Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 383: Tư bác văn xuất hiện




“Chị, chị sao thế?”

Đương nhiên, Thái Thanh Tùng đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Lục Nghiên Tịch, không kìm được lên tiếng hỏi cô.

Cô lắc đầu, nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình: “Không có gì.”

“Đi thôi, vừa rồi tôi nhìn thấy một bộ quần áo đẹp, tôi đưa chị đi thử.”

Nói xong, không để cô lên tiếng, Thái Thanh Tùng đã kéo cô đi thẳng về hướng khác.

Tư Bác Văn đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết cảnh tượng này.

Cả bàn tay đang nắm chặt kia của cô gái nữa.

Sau khi cô gái này rời khỏi anh, lại lao vào vòng tay của người khác nhanh như vậy ư?

Thật mỉa mai.

...

Ngụy Như Mai quay đầu lại, trông thấy Tư Bác Văn đang ngây ngốc nhìn về một hướng khác.

Cô ta cau mày, nắm chặt tay Gia Bảo: “Bác Văn, anh đang nhìn gì thế?”

Tư Bác Văn thu ánh mắt lại: “Không có gì.”

“Đi thôi, chẳng phải vừa rồi em nói muốn qua đó đi dạo à?”

Thấy Tư Bác Văn nhanh chóng bước đi, Ngụy Như Mai chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.

Cô ta cố nén sự khó chịu trong lòng, nhanh chóng đuổi theo.

“Vâng.”

...

“Bác Văn, anh thấy bộ quần áo em thử này có đẹp không?”

Ngụy Như Mai kéo một bộ quần áo, nói với Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn không ngẩng đầu lên, cứ thế đáp lại.

“Ừ.”

“Bác Văn, anh còn không nhìn em đấy!”

Ngụy Như Mai không vui bĩu môi, tuy rằng hôm nay Tư Bác Văn thật sự ra ngoài với cô ta.

Nhưng cả người cứ luôn trong trạng thái mất tập trung, điều này khiến cô ta không thể vui nổi!

Tư Bác Văn cau mày nói: “Như Mai, đừng ầm ĩ.”

“Tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm.”

Nói xong, Tư Bác Văn nâng cổ tay lên nhìn giờ.

Hôm nay anh còn rất nhiều việc phải xử lý trong công ty.

Nếu không có Gia Bảo, anh còn chẳng thèm ra ngoài.

“Còn một tiếng nữa.”

Ngụy Như Mai tức tối dậm chân, nhưng cũng chỉ đành thế.

Cô ta lấy quần áo, lại tới phòng thử đồ tiếp.

Đột nhiên, con ngươi của Tư Bác Văn xoay chuyển, dường như anh đã phát hiện ra điều gì đó.

Chỉ nhìn thấy cách đó không xa, Lục Nghiên Tịch và Thái Thanh Tùng cũng đang chọn quần áo, động tác của họ rất mờ ám.

Đáy mắt Tư Bác Văn chợt trở nên rét lạnh, lóe sáng lên.

Bên phía này.

Lục Nghiên Tịch bị Thái Thanh Tùng kéo đi, kiên quyết bắt cô thử quần áo.

Cô nhíu mày nói: “Không phải mua cho cậu à?”

“Bắt tôi thử đồ làm gì vậy?”

Cô ghét nhất chính là đi thử quần áo.

Thái Thanh Tùng chỉ nhún vai mỉm cười, dang hai tay ra.

“Đến thì cũng đến rồi, không thử một chút thì cũng tiếc lắm!”

“Ở cái tuổi của chị ấy mà, nên ăn mặc trang điểm đẹp một chút, nếu không làm sao mà tìm được bạn trai chứ.”

Nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch nghiến răng, chỉ ước gì đánh cậu ta một trận.

Rõ ràng là thằng nhóc này còn nhỏ tuổi hơn cô, nhưng lần nào cũng muốn bày ra dáng vẻ ông cụ non.

Cảm giác này thực sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Cậu nói chuyện chú ý chút đi, tôi là trưởng bối của cậu đấy.”

Thái Thanh Tùng bĩu môi coi thường, nhét quần áo vào trong lòng Lục Nghiên Tịch rồi đẩy cô đi thẳng về phía phòng thử đồ.

“Chị mau đi thử đồ đi, đừng nói linh tinh nữa!”

Lục Nghiên Tịch nén giận, cầm quần áo đi vào trong phòng thử đồ, bắt đầu chuẩn bị thay.

Sau khi thay xong, cô trở tay nhưng làm thế nào cũng không kéo được khóa kéo sau lưng.

Cô không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì thế này?”

Nghĩ đến vừa rồi có người phục vụ đứng ngoài cửa, Lục Nghiên Tịch vội vàng hô lên.

“Có ai ở đó không? Có thể giúp tôi một chút được không?”

Ngay sau đó, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hình như cửa bị ai đó mở ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: “Chị giúp tôi nhìn xem thế nào, sao lại không kéo được khóa lên thế.”

“Thế à?”

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lọt vào tai Lục Nghiên Tịch.

Lưng cô bỗng cứng đờ. Đây… đây chẳng phải là giọng nói của Tư Bác Văn sao?

Cô quay đầu lại, quả nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn đột nhiên đập vào mắt cô.

“Sao anh lại đến đây?”

Trong đáy mắt Lục Nghiên Tịch lộ vẻ đề phòng, cảnh giác nhìn Tư Bác Văn.

Cô đưa tay lên không ngừng che ngực mình, nắm chặt thành đấm.

“Sao thế, có cần thiết phải bày ra vẻ cảnh giác vậy không?”

Tư Bác Văn cong môi, ánh mắt nhìn Lục Nghiên Tịch đầy vẻ đùa cợt.

“Trước kia, lúc cô tìm đủ mọi cách quyến rũ tôi, không phải là dáng vẻ này đâu.”

Ngay khi Tư Bác Văn vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch lập tức trở nên tái mét.

“Anh, anh có ý gì?”

“Nếu bây giờ anh tới đây để xem trò cười của tôi, vậy thì anh đã thành công rồi đấy.”

Lục Nghiên Tịch biết chắc chắn lý do người đàn ông này đến đây sẽ không đơn giản.

“Sao dáng vẻ hiện tại của cô lại bị coi là trò cười được chứ? Không phải sống rất tốt à.”

“Vừa mới tiễn đi một người, bây giờ một gã khác lại tới?”

“Lục Nghiên Tịch, tốc độ thay đàn ông như thay áo của cô thật sự khiến tôi khâm phục.”

Tư Bác Văn cứ nhìn cô như thế, trong đáy mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Lục Nghiên Tịch mím chặt khóe môi, trong lòng hơi chua xót, vành mắt đỏ hoe.

Cô cố nén lửa giận trong ngực, ngước khuôn mặt thanh tú lên, nhìn Tư Bác Văn không chút sợ hãi.

“Đúng vậy, sau khi rời khỏi tổng giám đốc Tư, tôi mới phát hiện ra mình sống tốt đến mức nào!”

Ngay khi Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, Tư Bác Văn nghiến răng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

“Thế à?”

Trong đầu anh không khỏi hiện lên hình ảnh Lục Nghiên Tịch và Thái Thanh Tùng ở bên nhau.

Cử chỉ rất thân mật.

Trong đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn bừng bừng lửa giận: “Cô nói lại một lần nữa thử xem?”

Anh bỗng đẩy mạnh Lục Nghiên Tịch vào tường, đứng thẳng người đè cô xuống.

Bởi vì vừa rồi mới thay quần áo, còn chưa kịp kéo khóa nên bộ quần áo của Lục Nghiên Tịch rất dễ dàng bị tuột xuống.

Cô nhanh chóng lấy tay che lại, vẻ mặt sợ hãi.

“Tư Bác Văn, anh bị điên à?”

Tư Bác Văn nhếch khóe miệng tà ác quyến rũ, giọng nói khàn khàn vang lên, trông vô cùng quyến rũ, nhưng lại có chút nguy hiểm.

“Điên à?”

“Đều là do bị cô ép đến phát điên đấy!”

Nói xong, không đợi Lục Nghiên Tịch phản ứng lại, Tư Bác Văn đã hôn lên môi Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch mở to hai mắt, không ngừng la hét đẩy anh ra.

Nhưng hoàn toàn vô ích, ngay khi cô nản lòng.

Thì giọng nói của nhân viên phục vụ đột nhiên vang lên bên ngoài cửa.

“Chào cô, cho hỏi vừa rồi cô cần giúp đỡ gì đúng không?”

“Bây giờ còn cần không ạ? Nếu cần thì để tôi vào.”

Nói xong, nhân viên phục vụ định mở cửa ra.

Lục Nghiên Tịch sợ tới mức nhanh chóng phủ nhận: “Không, không cần đâu!”

“Bây giờ tôi không cần nữa.”

Lúc này cô nào dám để nhân viên phục vụ đi vào, làm vậy chẳng phải lạy ông con ở bụi này hay sao?

“Dạ vâng, vậy cô cứ từ từ lựa chọn, nếu cần gì thì cô cứ gọi chúng tôi.”

Nhân viên phục vụ thấy vậy, gật đầu rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.