.