Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 835




CHƯƠNG 835

Lúc này mới có một người đàn ông khá nghiêm túc đi xuống từ tầng trên, đeo một cái kính gọng đen. Thấy đám người vẫn còn đang đứng ở đó, người kia lập tức tức giận hét lên: “Người sắp tắt thở đến nơi rồi mà mấy người vẫn còn lề mề? Còn không mau đi ngay đi?”

Nghe được lời này, những bác sĩ kia lập tức hành động, Lục Nghiên Tịch cũng nhanh chóng nhường đường, đi cùng với bác sĩ, nhìn Lý Tang Du bị đặt trên xe: “Mẹ… mẹ tôi không sao chứ?” Cô không nhịn được hoảng loạn.

Bác sĩ bị kéo lại cũng rất mất kiên nhẫn: “Còn ngăn nữa là có chuyện thật đấy!”

Lời vừa nói xong, dọa cho Lục Nghiên Tịch mau chóng buông tay.

“Nghiên Tịch, lên xe của tớ đi.” Chu Nhã Khiết gọi một tiếng rồi lập tức khởi động xe. Xe cấp cứu đi trước mở đường, Chu Nhã Khiết lái xe đi sau họ, đi thẳng tới bệnh viện.

Vừa tới bệnh viện, những y tá kia đã đẩy người vào phòng phẫu thuật. Lục Nghiên Tịch chỉ tới kịp để nhìn một cái thì đã bị ngăn ở ngoài cửa phòng phẫu thuật rồi.

Đèn đỏ sáng lên, ánh mắt cô ngơ ngác.

Nửa tiếng đã qua đi mà đèn đỏ vẫn chưa tắt, trái tim của Lục Nghiên Tịch cũng nảy lên cổ họng rồi, mà cả nhà Lục Hương Cầm mới lững thững tới muộn.

Lúc tới còn thở gấp, mặt Lục Hương Cầm sa sầm xuống, thực sự là ở nhà hưởng thụ lâu quá rồi, cả người bà ta chẳng có sức lực gì, đã thế thang máy đều đã chật kín, Vu Diễm My đề nghị đi thang bộ, kết quả mệt tới mức bà ta thở không ra hơi, đương nhiên mặt sẽ sa sầm xuống rồi.

Chỉ là, nơi đây cũng chỉ là tầng sáu thôi.

“Sao rồi?” Cho dù trong lòng nghĩ như nào, Vu Diễm My cũng giả vờ quan tâm đi lên trước hỏi. Cô ta nhìn ánh đèn phẫu thuật màu đỏ, sắc mặt có chút chột dạ, dù sao lần này mẹ làm đúng là tàn nhẫn thật.

Lục Nghiên Tịch chẳng để ý tới Vu Diễm My, cô cứ ngồi trên ghế ở hành lang, hai tay chống cằm đặt trên đầu gối, ánh mắt vô hồn.

Cô cũng chẳng dám nghĩ, cũng chẳng dám nhìn.

Vu Diễm My thấy không ai để ý tới cô ta liền dứt khoát ngậm miệng, đỡ Lục Hương Cầm ngồi đối diện với Lục Nghiên Tịch, đợi kết thúc phẫu thuật.

“Lục Nghiên Tịch.” Tiếng quát giận dữ trầm thấp vang lên, Tư Bác Văn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mặt anh sa sầm xuống, trên mặt cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thang máy bệnh viện bỗng nhiên trục trặc vào lúc này, còn anh không ngờ cũng leo thang bộ lên.

Khoảnh khắc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy anh, cô hơi sững người, sau đó nhớ ra lý do anh tới, nét mặt thoáng hiện nét chua chát: “Giờ tôi chưa chuyển về được.” Mẹ còn đang ở trong phòng cấp cứu, cô không muốn dây dưa với Tư Bác Văn quá nhiều, cũng chẳng có tâm trạng ấy.

Tư Bác Văn tự mình gấp gáp chạy tới đây, vậy mà giờ lại bị Lục Nghiên Tịch đốp cho một câu như vậy, cơn tức giận lập tức trào dâng tới đỉnh điểm: “Cô nghĩ tôi như vậy sao?” Lúc nghe tin Lý Tang Du xảy ra chuyện, anh chẳng thèm quan tâm tới Ngụy Như Mai mà lập tức chạy gấp tới.

Trên đường đi vượt mấy cái đèn đỏ, trong đầu đều là cảnh Lục Nghiên Tịch sẽ khóc, sẽ buồn. Không hiểu sao anh lại muốn tới bên cạnh cô, kết quả bây giờ xem ra, cô vốn không cần!

Là cần Hoắc Vũ Khải an ủi mới phải! Sắc mặt Tư Bác Văn trầm đi, mấy ngày này tin tức anh nghe được nhiều nhất về Lục Nghiên Tịch là cô lại đi gặp Hoắc Vũ Khải.

Cảm xúc của anh dường như rất kích động, phẫn nộ trừng mắt Lục Nghiên Tịch khiến cô rất bất lực, cô cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Tư Bác Văn, tôi không muốn cãi nhau với anh, đợi mẹ tôi ra thì tôi sẽ về.” Cô hít sâu một hơi rồi mới đưa ra quyết định này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.