Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 363: Là anh hại chết bà ta




Lục Hương Cầm chật vật trượt điện thoại, còn chưa nói gì thì đã nghe giọng nói của Lục Nghiên Tịch truyền đến.

“Cô à, tôi đã điều tra ra. Căn nhà này là bà đứng tên mua, hơn nữa đã mua được bốn năm năm rồi. Có phải bà nên cho tôi một lời giải thích không?” Lục Nghiên Tịch cười mỉa, trong tay cô đang cầm bản sao quyền sở hữu tài sản, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đại khái có thể đoán được, cô họ không thể thoát khỏi liên quan đến cái chết của ba mẹ cô.

“Cứu… Cứu tôi…” Giọng nói của Lục Hương Cầm yếu ớt, bà ta ọc một tiếng rồi lại phun ra một ngụm máu, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh. Sau khi nhắm mắt lại, trong mắt cũng có máu chảy ra.

Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Nghiên Tịch đang mở loa ngoài, ba chữ kia nghe rất mơ hồ, cô vô thức nhìn về phía Tư Bác Văn: “Có chuyện gì vậy?”

Dứt lời, cô thử gọi Lục Hương Cầm mấy tiếng, nhưng đều không nhận được câu trả lời.

Chưa đầy một phút, Lục Nghiên Tịch đã luống cuống. Điện thoại còn đang kết nối, nhưng ở đầu bên kia chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa khu nhà không xa, Tư Bác Văn thấy cô bắt đầu lo lắng, anh nhẹ giọng nhắc nhở: “Mau gọi cứu thương đi.” Anh chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền đi về phía ngôi nhà bên kia.

Mặc dù Lục Nghiên Tịch nghi ngờ nhưng vẫn nhanh chóng bấm điện thoại. Nhưng lúc bên kia hỏi là gặp vấn đề gì, Lục Nghiên Tịch bỗng khựng lại.

Tư Bác Văn xoay người cầm lấy điện thoại: “Ngộ độc. Tình hình nghiêm trọng, nhanh một chút.”

Lục Nghiên Tịch hoàn toàn bối rối, nhìn Tư Bác Văn nói một tràng dài, không hiểu lý do là gì.

Tư Bác Văn cũng không có thời gian giải thích với Lục Nghiên Tịch, anh kéo cô bước nhanh tới căn nhà bên kia.

Vừa đẩy cửa vào đã thấy Lục Hương Cầm nằm rạp trên đất. Bà ta vẫn còn hít thở, có thể nhìn thấy cơ thể hơi động đậy. Nhưng máu trên mặt bà ta đã tràn ra trên mặt đất, khiến Lục Nghiên Tịch giật mình. Cô lập tức bước tới đỡ người dậy, nhìn về phía Tư Bác Văn: “Làm sao bây giờ?”

Cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy, lại thêm người này là cô họ của cô, suy nghĩ của Lục Nghiên Tịch lập tức rối loạn.

Lúc Tư Bác Văn bước vào đã thấy nước trong ly bị uống một nửa, chỉ mấy ngụm nước đã biến Lục Hương Cầm thành ra thế này, xem ra không thể coi thường loại độc này được.

Nghĩ vậy, anh bế Lục Hương Cầm lên, đi thẳng vào phòng tắm. Cũng mặc kệ nước trong ống có uống được hay không, anh cứ thế đưa vào trong miệng Lục Hương Cầm.

Lục Hương Cầm đang mê man phun ra một ngụm máu, sau đó máu trộn lẫn với nước, phun ra từng ngụm. Lục Hương Cầm bị sặc tỉnh lại.

“Uống, uống hết vào. Nếu không bà cứ chờ chết đi.” Tư Bác Văn nói. Nước có thể pha loãng độc, mặc dù tác dụng không rõ ràng nhưng có thể chống đỡ tạm một lúc.

Lục Hương Cầm hiểu cơ thể của mình. Lần này bà ta cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức để cho nước đổ vào trong miệng.

Sau khi uống vào một ngụm lớn thì lại phun ra một ngụm lớn.

Năm phút sau, xe cấp cứu đã đến. Sắc mặt Lục Hương Cầm đã trắng bệch, vẫn còn đang chật vật uống nước.

Bác sĩ nhìn thấy thì nhẹ nhàng thở phào. Sau đó lập tức tiêm trước rồi mang người về bệnh viện.

Đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc Tư Bác Văn đi, anh bảo y tá mang ly nước kia về, nói trong đó có hạ độc.

Điểm nghi ngờ thứ ba, Lục Nghiên Tịch đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt nhìn Tư Bác Văn cũng thay đổi: “Là anh bảo tôi đến khu nhà xem quyền sở hữu của căn nhà kia, là anh bảo tôi gọi cấp cứu, nói cô của tôi trúng độc, lại còn biết trong ly có độc. Tư Bác Văn, anh còn biết gì nữa?”

Tại sao lại biết nhiều như vậy? Cô không hỏi hết, vẫn đang đợi Tư Bác Văn giải thích.

“Lúc bà ta rót nước trong phòng bếp đã hạ độc vào ly của cô. Trước khi đi tôi đã đổi ly. Cho nên để cô đi xem quyền sở hữu căn nhà, sau khi cô biết được sự thật, nhất định sẽ gọi điện thoại về.” Tư Bác Văn nói.

Còn về lý do tại sao lúc ở gần không đi qua đó luôn, thì là bởi vì chắc chắn Lục Nghiên Tịch không muốn trực tiếp vạch trần người nhà của cô. Tư Bác Văn đi hết vòng này đến vòng khác, suy đoán rất chuẩn xác chu toàn.

Lục Nghiên Tịch nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi: “Anh biết rõ là có độc, tại sao còn muốn đổi ly?” Cô cũng không uống ly nước kia, sau khi cô đi Lục Hương Cầm nhất định sẽ rửa sạch, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

“Nếu như cô uống thì sao? Bà ta chỉ là ác giả ác báo mà thôi.” Giọng điệu của Tư Bác Văn hoàn toàn không có một chút nhân từ.

Nếu Lục Hương Cầm nhắm vào anh, anh có thể coi như không thấy. Nhưng người bà ta nhắm vào là Lục Nghiên Tịch, nếu như lần này không thành công, vậy lần sau thì sao? Ngàn phòng vạn phòng, lỡ anh không ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch thì sao?

“Bà ta là cô của tôi.” Lục Nghiên Tịch suy sụp lầm bầm, đưa tay che mặt, để bản thân rơi vào trạng thái tự bế trong thời gian ngắn.

Cô có thể trách Tư Bác Văn không? Lục Nghiên Tịch tự hỏi mình.

Không, không thể. Nếu không có Tư Bác Văn, có lẽ bây giờ người đang nằm trong phòng phẫu thuật chính là cô.

Cô hít sâu mấy hơi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng: “Đi gọi điện thoại.”

Chuyện này phải nói cho mấy người Vu Diễm My biết.

Điện thoại vừa vang lên ba tiếng, nhịp tim của Lục Nghiên Tịch đã hồi hộp đến mức chính cô có thể nghe thấy được, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

Vu Diễm My không nhịn được ôi một tiếng: “Có chuyện gì vậy? Chị còn đang bận đây này!” Trong công ty có một đống việc, lại còn Lục Thị nữa.

“Cô họ nhập viện rồi, uống nhầm nước có độc, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu. Tình hình không tốt lắm, giờ mọi người qua đây đi.” Lục Nghiên Tịch nói xong, nhịp tim càng đập nhanh hơn.

“Uống nhầm? Tại sao lại uống nhầm? Còn là uống nhầm nước?” Vu Diễm My gào lên, bút trên tay đã rơi xuống đất. Sau nhiều lần xác nhận, Vu Diễm My gọi Vương Chấn, hai người cùng đến Los Angeles.

Nhưng thời gian không bao giờ chờ đợi ai.

Trong bệnh viện, bác sĩ bất lực đẩy cửa ra, nhìn Lục Nghiên Tịch rồi lắc đầu: “Đó là trứng trùng, sau khi uống vào sẽ sinh trưởng rất nhanh. Chỉ cần thời gian nửa tiếng đã bắt đầu sinh sôi lần thứ hai, chúng tôi không thể nào vừa giết trùng vừa bảo vệ tính mạng của bà ấy được.”

“Chúng tôi có thể vào xem không?” Tư Bác Văn hỏi, tay nắm chặt Lục Nghiên Tịch.

Cô còn đang cố gắng giằng khỏi Tư Bác Văn.

Bởi vì trong tiềm thức của cô biết, người nhà của cô chết là do Tư Bác Văn! Nếu như anh không đổi cái ly kia, Lục Hương Cầm sẽ không chết, như vậy thì sẽ không biến thành tình trạng bây giờ.

Cô biết giải thích thế nào với người cha đã khuất của mình đây?

“Tôi không đi.” Một giây sau, Lục Nghiên Tịch dứt khoát từ chối, để cô tận mắt chứng kiến thì sẽ càng đau lòng hơn.

“Cô phải đi.” Tư Bác Văn mạnh mẽ kéo cô, đi theo y tá mà bác sĩ chỉ định xuống lầu dưới.

“Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không đi, tôi không muốn đi!” Nhìn thấy dáng vẻ của cô họ, cô sẽ tự trách, sẽ càng thêm đau lòng. Cô không muốn đối mặt với sự thật này.

Nhưng Tư Bác Văn kiên quyết muốn đưa cô đi. Nếu không đi, trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn cho là anh giết chết Lục Hương Cầm.

Anh muốn để Lục Nghiên Tịch biết hậu quả nếu cô uống ly nước kia.

Đến cuối cùng, Lục Nghiên Tịch vẫn bị kéo vào phòng xác.

Thi thể được đặt ở giữa một gian phòng, toàn bộ cơ thể được một tấm vải trắng phủ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.