Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 392: Thể hiện




Nói đoạn, Ngụy Như Mai rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt Mễ Lộ.

Hành động này như kiểu vừa đánh vừa xoa.

Nếu muốn khiến cho Mễ Lộ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay mình thì phải biết nắm thóp cô ta.

Ngụy Như Mai rất rõ đạo lý này.

Quả nhiên vừa nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng thì hai mắt Mễ Lộ đã sáng lên, gật đầu lia lịa.

“Được, cô Ngụy, cứ giao cho tôi đi.”

“...”

Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch quay về phòng, giọng nói của Chu Kha Nguyệt đã truyền vào tai của hai người.

“Hai cô chuẩn bị trước đi nhé, chút nữa chúng ta đi gặp công ty đối tác bàn công chuyện.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu, hỏi theo thói quen: “Chị Nguyệt, bàn chuyện gì vậy ạ?”

“Đây là tài liệu cho cuộc hẹn sắp tới, hai cô xem trước đi, đừng đợi đến lúc đó hỏi cái gì cũng không biết.”

“Được ạ, chị Nguyệt cứ yên tâm.”

Cầm tài liệu của mình, hai người đều quay về chỗ ngồi nghiên cứu.

Mễ Lộ vội vàng liếc mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống.

Nhìn bộ dạng cô ta, không biết đang tính toán cái gì trong đầu.

Nhưng Lục Nghiên Tịch cũng không buồn để ý, nhìn Mễ Lộ như vậy, chắc cũng không dám tùy tiện làm càn nữa.

Không qua bao lâu, đã đến giờ đi bàn công chuyện mà Chu Kha Nguyệt nói.

Cô ấy mang theo Lục Nghiên Tịch và Mễ Lộ cùng đi đến Vương Thị.

Tóm lại nhiệm vụ của cuộc họp lần này là phải giành được dự án trước đó, tuyệt đối không thể để vuột mất.

“Nghiên Tịch, Mễ Lộ, lát nữa hai cô đi vào với tôi, tuyệt đối không được để xảy ra sơ xuất nghe chưa.”

Ánh mắt của Chu Kha Nguyệt rất nghiêm túc, nhìn vào khiến người khác sợ hãi.

Lục Nghiên Tịch nhanh nhẹn gật đầu: “Em biết rồi chị Nguyệt.”

“Chị Nguyệt, chị cứ tin vào bọn em.”

Sau khi nói xong câu này, Chu Kha Nguyệt mới yên tâm đem thao hai người đi thẳng vào bên trong.

Vừa mới đi đến cửa phòng họp, lúc này cũng có người đi vào chào hỏi.

“Quản lý Chu, mọi người đến rồi sao.”

Chu Kha Nguyệt gật đầu: “Trên đường đi xảy ra chuyện đột xuất, thật ngại quá, đã làm lỡ thời gian của mọi người rồi.”

“Không sao không sao.”

Sau đó hai bên đều cùng đi vào phòng họp.

Lục Nghiên Tịch và Mễ Lộ ngồi bên cạnh Chu Kha Nguyệt.

Mễ Lộ đảo mắt, bỗng chốc nhớ đến tính quan trọng mà chị Nguyệt nói.

Hội nghị này quan trọng như vậy, nếu như Lục Nghiên Tịch xảy ra sai sót gì làm mất mặt công ty, chắc chắn Chu Kha Nguyệt sẽ không tha cho cô.

Nghĩ đến đây, Mễ Lộ đắc ý cười mỉm, dường như đã bày ra một kế hoạch gì đó trong đầu.

Một lúc sau, cuộc họp thông báo chính thức bắt đầu.

Lúc này đến lượt Chu Kha Nguyệt lên trình bày, cô ấy đánh mắt về phía Lục Nghiên Tịch.

“Cô đem tài liệu đã chuẩn bị trước đó ra đây, phát cho mỗi người một bản.”

Nghe xong chỉ định của Chu Kha Nguyệt, Lục Nghiên Tịch nhanh chóng gật đầu.

“Vâng ạ!”

Dứt lời, cô liền đứng lên.

Mễ Lộ nhanh chóng chớp lấy thời cơ này, cô ta đưa chân ra, dùng sức gạt một cái.

Ngay giây sau, cả người Lục Nghiên Tịch ngã phịch xuống sàn nhà.

“Ôi!”

Cô mở to hai mắt, mất tự chủ hô to.

Cứ nghĩ là mình sắp hôn sàn nhà rồi, ai ngờ cơn đau như trong dự tính lại không truyền đến.

Hoá ra cô đã ngã vào lòng ai đó.

Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông phả ra, cảm giác này không hề xa lạ, đã từng là sự dịu dàng mà cô luôn ao ước.

Tư Bác Văn!

Cô ngước mắt nhìn lên, quả nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn gần ngay trong gang tấc.

Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Tư Bác Văn, đứng thẳng người lại.

“Tổng… tổng giám đốc.”

Sự xuất hiện của anh hiển nhiên khiến những người khác ngạc nhiên trở tay không kịp.

Tổng giám đốc Vương nhanh chóng đứng dậy: “Tổng giám đốc Tư, sao anh lại đích thân qua đây thế này?”

“Anh qua đây sao không nói trước một tiếng, làm chúng tôi không kịp chuẩn bị tiếp đón.”

Tư Bác Văn lắc đầu, tỏ ý không có gì đáng ngại.

“Không sao.”

Anh quay đầu sang, lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch.

“Đây là thái độ làm việc của cô sao? Ngay cả đi đứng cũng không cẩn thận.”

Những lời trách móc của anh vang lên, khiến Lục Nghiên Tịch không khỏi rùng mình.

Cô nắm chặt tay, định lên tiếng giải thích.

“Tôi…”

Nếu không phải do lúc nãy có người cố ý ngáng chân cô thì làm sao xảy ra chuyện này chứ.

Mễ Lộ ngồi bên cạnh có chút chột dạ.

Cô ta suy tính trăm phương ngàn kế, cũng không thể ngờ rằng Tư Bác Văn sẽ đến đây, nếu không cô ta làm sao dám ra tay chứ!

Nhưng mà Lục Nghiên Tịch quả đúng là may mắn, có thể thu hút sự chú ý của Tư Bác Văn.

“Đừng lấp liếm nữa.”

Tư Bác Văn lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập băng giá.

Cùng lúc đó, Chu Kha Nguyệt cũng lên tiếng.

“Tổng giám đốc, chúng ta nên tiếp tục cuộc họp chứ nhỉ?”

Dù sao bây giờ cũng có mặt tổng giám đốc Vương, có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng phải họp cho xong đã.

Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ.”

Anh tìm một ghế trống rồi ngồi xuống.

Chu Kha Nguyệt đang định cầm tài liệu lên trình bày thì lúc đó Tư Bác Văn lại lên tiếng ngắt lời.

Anh chỉ về phía Lục Nghiên Tịch, trực tiếp chỉ định: “Để cô ấy trình bày đi.”

Anh muốn kiểm tra xem trong khoảng thời gian này cô có tiến bộ hơn chút nào không.

Mặc dù bị Tư Bác Văn chỉ định đột ngột như vậy nhưng cô không hoảng loạn chút nào.

Cô cầm theo tài liệu đi lên chính giữa phòng họp, không lo lắng không hồi hộp, bắt đầu dõng dạc trình bày.

“...”

“Trên đây là quan điểm của chúng tôi về dự án lần này.”

Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, trong phòng họp vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Không thể không nói, về phương diện này Lục Nghiêm Tịch có kinh nghiệm rất dày dặn.

Trước đây cô không muốn đảm nhận công việc làm ăn của Lục Thị nên mới dẫn đến tình huống sau đó.

Sau khi trải qua những chuyện kia, Lục Nghiên Tịch mới hiểu rõ chỉ khi mình đủ lớn mạnh rồi thì mới không bị người ta chèn ép.

“Cảm ơn mọi người.”

Sau khi nêu ra quan điểm của bản thân, Lục Nghiên Tịch khiêm tốn về lại chỗ ngồi của mình, cũng không nói gì thêm nữa.

Thời gian còn lại giao cho Chu Kha Nguyệt.

Mễ Lộ ngồi bên cạnh, trong mắt ngập vẻ bức bối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng vì hận thù mà bắt đầu méo mó nhăn rúm lại.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đúng là gậy ông đập lưng ông.

Lục Nghiên Tịch này, không những không thể khiến cô bẽ mặt mà ngược lại còn tạo cho cô cơ hội thể hiện.

Thật là đáng chết!

Không lâu sau, hội nghị đi đến hồi kết.

Đợi những người khác rời đi, Chu Kha Nguyệt, Lục Nghiên Tịch và Mễ Lộ mới chuẩn bị ra về.

Chu Kha Nguyệt gật đầu với Lục Nghiên Tịch, trong mắt toát ra vẻ hài lòng.

“Hôm nay lúc mới bắt đầu quả thật có chút trục trặc, nhưng biểu hiện về sau của em rất tốt, không ai chê trách gì em đâu.”

Lúc đầu cô ấy chỉ nghĩ Lục Nghiên Tịch là một bình hoa di động, chỉ có thể nhìn chứ chẳng được việc gì.

Nhưng giờ xem ra cô ấy đã đánh giá thấp Lục Nghiên Tịch rồi.

“Mễ Lộ, em nhìn Lục Nghiên Tịch hôm nay mà học hỏi theo đi, có lúc em làm việc rất chểnh mảng đấy nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.