Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 377: Mục đích kết hôn




“Cái gì?” Egan như thể mơ hồ không nghe rõ nên gặng hỏi thêm một lần. Nhìn thấy ánh mắt vội vã của Lục Nghiên Tịch, anh ta mới bất giác hiểu ra, trên mặt hiện vẻ chua xót.

Lục Nghiên Tịch không nhìn thấy, còn tưởng rằng Egan không biết lý do nên cố gắng giải thích: “Chúng ta kết hôn giả, như vậy thì Tư Bác Văn chắc chắn sẽ chán ghét tôi. Giống như trước đây vậy, chỉ hận không thể cách xa tôi ra, vậy thì cho dù tôi có rời đi, anh ấy cũng sẽ không phát hiện.”

Càng nói, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy cách này rất hay, thậm chí còn nôn nóng muốn thử nghiệm, nhìn sang Egan bằng ánh mắt mong mỏi đợi chờ.

Nhưng chỉ có cô mới biết, sự vui mừng bày ra trên mặt không sánh được nổi đau đớn trong lòng. Nếu không phải vấn đề về sức khỏe thì cô cũng không cần phải cách xa Tư Bác Văn như vậy, không cần chủ động rời khỏi anh.

Cả hai người im lặng một hồi, Egan mới nhẹ giọng nói: “Được.”

Lục Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới liên tục thúc giục: “Đi làm thủ tục xuất viện thôi.”

Chờ tới lúc cô quay trở lại biệt thự lại như thể dấy lên hứng thú, bày trí căn phòng theo kiểu mình thích, sau đó lại đặt thêm đồ dùng cá nhân của Egan, kết hợp với đèn led chủ đạo là màu ấm trông khá lãng mạn.

Thật là hoàn mỹ!

Nhìn căn phòng do tự tay mình sắp đặt, cô không nhịn được mà có chút cảm thán.

Egan đi ngang qua thoáng đưa mắt nhìn, khẽ nở nụ cười chứ không có nói gì, nhưng sau đó lại lộ ra chút ghen tuông.

Cô cũng thích sạch sẽ, giống hệt Tư Bác Văn.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần đợi tới sáng ngày mai Tư Bác Văn qua đây.

Lục Nghiên Tịch ngồi trên sô pha, lòng hơi thấp thỏm.

Egan nhìn cô nói: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Không chờ Lục Nghiên Tịch trả lời thì tiếng chuông cửa đã truyền tới, Egan lập tức đứng lên đi mở cửa. Nhìn thấy Tư Bác Văn mới nhẹ giọng nói: “Có lẽ lần đi này của anh là công cốc rồi.”

Một câu đột ngột như thế khiến Tư Bác Văn cảm thấy rối rắm, lập tức lướt qua anh ta mà đi thẳng vào trong phòng khách. Nhìn thấy người mặc bộ quần áo đang nhàn nhã đắp chăn ở kia, không hiểu sao anh lại phát cáu: “Hôm qua tôi đã nói sẽ tới đón cô về rồi mà.”

“Tôi cũng đâu có nói sẽ đồng ý trở về.” Lục Nghiên Tịch lập tức đáp trả một câu, giọng điệu rất xa cách.

Bị lời này chặn lại, Tư Bác Văn trợn mắt hung tợn nhìn Lục Nghiên Tịch, nhưng cô lại không hề để tâm tới.

Bắt đầu từ lúc nào mà Lục Nghiên Tịch đã không còn để tâm tới tâm trạng của anh nữa rồi? Từ sau khi ly dị? Không, không đúng, là trước đó nữa, từ lúc Ngụy Như Mai trở về phải không?

Tư Bác Văn bất giác suy ngẫm, bỗng chốc không nói gì.

Trong một lúc vô tình, anh cũng đã bắt đầu để ý tới cảm xúc của Lục Nghiên Tịch.

“Còn nữa, tôi và Egan sắp kết hôn rồi, cho nên tôi sẽ không trở lại Phong Thành đâu. Còn Lục Thị, tôi cũng chuẩn bị bán đi rồi.” Lục Nghiên Tịch chậm rãi nói, sau đó cũng dời ánh mắt đang nhìn ti vi sang Tư Bác Văn.

Bắt đầu là nghi ngờ, sau cùng là lạnh lẽo. Tư Bác Văn như thể đang nghe chuyện cười, bỗng cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch. Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt cô, tim của anh bỗng quặn thắt một cái: “Cô nghĩ kỹ rồi chứ?”

Lục Nghiên Tịch gật đầu không chút do dự.

“Được lắm, vậy thì kết hôn đi, tiện thể tôi sẽ tặng cô một món quà cưới thật lớn.” Tư Bác Văn hờ hững nói, sau đó xoay người đi thẳng lên lầu về phòng của mình.

Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, ánh mắt của Tư Bác Văn sa sầm xuống, đôi ánh trở nên u tối rất đỗi hung tàn.

Khoảnh khắc đóng sầm cửa, anh lấy điện thoại ra gọi đi: “Điều tra tài sản của Egan cho tôi.”

“Điều tra toàn bộ, ngay cả chứng cứ cũng phải có!”

Ở dưới lầu.

Egan nhìn vẻ mặt bỗng suy sụp của Lục Nghiên Tịch, bỗng cảm thấy bất lực: “Cô hoàn toàn không cần phải làm vậy đâu. Dựa vào năng lực của Tư Bác Văn, chẳng phải sẽ dễ tìm tủy xương thích hợp hơn sao?”

Nhưng mà, dễ tìm hơn chứ cũng không thể đảm bảo chắc chắn tìm được. Lục Nghiên Tịch biết rất rõ, cho nên cô mới không trông mong vào xác suất một phần mười ngàn như vậy.

Cô lẳng lặng khước từ như vậy, Egan cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Sự im lặng ấy kéo dài mãi tới tận giờ cơm tối. Đợi đến khi buổi tối bắt đầu, Egan làm xong món ăn kiểu phương Tây thì Lục Nghiên Tịch mới chủ động lên lầu gọi Tư Bác Văn.

Hôm nay có vẻ cô vô cùng hào hứng.

Gõ cửa xong cũng đẩy cửa đi vào luôn. Thấy Tư Bác Văn vẫn còn đang nhìn căn phòng bèn nghiêng đầu nở nụ cười: “Ăn cơm thôi, Egan đã nấu cơm xong rồi. Hôm nay nếm thử món Tây, dù sao Egan nấu món trong nước cũng không được ngon lắm.”

Giọng điệu của cô rất thân quen, còn có cảm giác hạnh phúc mà chỉ những đôi tình nhân lúc đang yêu mới có.

Ánh mắt của Tư Bác Văn tối sầm xuống, gật đầu: “Ừ.”

Anh tắt máy tính, cùng Lục Nghiên Tịch đi xuống lầu.

Lúc ăn cơm, Lục Nghiên Tịch luôn miệng Egan này Egan nọ, nào là gắp thức ăn nào là hỏi chuyện. Suốt cả bữa cơm đều là tiếng của Lục Nghiên Tịch.

Ăn cơm bữa cơm, Tư Bác Văn cũng tức chết rồi, không hiểu sao lại kiềm chế không được. Sau khi anh trở lại phòng, xém chút nữa đã đã đập điện thoại đi.

Vừa mới cầm điện thoại di động lên thì cũng đúng lúc có chuông reo tới, anh bắt máy.

“Tổng giám đốc Tư, chuyện anh muốn điều về Egan đã xong xuôi rồi. Anh ta cũng chỉ là một người bình thường, từ nhỏ tới lớn có thành tích học tập rất tốt, sau đó chọn vào ngành bác sĩ, bởi vì...”

“Nói ý chính thôi.” Tư Bác Văn lạnh lùng cắt ngang lời người kia.

“Chưa từng có bạn gái, một người cũng không.” Nói xong, người đàn ông cũng hơi kinh hãi.

Egan cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà chưa từng có bạn gái, nói ra đúng thật là khó tin.

Nhưng Tư Bác Văn biết chuyện này là sự thật, cơn tức giận cũng lập tức nguôi ngoai dần đi.

“Lục Nghiên Tịch ở cùng với anh ta, sẽ hạnh phúc chứ?” Anh bỗng dò hỏi, trong đầu cũng thoáng nhớ lại đủ chuyện mà mình đã từng đối xử với Lục Nghiên Tịch, những chuyện mà đến cả chính anh cũng không thể nào tha thứ được.

“Có lẽ vậy. Tôi đã điều tra được anh ta có mua một căn nhà, là khung cảnh trong tấm hình của cô Lục.” Người đàn ông kia khẽ nói.

“Gửi cho tôi.” Sau đó, Tư Bác Văn lập tức cúp máy.

Đợi đến khi ảnh được gửi tới, anh nhìn chằm chằm vào người con gái đang mỉm cười rất ngọt ngào trong hình, sau đấy lại bỗng ngẩn người. Đã rất lâu rồi, anh chưa từng nhìn thấy Lục Nghiên Tịch cười vui đến vậy.

Mà căn nhà ở phía sau trông cũng đẹp lắm.

Vậy là vào lúc nửa đêm, một mình anh lái xe dừng lại trước căn nhà. Nhìn căn nhà chìm trong bóng tối, anh chìm vào dòng tưởng tượng của mình, nghĩ tới Lục Nghiên Tịch và Egan sẽ sống chung như thế nào.

Là tự anh đẩy Lục Nghiên Tịch đi, bây giờ đến cả lý do giành lại cô anh cũng không có nữa.

Ha, anh cười khổ một tiếng, vẫn tiếp tục thất thần nhìn căn nhà kia.

Đã suốt mấy ngày không có giấc ngủ tử tế nhưng anh lại không thất mệt chút nào. Anh cứ đứng yên ở đó thật lâu, người đi theo phía sau anh cũng đứng yên đó thật lâu.

Lục Nghiên Tịch nhìn anh lái xe đi ra ngoài cũng lập tức đuổi theo. Ở khoảng cách mấy trăm mét, cô nhìn bóng người kia đứng đó gần hai tiếng đồng hồ.

Chuông điện thoại vang lên, Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn, sau đó vừa quay trở lại xe vừa bắt máy: “Sao thế?”

“Sao cô lại không có ở nhà?” Egan thấp giọng dò hỏi, khiến người khác không đoán được tâm trạng của anh ta.

“Tôi ra ngoài mua ít đồ, sẽ về nhanh thôi. Anh đừng vội, tôi về xong, chúng ta sẽ cùng đi chọn áo cưới.” Lục Nghiên Tịch cười nói xong cũng lạch cạch cúp máy. Cô nhìn tài xế ở ghế trước, nhẹ giọng nói: “Về lại khu biệt thự.”

Xe nổ máy, quay đầu rời đi.

Nghe thấy tiếng xe, Tư Bác Văn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe taxi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.