“Một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Dĩ Mai, sao lại làm những chuyện đó chứ? Con người ai mà không từng mắc lỗi, thật sự không thể cho thêm một cơ hội sao?”
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bà ta sao cũng không chấp nhận!
Bà ta sao mà tin được con bé sẽ làm loại chuyện này?
Cho dù đã làm! Bà ta cũng cảm thấy có thể tha thứ.
“Ba, bây giờ Lý Tang Du đã chết rồi, Lục Huyền Lâm làm cái gì cũng vô dụng! Nó tại sao cứ phải kiên trì như vậy? Lẽ nào thật sự muốn vì một người chết mà phá tan nhà họ Lục hay sao?” Lục Hương Cầm ngồi phịch xuống sô pha, đổ trà vào trong thùng rác bên trọng, cuối cùng ngay cả ly trà cũng vứt.
Dù sao ở trong lòng Lục Huyền Lâm, những người nhà như bọn họ vẫn không bằng một người chết!
“Hừ! Nếu đã làm ra chuyện thẹn với lòng thì phải chấp nhận hậu quả! Con cho rằng Dĩ Mai không biết sao?” Ông cụ Lục gõ chiếc gậy của mình, có hơi tức giận.
Người chết thì thế nào? Còn không phải là vì Dĩ Mai hay sao?
Lục Hương Cầm không nói chuyện nữa, ở đâu đó âm thầm bật khóc.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Lục Huyền Lâm bèn dừng nghe trộm, trở về phòng của mình.
Anh hiểu tâm trạng của Lục Hương Cầm, nếu không phải bằng chứng thép, ngay cả anh cũng luôn không tin Lục Dĩ Mai lại làm ra những chuyện đó.
Một chị lớn luôn được mình tôn trọng, vậy mà luôn vạch kế hoạch loại bỏ Lý Tang Du khỏi thế giới này, một lần không thành thì thêm lần nữa!
Không hiểu Lục Dĩ Mai rốt cuộc tại sao lại có nỗi hận sâu đến vậy với Lý Tang Du?
Trước khi diễn ra phiên tòa, Lục Huyền Lâm đã đi thăm Lục Dĩ Mai.
Nhìn thấy Lục Dĩ Mai ở trong nhà giam đã lâu, sắc mặt đã không còn như trước, mái tóc luôn được chăm sóc cẩn thận cũng trở nên khô xơ.
Nhưng cô ta nhìn trông vẫn điềm tĩnh như vậy, cho dù nhìn thấy Lục Huyền Lâm, trên mặt cũng rất bình tĩnh.
“Không có gì muốn nói với tôi sao?”
Câu đầu tiên là Lục Huyền Lâm nói trước.
Anh đã không có sự phẫn nộ của lúc đó, giọng điệu cũng trở nên thản nhiên, có thể là vì biết Lý Tang Du còn sống, nhìn thấy Lục Dĩ Mai anh vậy mà có chút không nhẫn tâm.
Lát nữa người của nhà họ Lục nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Lục Dĩ Mai chỉ sợ sẽ càng đau lòng hơn.
Một câu này trôi qua rất lâu, Lục Dĩ Mai mới mở miệng.
Khóe miệng của cô ta ẩn hiện ý cười, trong đôi mắt ảm đạm bỗng có ánh sáng: “Nói cái gì? Có cái gì để nói?”
Đó đều là ý mỉa mai, Lục Huyền Lâm nhìn mà rất không thoải mái.
Lục Dĩ Mai nhìn trông vẫn không có chút áy náy nào hết, trong lòng anh cảm giác gì cũng không có.
“Chị có rất nhiều điều muốn nói với tôi, mà điều tôi quan tâm nhất chính là chị tại sao muốn nhằm vào Tang Du ở mọi nơi, cho dù cô ấy thoát được hết lần này đến lần khác, chị cũng không từ bỏ, lẽ nào giữa hai người thật sự có thâm thù đại hận gì sao?”
Hơn nữa thâm thù đại hận này một chút manh mối cũng không có, khiến anh không biết đâu mà lần!
“Ở trong ký ức của tôi, chị luôn là một người hiểu chuyện, đây không phải là bản tính của chị, tôi không hiểu, chị tại sao phải làm như vậy!”
Do sự áy náy đối với Lý Tang Du, Bạch Dao Dao đã nói mọi chuyện cho anh --- người luôn ở đằng sau hợp tác với cô ta chính là Lục Dĩ Mai.
Hơn nữa lần nào Lý Tang Du bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, gần như đều là thủ bút của Lục Dĩ Mai!
Ngay cả chuyện ở cục cảnh sát lần đó, cô ta cũng có dính vào!
Cháu ruột của cô ta cô ta cũng có thể âm thầm hủy hoại! Rốt cuộc là phải tàn nhẫn cỡ nào chứ?
“Có gì để nói chứ, chỉ cần cô ta chết là được rồi.” Ý cười ở khóe miệng của Lục Dĩ Mai càng rõ ràng, giọng điệu cũng thư thái.
Giống như sứ mệnh của cô ta chính là khiến Lý Tang Du chết vậy, bây giờ sứ mệnh hoàn thành rồi, cô ta cũng có thể thoát vai hoàn hảo.
Nếu biết Lý Tang Du chưa chết, Lục Huyền Lâm không biết Lục Dĩ Mai bây giờ liệu có phát điên không.
“Chị, tôi luôn tin tưởng chị, kính trọng chị như vậy, chị thật sự thấy xứng với tôi không?”
Tin cô ta cho nên luôn hiểu lầm Lý Tang Du, anh cuối cùng mới mất đi cô!
Người bị lừa lại luôn là anh.
Lục Huyền Lâm vẫn có chút đau lòng, giọng điệu đã kích động hơn, Lục Dĩ Mai sau khi nghe thấy cách gọi đối với cô ta, ý cười trên môi cũng tắt.
“Luôn sao? Nếu luôn vậy, tôi bây giờ sao lại ở đây?” Lục Dĩ Mai ngược lại có chút oán trách nói: “Tôi không có lỗi với cậu, tôi không có lỗi với bất kỳ ai! Tôi chỉ là tiếc, tiếc sao số của Lý Tang Du lại tốt như vậy.”
Không hề có sự hối hận.
Thật sự hết thuốc chữa rồi, Lục Huyền Lâm thở dài một câu trong lòng, coi như có chút manh mối.
“Lục Huyền Lâm cậu cũng không cần đau lòng như vậy, chỉ có thể trách cậu không biết nhìn người thôi! Nhưng nếu lúc đó không có xảy ra bất kỳ sai sót nào, Lý Tang Du chết ở trên chiếc xe đó thì tốt biết bao! Tôi đã tính đi tính lại, vạch kế hoạch rất lâu vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra sai sót!” Nói đến chuyện này, Lục Dĩ Mai cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Tôi lúc đó đã bảo những người đó quan sát kỹ Lý Tang Du mấy ngày rồi, cuối cùng vậy mà vẫn nhận nhầm người! Nhưng vẫn là nực cười, người đó vậy mà lại trở về sau 3 năm! Người của nhà họ Lý này đều có mạng lớn như vậy sao?”
Lục Dĩ Mai lắc đầu, tỏ ý tiếc nuối, giống như biết Lý Tang Du chết rồi, cho nên không muốn che đậy nữa.
Lúc đó thật ra những người đó không có nhận nhầm, chỉ là bằng lái vừa tới tay của Lý Tang Du xảy ra vấn đề, cô bèn từ bỏ lái xe.
Cũng tại Trịnh Uyển Khanh tham lam, thấy ba Lý mua cho Lý Tang Du xe mới thì đỏ mắt, lại không thèm biết ngại mà nói gì, bèn trộm chìa khóa xe, một mình lái ra ngoài.
Lý Tang Du biết cũng không nói gì, để mặc Trịnh Uyển Khanh đi.
Điều này phải nói sao nhỉ? Vận may tốt, còn không phải vì tốt bụng sao?
“Yên tâm, tôi sẽ nhận tội, chỉ cần cô ta chết rồi là tôi ok rồi.”
Tiếp theo mặc kệ Lục Huyền Lâm nói gì nữa, Lục Dĩ Mai cũng không nói chuyện nữa, trên mặt luôn treo vẻ đắc ý.
“Lục Dĩ Mai, chị biết không? Người tốt sẽ không phải không sống lâu, vận may của Tang Du cũng quả thật rất tốt! Những ngày tháng tiếp sau, chị tự cầu phúc đi!” Lục Huyền Lâm nói xong thì đứng dậy rời đi.
Lục Dĩ Mai ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ về lời của Lục Huyền Lâm, đợi khi giám ngục dẫn cô ta đi, ngũ quan trên mặt đã nhăn nhúm lại, cả người trở nên kích động.
“Lục Huyền Lâm, cậu nói cái gì? Có ý gì! Cậu quay lại!”
Tôi đã cho chị rất nhiều cơ hội, là chị không trân trọng.
Khi Lục Dĩ Mai ra tòa, người của nhà họ Lục đều đến, nhưng Lục Huyền Lâm lại không tới.
Anh thật ra rất muốn đi, tuy anh đã biết kết quả, nhưng anh muốn nhìn xem sau khi Lục Dĩ Mai biết Lý Tang Du còn sống thì sẽ đưa ra quyết định như nào.
Kết quả vẫn sẽ không thay đổi, người của nhà họ Lục chắc chắn sẽ rất tức giận, anh vẫn là không muốn đi tiếp nhận lửa giận không lý trí đó!
Khi xét xử, cảm xúc của Lục Dĩ Mai có chút không ổn định, Lục Hương Cầm nhìn mà trong lòng khó chịu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lục Dĩ Mai bởi vì lời của Lục Huyền Lâm mà trở nên từ chối nhận tội, nhưng vì chứng cứ rõ ràng, nên sự phản đối của cô ta không có tác dụng gì, cuối cùng bị tuyên án 20 năm tù, trong vòng 5 năm không thể kháng án.
A Minh nhớ rất rõ quá trình, vừa kết thúc thì nói mọi chuyện cho Lục Huyền Lâm, sau đó cũng hoàn thành lời giao phó của Lục Huyền Lâm.
Khi Lục Dĩ Mai bị áp tải đi thì vô ý cho cô ta nhìn thấy hình ảnh dạo gần đây của Lý Tang Du.
“Không, không thể nào, sao có thể chứ? Không thể nào!”
Lục Dĩ Mai không tin cái mình nhìn thấy, đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của A Minh.