Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 368: Kẻ thù trở thành đồng minh




Tiếc là, dù bọn họ muốn giúp đỡ thì cũng không chịu nổi hành động nhanh chóng của Vương Ân, mới chỉ một tiếng đồng hồ mà thôi.

Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn vẫn đang chờ người được đưa ra, nhưng còn chưa đưa được người ra thì đã mất mạng rồi.

Lúc cảnh sát đi ra chỉ nói tình trạng khi chết của người kia rất thảm, Tư Bác Văn nói chuyện với cảnh sát một lúc lâu mới được cho phép đi vào xem.

Hai người họ theo cảnh sát đi trên hành lang, trải qua mấy cánh cửa sắt mới đến trước một nhà giam, cảnh sát vừa mở cửa, mùi máu tanh tưởi đã xộc vào mũi.

Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn đi vào, lúc nhìn thấy người kia, cô lập tức trợn mắt, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Gã bị đánh tới chết, xương tay xương chân bị gập lại thành tư thế rất quái dị. Trên mặt, răng rụng hết trong miệng, mồm đầy máu, đôi mắt bầm tím giăng đầy tơ máu, mặt sưng phù cả lên. Trên cổ toàn vết cào, quần áo tù nhân cũng bị xé nát, quần trên đùi cũng có nhiều lỗ thủng, cả bộ quần áo loang lổ vết máu sâu cạn khác nhau.

Trong cùng một ngày, Lục Nghiên Tịch đã nhìn thấy hai người chết, áp lực tinh thần đã tới giới hạn, cô dựa vào Tư Bác Văn, im lặng đứng nhìn.

Cảnh sát đi tới vén quần áo người đàn ông kia lên, lộ ra một cây kim cắm trên ngực, thoạt nhìn giống như đầu mũi tiêm.

“Có lẽ đây là đòn trí mạng, mấy người tham gia đã bị nhốt lại hết rồi.” Cảnh sát nói, không quan tâm đến người chết này cho lắm.

Nhưng nói cũng phải, ở trong tù còn có thể làm càn như vậy, chắc chắn cảnh sát chẳng quản gì mấy.

“Có thể gặp họ không?” Lục Nghiên Tịch đột nhiên hỏi.

Cảnh sát nhìn Tư Bác Văn, thấy anh gật đầu mới dẫn hai người đi ra hành lang, đến mấy phòng xa nhất ở một lối khác.

Căn phòng nhỏ thật sự tối tăm, khắp nơi tối đen như mực, nếu không phải trên hành lang có ánh đèn mờ thì cũng sẽ không chú ý tới chỗ đó còn có phòng.

Cảnh sát không mở cửa mà chỉ mở cửa sổ, nhìn người bên trong, chốt cửa bên ngoài bỗng nhiên mở ra.

Bên trong đột nhiên sáng lên, những người đang ngồi giơ tay lên che mắt. Lúc buông tay xuốn, bên cửa sổ đã xuất hiện gương mặt một người phụ nữ.

Một tên đàn ông trong đó còn cố ý huýt sáo: “Mới tới à, đúng lúc cho bọn tao chơi.”

Tư Bác Văn đẩy Lục Nghiên Tịch ra, ánh mắt lướt qua gã đàn ông huýt sáo kia.

Tên kia lập tức ngậm miệng, sợ hãi nép vào góc, không dám nói lời nào, người này vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

Tất cả mọi người bị Tư Bác Văn nhìn một lượt, không ai dám xằng bậy với Lục Nghiên Tịch nữa, lúc này anh mới tránh ra.

Lục Nghiên Tịch đi tới, ánh mắt lướt qua một lượt những người đàn ông kia, cuối cùng dừng trên một người mặt sẹo.

Gã ta cũng nhìn Lục Nghiên Tịch, khóe môi nở nụ cười nhạt.

“Muốn ra ngoài không? Tôi cho anh thời gian một đêm, tôi nghĩ anh biết tôi muốn gì, tôi cũng có thể cho anh thứ anh muốn.” Lục Nghiên Tịch nói xong câu khó hiểu kia, ánh mắt người đàn ông mặt sẹo có vẻ né tránh, cô mới lùi lại một bước, nhìn Tư Bác Văn.

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng đi ra ngoài.

Chỉ để lại gã cảnh sát kia hoang mang không hiểu gì.

Nhưng đêm hôm khuya khoắt tiễn người đi rồi thì anh ta có thể đánh một giấc ngon, cũng chẳng có gì là không tốt, vậy là dứt khoát không thèm nghĩ thêm.

Sau khi mấy người Lục Nghiên Tịch đi, bốn năm người trong nhà giam tụ tập lại trao đổi.

Người đàn ông huýt sáo nhìn Mặt Sẹo: “Bọn họ muốn biết cái gì? Mày lại muốn biết điều gì? Mày giấu bọn tao làm gì rồi?”

Mặt Sẹo nghiêng đầu nhìn gã ta, ánh mắt tự mang theo sát khí, khiến gã ta ngậm miệng.

“Chúng ta vào đây mấy tháng rồi hả? Mấy anh em đi ra đều đã đền mạng, chỉ còn chúng ta sống sót, trừ khi có chuyện, nếu không Vương Ân hoàn toàn không nghĩ tới chúng ta.” Mặt Sẹo đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt.

Những người khác trầm ngâm suy tư, ngay sau đó ai nấy cũng gật đầu theo.

Nhưng tên huýt sáo vẫn ôm một tia hy vọng: “Gã ta đã từng nói sẽ cứu chúng ta.”

“Nhưng đã mấy tháng rồi.” Có người nhỏ tiếng nhắc nhở.

Mấy tháng rồi, gã ta vẫn chỉ luôn hứa suông thôi.

Vẻ mặt Mặt Sẹo chợt thay đổi, nhìn mấy anh em xung quanh, nói: “Muốn ra ngoài không? Nếu có thì chúng ta chỉ có thể trông cậy vào người phụ nữ lúc nãy.”

“Người phụ nữ kia ổn không?” Tên huýt sáo vẫn ôm thái độ hoài nghi, cảm thấy Mặt Sẹo như đang phản bội lại Vương Ân.

“Người đàn ông bên cạnh cô ta làm được.” Mặt Sẹo chậm rãi nói, sau đó gã ta nằm xuống giường rồi mới nói tiếp: “Cứ thử xem đi.”

Gã ta nói xong đưa lưng về phía những người khác.

Mấy người còn lại cũng yên lặng trở về giường của mình, chỉ có tên huýt sáo vẫn còn ngồi thêm khoảng chừng một phút mới đi.

Ngày hôm sau.

Lục Nghiên Tịch nói được làm được, đến đồn cảnh sát gặp tên Mặt Sẹo.

Hai người ngồi đối diện nhau, Mặt Sẹo nhìn thoáng qua Lục Nghiên Tịch, sau đó hỏi: “Anh ta đâu?” Không thấy Tư Bác Văn đi theo bên cạnh Lục Nghiên Tịch, Mặt Sẹo không yên tâm, bỗng có ý định đổi ý.

“Đi giải quyết đưa anh ra ngoài rồi, còn mấy anh em của anh, chờ sau khi chuyện thành công tôi sẽ giúp anh đưa họ ra.” Lục Nghiên Tịch cười nói, còn chẳng cần hỏi Mặt Sẹo có đồng ý hợp tác hay không.

“Cô đúng là không đơn giản.” Mặt Sẹo bỗng nhiên nói một câu như vậy, không khỏi nhìn Lục Nghiên Tịch thêm mấy cái.

So với cảm giác lần đầu tiên gặp mặt, người phụ nữ này còn thông minh hơn, nếu không cũng sẽ không ngồi đây, còn người đàn ông kia thì nghĩ cách đưa gã ta ra ngoài.

“Tôi chỉ cần Vương Ân, muốn ở trong tù cả đời hay muốn ra ngoài thì phải xem bản thân anh rồi.” Lục Nghiên Tịch khẽ cười nói, sau đó đứng lên.

Cô thấy cảnh sát phía sau Mặt Sẹo, còn có Tư Bác Văn.

Cửa mở ra, Tư Bác Văn đi ra với Mặt Sẹo.

Còng tay được mở ra, trong thoáng chốc Mặt Sẹo chưa quen lắm, hoạt động ngón tay, vui vẻ cười nói: “Không thành vấn đề.”

Dù sao, ai cũng đạt được thứ mình muốn.

Sau khi Mặt Sẹo ra khỏi đồn cảnh sát, hỏi Tư Bác Văn lấy chìa khóa ngồi ở ghế lái.

Tư Bác Văn ngồi ghế phụ, canh chừng Mặt Sẹo sát sao.

May mà trên đường đi gã ta rất yên tĩnh, lái xe đưa hai người đi thẳng đến khu Starbucks. Tới trước nhà số 7, gã ta dừng xe, nghênh ngang mở cửa đi vào, thuận lợi đến mức có hơi kỳ lạ.

Mặt Sẹo sầm mặt, rõ ràng gã ta cũng nhận ra có điều bất thường, nhưng vẫn đi vào trong. Đến một phòng nhỏ trông giống như kho hàng, bên trong không có đèn, chỉ có thể mở đèn pin di động.

Nhìn thoáng qua thì thấy có một đống đồ linh tinh, nhưng Mặt Sẹo đi vòng qua phía sau đến đầu bên kia, dời cái hộp dưới đất ra, lộ ra một cái khóa sắt.

Sau khi mở ra, xuất hiện một con đường, là cửa một tầng hầm.

Mặt Sẹo cứ như về tới nhà mình, đi thẳng xuống cầu thang gỗ: “Đi thôi, gã ta không ở nhà.”

Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn nhìn nhau, sau đó một trước một sau đi theo xuống dưới.

Mới đi xuống dọc đường đều là những đống đồ linh tinh, đi tiếp vào trong hai ba bước, sau khi đi qua khe hở mới nhìn thấy đằng kia có một cái sofa, còn có không ít rác rưởi thức ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.