Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 411: Giải thích rõ ràng




Vừa vào cửa, Mễ Lộ bèn thẳng thừng cất lời hỏi Lục Nghiên Tịch.

Nhìn thấy vẻ sốt ruột của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

“Sao thế? Sốt ruột rồi hả?”

Nghe thấy Lục Nghiên Tịch trêu tức, Mễ Lộ lại cũng không nóng nảy, cô ta chỉ muốn có được đáp án trong lòng mình.

“Lục Nghiên Tịch, cuối cùng cô đang âm mưu cái gì vậy!”

Lục Nghiên Tịch lấy những tấm hình này ra, rốt cuộc trong lòng cô đang tính toán điều gì.

Cảm giác bị người khác nắm điểm yếu như thế này thật đúng là khiến người ta thấy khó chịu không thôi.

Bỗng nhiên Lục Nghiên Tịch bật cười: “Tôi không muốn cô làm gì hết.”

“Chẳng phải đã bảo rồi sao, xin lỗi tôi là được, sau đó nói rõ ràng cho Tổng giám đốc là xong.”

Phải biết rằng vào lúc này, vốn là cần phải giải quyết vấn đề lớn trước mắt này mới phải.

Nghe Lục Nghiên Tịch nói như vậy, đột nhiên Mễ Lộ trừng to mắt ngay lập tức, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Cái… cái gì?”

“Để tôi đi nói rõ với Tổng giám đốc, thế thì không phải tôi tự chui đầu vào rọ sao?”

Phải biết rằng bên phía Tư Bác Văn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra.

Cô ta đi nói thì khác gì đầu thú chứ.

Nhìn bộ dạng này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhíu mày theo.

“Vậy sao?”

“Thế cô không nói thì tôi sẽ tự đi.”

Nếu để Lục Nghiên Tịch đi nói thì chắc chắn đến lúc đó bắt anh ra mặt thẳng rồi.

Còn nếu tự mình đi nói hết toàn bộ, nói không chừng lúc ấy vẫn còn một vài khả năng khác.

Nghĩ tới đây, Mễ Lộ vội vàng ngăn cản.

“Không được, không được!”

“Cô không được đi!”

Nói xong, Mễ Lộ vươn tay ra vội vàng níu Lục Nghiên Tịch lại, không cho cô di chuyển.

“Sao?”

“Nếu cô đã không muốn đi thì đến giờ phút này tôi chỉ có thể đích thân đi mà thôi, nhất định phải cho Tổng giám đốc một câu trả lời hợp lý về chuyện này.”

Đó không phải là việc cô làm, Lục Nghiên Tịch cô không thể cứ đơ ra chịu tiếng xấu thay người khác như vậy được.

Mễ Lộ nắm chặt lòng bàn tay, trong đầu nhanh chóng lướt qua những chuyện đã từng xảy ra, rất lâu sau cô ta mới gật đầu.

“Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi.”

“Tôi tự đi, đi thì đi thôi.”

Tới lúc đó cô ta nói chuyện với Tư Bác Văn, nói cụ thể ra làm sao thì cũng chẳng thể biết.

Dù sao thì chỉ cần có thể chứng minh cô ta và Lục Nghiên Tịch đều trong sạch là được rồi.

Sau khi thấy Mễ Lộ đồng ý, bấy giờ đây Lục Nghiên Tịch mới gật đầu.

“Được thôi, làm như thế từ sớm chẳng phải đã tốt hơn sao?”

Người phụ nữ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Trông thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt Mễ Lộ tràn đầy lạnh lùng.

Mặc dù trong thâm tâm rất khó chịu nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Dù sao điểm yếu đã bị Lục Nghiên Tịch cầm chặt trong tay rồi, chẳng có cách gì ngoại trừ việc thoả hiệp như thế này.

“Được, vậy bây giờ chúng ta đi chung đi.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch dắt tay Mễ Lộ, không nói một lời mà đi thẳng ra bên ngoài.

Muốn giải thích rõ ràng, tốt nhất nên tận dụng ngay lập tức.

Mễ Lộ bị cô nắm, hiển nhiên là còn chưa suy nghĩ kịp để phản ứng lại.

Trên khuôn mặt cô ta tràn đầy hoảng loạn, không tránh được có hơi sốt ruột.

“Lục Nghiên Tịch, đi luôn bây giờ có phải hơi vội vã quá không?”

“Lục Nghiên Tịch!”

Cô ta vẫn chưa nghĩ ra lý do để dùng nữa, vì điều này mà kéo cô ta đi luôn thì có hơi quá đáng.

“Đi ngay!”

Lục Nghiên Tịch thờ ơ, không cho Mễ Lộ cơ hội đáp trả.

“Cô!”

Mễ Lộ cứ thế bị kéo đi, hai người đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Tư Bác Văn.

Không đợi Mễ Lộ kịp phản ứng, Lục Nghiên Tịch đã vươn tay ra bắt đầu gõ.

Cốc, cốc, cốc…

“Vào đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn truyền tới từ bên kia cánh cửa.

Trên mặt Mễ Lộ hiện đầy vẻ bối rối, Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không cho cô ta một xíu thời gian nào để nghĩ ngợi, đưa cô ta vào thẳng trong phòng.

Trông thấy Mễ Lộ và Lục Nghiên Tịch đi đến, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày.

“Sao?”

Lục Nghiên Tịch không nói gì mà chỉ liếc nhìn Mễ Lộ, quăng cho cô ta một ánh mắt.

“Cô nói đi.”

Đằng nào cũng để cho Mễ Lộ giải thích chuyện này, cho nên Lục Nghiên Tịch dứt khoát bước sang một bên.

Tư Bác Văn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mễ Lộ, tất cả khí áp trên người anh cũng trở nên u ám theo đó.

“Sao?”

Cơ thể Mễ Lộ run rẩy, cô ta chỉ cảm nhận một nửa tấm lưng đã bị ướt rồi.

“Tôi, Tổng, Tổng giám đốc.”

Tuy Tư Bác Văn không nói gì nhưng sự áp bức toả ra từ toàn thân anh vẫn khiến Mễ Lộ cảm thấy hơi kinh hãi.

Cô ta nhanh chóng đảo mắt, có một lý do bất chợt nảy ra trong đầu của cô ta.

Dù gì cũng phải chết, chi bằng giải thích thẳng thắn rõ ràng cho Tư Bác Văn biết sớm hơn.

Cô ta cắn răng, mở miệng nói thẳng với Tư Bác Văn.

“Tổng, Tổng giám đốc.”

“Tôi vội tới đây để giải thích chuyện lúc trước của Nghiên Tịch.”

“Quả thực tài liệu lần trước không phải là của Nghiên Tịch, đó là một tài liệu sai trước đấy, do tôi bất cẩn đặt sai chỗ rồi cầm nhầm tài liệu, mới dẫn đến việc tài liệu của Nghiên Tịch bị lẫn lộn.”

Mễ Lộ vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tư Bác Văn đột nhiên sa sầm lại trong nháy mắt, trở nên vô cùng khó chịu.

“Cái gì?”

Xem ra bây giờ, đúng thật là anh đã hiểu lầm Lục Nghiên Tịch.

Nghe được lời của Tư Bác Văn, cả người Mễ Lộ cũng bị hoảng sợ theo.

“Tổng giám đốc, có chỗ nào không đúng thì anh cứ tìm tôi đi, chuyện này thật sự là do tôi làm không tốt.”

Lúc này Mễ Lộ đã ôm hết tất cả lên người mình.

Cho dù thế nào thì cuối cùng trong lòng cô ta vẫn e sợ Lục Nghiên Tịch.

“Tổng giám đốc, đều do sai sót của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi.”

Tư Bác Văn nhìn Mễ Lộ, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn.

Bỗng giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

“Trừ một tháng lương, lấy đó mà làm gương.”

Nghe đến đó, vẻ mặt Mễ Lộ cũng có phần khó coi, có trời mới biết bây giờ trong lòng cô ta đang rỉ máu đến cỡ nào.

Đó là một tháng lương đấy, không phải một số tiền nhỏ đâu.

Thế nhưng Mễ Lộ biết rõ, đây đã là hình phạt nhẹ nhất mà Tư Bác Văn cho.

Cô ta liên tục gật đầu: “Dạ vâng, cảm ơn Tổng giám đốc!”

Tư Bác Văn thờ ơ nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

“Đi ra ngoài đi.”

Tư Bác Văn vừa dứt lời, Mễ Lộ vội vàng đi ra ngoài như thể được đại xá.

“Cảm ơn Tổng giám đốc!”

May mà Tư Bác Văn không nói tiếp về mấy vấn đề khác mà đã thả cô ta ra rồi.

Lục Nghiên Tịch quay người, cũng chuẩn bị rời đi.

Một giây sau, giọng nói Tư Bác Văn chợt vang lên.

“Đứng lại.”

Lục Nghiên Tịch sửng sốt, cô nhìn Tư Bác Văn bằng đôi mắt chất đầy nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Tư, anh còn có gì cần phân phó sao?”

Chẳng phải chân tướng sự việc đã được tiết lộ rồi à? Tại sao vẫn muốn gọi cô ở lại?

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, đáy mắt cô đầy sự ngờ vực và khó hiểu.

“Ban nãy Mễ Lộ đã nói rõ sự thật câu chuyện rồi, anh còn không hiểu chỗ nào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.