Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 834




CHƯƠNG 834

Lục Nghiên Tịch ngơ ra, không hề biết tới diễn biến tâm lý trong lòng Mộ Bảo Vinh chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia. Cô chỉ nhẹ nhàng giải thích thay cho Chu Nhã Khiết: “Cũng vì cô ấy thích anh thôi mà. Cô gái chủ động như vậy thời buổi này rất hiếm gặp đấy, anh không định cho cô ấy một cơ hội sao?”

Cô vừa nói dứt lời, Mộ Bảo Vinh đã trừng mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, sau đấy lại chợt thấy bản thân thất lễ, bèn ho một tiếng: “Người tôi thích không phải cô ta, mà là cô.”

Bỗng nhiên được tỏ tình? Ý cười trên miệng của Lục Nghiên Tịch cứng đờ, nhìn dáng vẻ của Mộ Bảo Vinh không giống như nói đùa, cô bèn giải thích: “Bây giờ tôi đã gả cho người ta rồi, hơn nữa, tôi…”

“Hiện giờ bệnh của cô đang trong thời kỳ ổn định. Trước mắt, chỉ cần cô không có chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể yên ổn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, cố gắng khiến tâm trạng của bản thân vui vẻ, đừng quá mệt nhọc, nếu không sẽ rất dễ sốt nhẹ.” Mộ Bảo Vinh ngắt lời Lục Nghiên Tịch, nói xong mới ngừng một chút, lại nói, “Vẫn là những lời lúc trước, chú ý sức khỏe mình đi.”

Nói xong, anh ấy cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, hiển nhiên không muốn nghe Lục Nghiên Tịch nói tiếp.

Nhưng Lục Nghiên Tịch không thể nhượng bộ, không thể giả vờ ngầm thừa nhận được.

“Giữa chúng ta không thể nào đâu, sức khỏe bây giờ của tôi, rồi còn cả Tư Bác Văn nữa, vốn chẳng có khả năng. Mộ Bác Vinh, Chu Nhã Khiết thực sự rất tốt.” Cô có ý muốn tác hợp cho hai người bọn họ.

Ai biết được Mộ Bảo Vinh bỗng trầm mặt, đưa báo cáo cho Lục Nghiên Tịch: “Phần bóng mờ ở bụng của cô hơi bất thờng, cô đi siêu âm đi, xem thử đó là cái gì, sau đó tìm bác sĩ là được, nhớ là phải thường xuyên tái khám.” Anh ấy chỉ vào một điểm đen như hạt vừng ở phần bụng.

Nói xong, anh ấy thẳng thừng cầm bút và tài liệu, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đợi một lúc, Chu Nhã Khiết mới lén la lén lút đi vào: “Mộ Bảo Vinh nói gì tớ không? Tớ thực sự không cố ý, chỉ là muốn nhìn thấy anh ấy thôi mà.” Cô ấy bĩu môi lẩm bẩm.

Dáng vẻ này, trông tủi thân chết được.

Lục Nghiên Tịch vỗ vai cô ấy, cũng bất lực nói: “Nước ấm nấu ếch, vội vàng thì dễ chạy mất đấy, hiểu chưa?” Mộ Bảo Vinh thuộc kiểu người chậm nhiệt, nếu ngay lư tức tiếp cận quá nhanh, anh ấy sẽ rất dễ phản cảm.

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Chu Nhã Khiết suy nghĩ một lúc bèn gật đầu, khuôn mặt cười tươi rạng rỡ.

Khóe miệng của Lục Nghiên Tịch khẽ giương lên, đi ra khỏi bệnh viện cùng với Chu Nhã Khiết. Chu Nhã Khiết đưa Lục Nghiên Tịch về nhà họ Lục, lúc ở cửa bỗng nhìn thấy có một chiếc xe cứu thương, tiếng còi hú cứ vang lên trong đầu.

Chưa đợi Chu Nhã Khiết dừng xe hẳn, Lục Nghiên Tịch đã đẩy cửa bước xuống, lảo đảo mấy bước mới ổn định được cơ thể, chạy xộc vào nhà họ Lục.

Chu Nhã Khiết không yên tâm cũng đi vào theo.

Bên trong có mấy y tá và bác sĩ mặc áo blouse trắng, đang gắng sức đưa Lý Tang Du xuống lầu.

Lúc Lục Nghiên Tịch đi vào đã nhìn thấy bóng ai đó nghiêng một cái, Lý Tang Du nằm trên cáng suýt thì ngã xuống, phút chốc dọa cho cô sợ mất hồn: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Cô hét lên, mau chóng đi tới chỗ đám người kia. Nhìn thấy Lý Tang Du nằm trên cáng, tim cô như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực: “Ai cho các người động vào mẹ của tôi?”

Còn bằng một cách cách không an toàn như vậy nữa.

Bỗng xuất hiện một người làm rối loạn công việc của mọi người, ai nấy đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lục Hương Cầm.

Lục Hương Cầm bị nhìn chăm chú như thế khiến cả người không thoải mái, lập tức bước ra khỏi đám người kia: “Không biết hôm nay chị dâu làm sao mà đột nhiên miệng tím tái, sau đó mặt trắng bệch, nhìn rất đáng sợ, tôi sợ có chuyện gì ngoài ý muốn nên gọi xe cấp cứu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.