Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 81-90




CHƯƠNG 81

Nói thế nào thì Lý Tang Du cũng là một nhóm trưởng. Muốn nhóm trưởng lau váy cho người ta, quá lừa người. Cô ấy chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, lau thì lau, cũng không có chuyện gì lớn.

“Tôi bảo cô sao?” Giọng điệu Lục Huyền Lâm lạnh như băng.

Lý Tang Du kéo Triệu Nguyệt Sương lại.

“Tranh thủ thời gian đi, sắp đến giờ rồi. Nếu tôi ra sân khấu muộn, tôi cũng không gánh chịu nổi hậu quả đó đâu.” Mộ Nhã Kỳ nói xong còn cố ý nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Lý Tang Du đi về phía Mộ Nhã Kỳ với vẻ mặt thản nhiên.

Cô biết anh cố ý, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều cố ý, sao cô còn phải tức giận chứ?

Trương Ngọc ở bên cạnh ngồi xổm xuống, lặng lẽ kéo một sợi dây điện bên cạnh.

“Bịch!” Lý Tang Du bị vấp chân ngã xuống đất.

Từ đầu gối truyền đến cám giác đâm thấu tim.

“Ha ha ha ha…”

Xung quanh đều là những tiếng cười to.

Chỉ có mắt Triệu Nguyệt Sương đỏ hoe, thiếu chút rơi nước mắt. Cô ấy vừa định tới đỡ Lý Tang Du, lại bị ánh mắt của cô ngăn lại.

Lúc này, ai giúp cô, người đó sẽ gặp xui xẻo. Cô không muốn để cho Triệu Nguyệt Sương trở thành mục tiêu công kích giống như cô.

Cô đứng lên, nhìn thoáng qua đầu gối bị trầy da, lộ ra một mảng thịt đỏ thoạt nhìn còn rất lớn.

Lục Huyền Lâm cũng nhìn thấy. Anh nhíu mày, kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng anh đã ra lệnh, nếu rút lại thì có vẻ không thỏa đáng lắm, anh đành phải dời mắt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

Lý Tang Du từ dưới đất bò dậy, cả người dính đầy bụi, quần áo càng bẩn hơn, trên tay, trên đùi đều là bụi bẩn.

Cô giơ hai tay ra, thản nhiên nói: “Cô Nhã Kỳ, nếu cô không ngại, tôi sẽ lau váy cho cô bây giờ.”

“Váy của tôi không sao, cô không cần phải lau nữa.” Mộ Nhã Kỳ vội vàng tránh đi.

Lý Tang Du quay sang nhìn Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc Lục, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?”

Lục Huyền Lâm quay đầu lại nhìn cô.

Trông cô bẩn thỉu, chật vật, còn đầy vết thương, nhưng ánh mắt cô vẫn trong veo, sáng ngời, kiêu ngạo, kiên cường không hề giảm bớt.

Anh thoáng ngây người, dường như bị cái gì đó đâm vào tim, rất đau!

Anh bất giác gật đầu.

Lý Tang Du không nhìn Lục Huyền Lâm nữa, chậm rãi xoay người, đi cà nhắc ra khỏi phòng hóa trang.

Tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên bị sự chuyên nghiệp và kiên cường của cô đánh bại.

Không có tiếng cười, không có lời châm chọc, hoàn toàn yên tĩnh.

“Nhóm trưởng!” Triệu Nguyệt Sương đi theo phía sau cô.

“Bận rộn lâu như vậy, cô cũng về nghỉ ngơi đi. Tôi muốn ở một mình một lát.” Lý Tang Du ra khỏi công ty mà không hề quay đầu lại.

Giờ phút này, cô không muốn ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa.

CHƯƠNG 82

Cô chính là trò cười cho cả công ty, người người đến giẫm đạp.

Đấu với anh à?

Cô từ đầu đến cuối đều không thắng được.

Nhưng anh muốn nhìn thấy cô khóc sao?

Không thể nào!

Không biết cô đi bao lâu, cứ đi không có mục đích như vậy khiến cô không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, dường như cả người đều chết lặng.

Khi cô phát hiện mình bất giác đi tới đầu cầu, nơi Lý Uyển Khanh xảy ra tai nạn giao thông và mất tích, cô dừng lại, dựa vào lan can và nhìn về phía bầu trời ngoài xa.

Lý Uyển Khanh, đây là điều cô muốn nhìn thấy sao?

Nếu cô chết rồi, chắc chắn đang ở trên thiên đường cười nhỉ?

Tất cả những điều này đều là trái đắng do cô tự chuốc lấy, cô nhận!

Thời điểm con người càng yếu ớt thì ký ức lại càng trở nên rõ ràng. Trong thoáng chốc, bóng dáng một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Người thiếu niên đang cười với cô.

Đôi mắt trong sáng của Lý Tang Du dần hiện ra ánh nước. Cô đã không nhìn thấy bóng dáng này bao lâu rồi. Cô tự lẩm bẩm: “Lâm Bách Thần, anh đến thăm em rồi…”

Vẻ mặt người thiếu niên vẫn ấm áp như trước, bóng dáng đang dần bay xa, lại giống như thỏi nam châm thu hút Lý Tang Du đuổi theo.

“Đừng đi, em xin anh đừng đi!”

Lý Tang Du giơ tay ra muốn bắt lấy người thiếu niên, nhưng cô không bắt được. Cô cuống lên, liều mạng đuổi theo.

“A!” Cô đâm vào một bức tường thịt, đụng vào vết thương ở trán, đau đến mức cô bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Theo đó nhìn lên.

Thời Nhiên Phong?

Lý Tang Du kinh ngạc.

Đây không phải là người đàn ông đứng cùng với cô gái đứng đường kia sao?

Lúc này cô mới phát hiện ra mình vẫn đứng sát bên cạnh người ta, vội vàng lùi lại mấy bước. Bây giờ cả người cô từ đầu tới chân đều bẩn thỉu. Bộ quần áo của người ta đắt tiền lại tinh tế, nếu mang đi giặt, tiền giặt cũng không ít đâu.

Cô không muốn mất số tiền đó.

“Cô Lý, cô xông ra giữa đường như vậy là không có lý trí.”

Lý Tang Du ngượng ngùng nhẹ gật đầu: “Cảm ơn!”

Chắc vừa rồi cô chìm trong ảo giác, mới có thể không tự chủ được, cũng may là anh ta giữ lại, bằng không lúc này cô thật sự tự sát rồi.

“Đúng lúc gặp phải thôi!” Thời Nhiên Phong quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: “Cô thế này…”

Lý Tang Du nhìn lại dáng vẻ thảm hại của mình, lặng lẽ cười nói: “Tôi chỉ bị ngã thôi.”

Đúng là mới ngã một cái.

Còn ở ngay trước mặt Lục Huyền Lâm.

CHƯƠNG 83

Sự kiên cường và lạc quan của Lý Tang Du thật ra đã khiến Thời Nhiên Phong hơi xúc động. Một người phụ nữ bị làm ra thế này còn có thể thản nhiên cười được, điều này khiến anh ta bội phục.

Ở dưới ánh mắt của anh ta, Lý Tang Du không khỏi kéo chiếc váy ngắn công sở trên người mình. Hai vết “má hồng” dễ nhận thấy trên đầu gối khiến cô hơi xấu hổ.

“Cô không đi bệnh viện sao?”

Lý Tang Du lắc đầu: “Không cần, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Ánh mắt Thời Nhiên Phong lại nhìn về phía trên mặt cô: “Vậy cái trán này của cô…”

“Cũng không sao. Lát nữa tôi dán băng dán vết thương lên là được rồi.”

“Cú ngã này của cô đủ mạnh đấy.”

Cô cười bất đắc dĩ: “Anh về đi, cảm ơn anh đã quan tâm!” Cô nói xong, xoay người rời đi.

Trước đó, cơ thể và đầu óc đều ở trình trạng chết lặng nên cô không thấy đau, bây giờ ý thức tỉnh táo, vừa nhấc chân lên thì đầu gối đã truyền đến đau đớn thấu tim, cô gập người xuống vì đau không chịu được.

Một giây sau, cô thấy trước mắt chợt hoa lên, cả người bay lên không trung, được bế trong một vòng tay.

“Phụ nữ cậy mạnh chẳng đáng yêu chút nào đâu.”

“A!” Lý Tang Du ngửa đầu nhìn về phía anh. Khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện ra người đàn ông này đẹp trai giống như một vị thần, toàn thân đều mang theo một vẻ đẹp thần bí.

Nhưng được một người đàn ông bế thế này khiến cô rất bất an.

“Ngài Thời…”

“Về nhà thôi!”

Về nhà ai?

Cô còn chưa kịp hỏi đã bị nhét vào trong một chiếc xe Limousine.

Nhìn tình hình bên đường, Lý Tang Du mới biết đây không phải là con đường đi tới nhà cô, vậy cũng chỉ có thể là đi tới nhà của anh ta.

Cô nhiều lần muốn tìm cớ xuống xe nhưng đều bị vết thương ở chân mình làm chậm trễ. Vết thương này đau lúc nào không được, lại đau dữ dội vào lúc này, khiến cô đổ mồ hôi lạnh từng cơn.

“Cô đau lắm à?”

“Không, không đau!” Lý Tang Du cố chịu đựng, trả lời.

“Cô cố chịu thêm một lát, sắp đến nơi rồi.”

“Vâng!” Lý Tang Du lén nhìn về phía anh. Chẳng biết tại sao, lần này cô ở bên cạnh anh lại có cảm giác rất áp lực, đây là một biểu hiện của từ trường.

Vào lần đầu gặp Thời Nhiên Phong, bởi vì tiếng kêu ầm ĩ của cô gái đứng đường kia nên ấn tượng của cô về anh cũng rất tệ. Một người đàn ông có một người phụ nữ không phẩm hạnh lại ngang ngược càn rỡ như vậy ở bên cạnh, có thể tốt hơn chỗ nào chứ?

Lần này gặp lại, tất cả ấn tượng trước đó hoàn toàn bị lật đổ.

“Trên mặt tôi có gì à?” Thời Nhiên Phong hỏi mà không quay đầu lại.

Có hoa!

Phì!

Lý Tang Du bị suy nghĩ trong đầu mình đánh bại.

“À, ngại quá, tôi đã thất lễ rồi.” Lý Tang Du vội vàng thu lại ánh mắt bất lịch sự của mình.

CHƯƠNG 84

Chính xác hơn là vì quá tò mò.

“Vậy tôi sẽ xem nó thành một lời khen ngợi!”

“?”

Lý Tang Du nhất thời không hiểu ý anh ta.

Cô nghĩ một lát mới chợt hiểu ra.

Anh ta căn cứ vào hành vi của cô để nói lời này. Người đàn ông có thể khiến cho một người phụ nữ nhìn chăm chú, không phải quá xấu thì chắc chắn là rất đẹp rồi.

Rõ ràng, anh ta là trường hợp sau.

Lý Tang Du thoáng cong môi, đột nhiên muốn cười.

Thời Nhiên Phong là một người thú vị, ở cùng với anh ta, sự hiu quạnh và mệt mỏi trong lòng cô bất giác đã chữa khỏi.

Cô vốn là một người có tính cách tùy tiện, hờ hững với mọi thứ, từ sau khi đứa trẻ mất đi, lại thêm một loạt những đả kích kia đã thiếu chút nữa đánh bại sự lạc quan của cô.

Nhưng giờ phút này, Thời Nhiên Phong đã cho cô một liều thuốc tốt.

“Cảm ơn!” Lý Tang Du đột nhiên thốt ra một câu mà chỉ có bản thân cô mới hiểu được.

Thời Nhiên Phong nhíu chân mày, dường như hiểu rõ ý của cô, thoáng nở nụ cười.

Hai người đều ăn ý không nói thêm gì nữa.

Lý Tang Du ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe với tâm trạng rất tốt.

Chiếc xe vẫn luôn duy trì một tốc độ đều đặn khiến người trong xe không cảm thấy xóc nảy gì, nhưng phong cảnh ngoài cửa kính lại nhanh chóng lùi về sau, có thể thấy được tốc độ xe không chậm, con đường này cũng rất bằng phẳng.

Nhìn địa hình, nơi này đã tiến vào khu vực tư nhân, không có người và xe nào khác.

Lý Tang Du từng nghe nói gia tộc Thời Thị nổi tiếng thế giới nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự tiếp xúc đến. Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, cảnh vật phía ngoài cửa kính đã ngừng lại.

Bọn họ đã đến nhà họ Thời rồi.

Cả đoạn đường hết gần hai mươi phút, Lý Tang Du đã có thể tính toán ra được diện tích của khu vực tư nhân này rất lớn. Cô thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn thử, mới phát hiện nơi này có cây lớn tự nhiên che trời, có cảm giác như rừng cây rợp bóng mát.

Không thể nghi ngờ, đây là bao trọn cả một ngọn núi.

Cũng chỉ có nhà họ Thời mới có thể chi mạnh tay như thế.

Cửa xe mở ra, Lý Tang Du duỗi chân ra khỏi xe.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc không đi, hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất, vết thương trên đầu gối lại nhắc nhở cô bằng cảm giác đau càng dữ dội hơn.

“A…!” Lý Tang Du đau tới mức hít sâu một hơi.

Thời Nhiên Phong vòng tay qua eo cô, để cô dồn cả trọng lượng lên người mình, đỡ cô đi vào trong tòa nhà lớn như hoàng cung kia.

Ở đây cái gì cũng lớn hơn, bên ngoài tòa nhà lớn được xây dựng theo phong cách kiến trúc Châu Âu, bên trong cũng mang đậm phong cách Châu Âu, không có quá nhiều đồ dùng và đồ trang trí. Trong nhà có vẻ trống trải lại ẩn chứa một hương vị sâu lắng. Ngay cả Lý Tang Du là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được mỗi vật dụng được bày ra đều có giá trị không nhỏ.

“A Bốc, đi lấy cái hòm thuốc tới đây.” Sau khi đỡ Lý Tang Du ngồi xuống ghế sofa, Thời Nhiên Phong ra lệnh.

“Vâng, thưa ngài.”

CHƯƠNG 85

“Để tôi tự làm.” Lý Tang Du đang muốn nhận hòm thuốc.

Người ta cứu cô, dù sao cô cũng không thể để người ta còn đích thân bôi thuốc chứ?

Cô là cô chủ con nhà giàu nhưng không phải là cô chủ được cưng chiều, loại người như cô là một cô chủ có thể tay làm hàm nhai.

Thời Nhiên Phong cầm hòm thuốc qua, mở lọ thuốc sát trùng, dùng bông tăm bắt đầu sát khuẩn đầu gối cho cô từng chút một.

Lý Tang Du còn muốn kiên trì lại chẳng rảnh để tranh luận nữa. Hiệu quả của nước sát trùng bôi lên trên vết thương kích thích khiến cô chảy nước mắt.

Đau đớn lúc này còn hơn cả lúc mới bị ngã.

Khiến cho cô có cảm giác sống không bằng chết.

Vết thương nóng rát đột nhiên được một cơn gió mát xoa dịu.

Thời Nhiên Phong đang thổi nhẹ vào đầu gối của cô.

“Ngài… ngài Thời…” Điều này khiến Lý Tang Du càng thấy xấu hổ hơn.

Người đàn ông này không chỉ tốt bụng, chu đáo, còn vô cùng dịu dàng.

Thời Nhiên Phong phớt lờ những lời cô muốn nói, sát trùng xong lại bôi thuốc.

Sau khi bôi thuốc xong, Thời Nhiên Phong giơ ngón tay dài trắng mịn ra, cầm lấy khăn mặt chậm rãi bỏ vào trong chậu nước. Anh ta vắt mạnh cho kiệt nước trong chiếc khăn mặt.

Động tác tao nhã giống như trong tay anh không phải là một chiếc khăn mặt, mà là món đồ cổ vô giá. Trên người Thời Nhiên Phong tự nhiên toát ra khí chất quý tộc.

Mùi nước hoa dễ ngửi, không ngọt như nước hoa của phái nữ lại làm cho người ta phải hít sâu thêm vài lần.

Thời Nhiên Phong cầm chiếc khăn mặt màu trắng trong tay, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt cô. Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, giống như Lý Tang Du là một con búp bê dễ vỡ vậy.

Từ sau khi mẹ qua đời, Lý Tang Du không còn được người khác đối xử như thế. Cô có hơi luống cuống khi đột nhiên đối mặt với sự chăm sóc chu đáo của một người xa lạ.

“Ngài Thời thường giúp đỡ người khác như vậy sao?” Lý Tang Du không thể không tìm chủ đề phá vỡ sự luống cuống của mình.

“Phải xem tâm trạng! Nhất là phải xem đối tượng.”

Xem tâm trạng, Lý Tang Du có thể hiểu được. Kẻ lắm tiền đều có thể làm chuyện mình muốn tùy theo tâm trạng.

“Xem đối tượng?” Nhưng cô không hiểu về điểm này.

Nếu nói anh ta thích người đẹp, hôm nay cô thật ra không có bất kỳ vẻ đẹp gì, ngược lại cả người lôi thôi lếch thếch.

Thời Nhiên Phong dừng động tác trong tay và nhìn cô: “Hôm nay cô bất lực, sa sút tinh thần, hơn nữa còn rất thương tâm.”

“Khiến anh động lòng trắc ẩn sao?”

Thời Nhiên Phong gật đầu.

“Bất kể thế nào, tôi đều muốn cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ.” Nếu hôm nay Lý Tang Du không gặp được Thời Nhiên Phong, cuối cùng chỉ có thể quay về biệt thự nhà họ Lục, lại bị Lục Huyền Lâm châm chọc khiêu khích.

Muốn được người ta che chở như vậy sao? Vọng tưởng!

Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, có phải đầu mình bị tắc nghẽn mới có thể thích loại động vật máu lạnh như Lục Huyền Lâm kia không?

“Ọc ọc…” Bụng Lý Tang Du không chịu phấn đấu lại phát ra tiếng.

Hai má cô lập tức đỏ bừng.

Cô lo lắng vì chuyện của Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ suốt cả ngày, buổi trưa cũng không ăn, chịu giày vò, lại ngã rồi chảy máu, đã đói bụng từ lâu.

“Cô đói bụng à?” Thời Nhiên Phong thả chiếc khăn trong tay xuống, đặt vào trong khay của người hầu: “Đưa ít bánh ngọt tới đây.”

CHƯƠNG 86

Lời Thời Nhiên Phong nói đơn giản chính là tiếng trời.

Hai chữ bánh ngọt càng kích thích cảm giác đói bụng tới mức ngực muốn dính ra sau lưng vậy.

Cũng không lâu lắm, bánh ngọt được đưa tới.

Lý Tang Du không để ý tới hình tượng của bản thân, cũng không còn khách sáo nữa, lấy ra ăn luôn.

Lúc này còn giả vờ thục nữ thì đúng là đầu óc bị úng nước rồi.

Sau khi liên tục ăn hết mấy cái bánh hạt dẻ, cô mới lấy lại sức, không khỏi có hứng thú với thân phận của Thời Nhiên Phong.

“Không ngờ anh nói tiếng nước tôi tốt như vậy?” Lý Tang Du phát hiện anh ta nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.

Giọng anh ta rất êm tai, nói chuyện với tốc độ vừa vặn không nhanh không chậm, rất hấp dẫn, dường như có ma lực.

“Mẹ tôi là người nước này, tôi có một nửa huyết thống của người nước này.”

Thì ra là thế!

“Tôi thấy cô Lý rất mỏi mệt, cô nghỉ tạm một lát, tôi chân thành mời cô cùng ăn tối với tôi, không biết cô có bằng lòng không?”

“Cái này…” Hôm nay gặp được anh ta, cô vẫn làm phiền anh ta mãi, đến bây giờ lại từ chối một cách tế nhị thì không phải là bản tính của Lý Tang Du cô, cô phóng khoáng nói: “Cảm ơn!”

Thời Nhiên Phong ra khỏi phòng khách, để lại Lý Tang Du thoáng ngẩn người, đôi mắt đẹp mở to.

Cô rất mệt mỏi nhưng làm sao có thể ngủ được trong hoàn cảnh xa lạ này?

Cách duy nhất chính là ăn.

Lý Tang Du nhìn bánh ngọt nhỏ tinh tế trước mắt chợt lại thấy thèm ăn, bắt đầu ăn như gió cuốn: “Mùi vị không tệ.” Cô phát hiện ra mùi vị của bánh không quá ngọt, ăn vào cảm giác cực kỳ ngon miệng.

“A…”

Bởi vì ăn quá nhanh, cô rất vinh hạnh bị nghẹn bánh ngọt, đồ ăn tắc trong cổ, mặt đỏ lên. Bây giờ cô thật sự muốn tìm một miếng đậu phụ đâm chết được rồi.

“Cô Lý, uống hớp nước trái cây đi.”

Trong lòng Lý Tang Du than thở A Bốc tới thật đúng lúc, bằng không có lẽ cô sẽ bị nghẹt chết vì bánh ngọt mất.

Nghĩ cô đường đường là cô chủ nhà họ Lý lại bị nghẹt chết vì một miếng bánh ngọt, nói ra thật sự sẽ khiến cho người ta cười chết mất.

Lý Tang Du vội vàng nhận lấy cốc nước trái cây, uống “ừng ực”. Một cốc nước trái cây lớn bị cô uống hết sau vài ngụm.

Nhìn thấy Lý Tang Du uống một hơi hết cả cốc, A Bốc trợn mắt hốc mồm: “Cô Lý, cô có cần thêm một cốc nước trái cây nữa không?” Anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào phóng khoáng như vậy.

Lý Tang Du vỗ ngực, cuối cùng cũng thở lại được bình thường. Cô cũng không muốn mất sớm vào lúc tuổi hãy còn xuân đâu: “Không cần, cám ơn anh.”

Cô sờ gương mặt nóng tới mức đỏ bừng của mình, trừng mắt nhìn miếng bánh ngọt còn lại trên bàn trà: “Đều tại chúng mày. Nếu không, tao làm sao có thể mất mặt như vậy chứ? Tao phải ăn hết chúng mày.”

Một trận gió cuốn mây tan!

Lý Tang Du vừa nhét nốt miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng.

“Cô Lý, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi!” Một cô hầu gái xuất hiện đúng lúc.

Cũng nên tắm rửa thôi. Bây giờ cả người cô đều là mùi lạ, đừng nói người khác, ngay cả bản thân cô cũng ngửi thấy cũng không chịu nổi.

Nhưng ở nhà người khác, cô không tiện nói ra chuyện tắm rửa.

Bây giờ thậm chí đã chuẩn bị nước tắm xong, cô cầu còn không được đấy.

Cô đi theo người hầu tới bên ngoài phòng tắm. Người làm dừng lại: “Cô Lý, tôi ở ngoài cửa. Nếu cô cần gì, có thể gọi tôi.”

CHƯƠNG 87

“Cảm ơn cô.” Lý Tang Du cười với người giúp việc một tiếng, tỏ vẻ biết ơn sự quan tâm của giúp việc

“Thật ra cô Lý không cần cảm ơn tôi đâu, đây đều là chuyện cậu chủ đã dặn dò trước.”

Lý Tang Du mở cửa đi vào phòng tắm mới phát hiện trong phòng tắm có đầy đủ mọi thứ, ngay cả quần áo để thay cũng đã chuẩn bị xong.

Cô cầm quần áo lên xem, kích thước đều là size của cô, Lý Tang Du buông quần áo xuống, bị một thứ khác thu hút sự chú ý.

Trong bồn tắm lớn có cánh hoa hồng, chóp mũi cô quanh quẩn mùi hương của sữa bò, đây là nước tắm sữa bò hoa hồng cô thích nhất, chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là trùng hợp sao.

Bây giờ cô không rảnh suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng cởi quần áo bẩn trên người xuống, từ từ đi vào trong bồn tắm.

Lý Tang Du thoải mái ngâm trong sữa bò, hỏi nữ giúp việc ở ngoài cửa: “Quần áo này ở đâu ra thế?”

Trông giống đồ mới.

“Là cậu chủ chuẩn bị, lúc cô đi vào, cậu chủ đã dặn dò chúng tôi mua cho cô.”

Ặc…

Thời Nhiên Phong thật quá chu đáo, nếu cô chưa kết hôn, chắc chắn cô sẽ chọn người đàn ông như vậy.

Mấy năm kết hôn với Lục Huyền Lâm, người cô gọi là chồng kia còn chưa từng chuẩn bị quần áo cho cô, không ngờ Thời Nhiên Phong lại làm được.

“Cô Lý, cô là người phụ nữ đầu tiên cậu chủ dẫn về nhà đấy.”

Lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ giúp việc nghĩ cô là người tình của Thời Nhiên Phong?

Lý Tang Du bị suy nghĩ này làm giật mình, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

“Thật ra tôi và cậu chủ của cô chỉ là…” Lý Tang Du giải thích: “Chỉ là bạn thôi.”

Cô đã kết hôn rồi, không thể để người khác hiểu lầm được.

Cô giải thích cũng không nghe thấy giúp việc đáp lời, cho nên đành từ bỏ, sau chuyện lần này, xác suất gặp lại Thời Nhiên Phong cũng không khác trúng số là mấy.

Sau khi tắm thoải mái một lúc, cuối cùng cô cũng thoải mái thay quần áo sạch vào.

Cô nhìn mình trong gương, quần áo rất vừa người, giống như may riêng cho mình vậy, không biết anh ta mua được quần áo này ở đâu.

Lý Tang Du mặc bộ váy xinh đẹp đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài vẫn còn hơi ướt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô tình có thêm chút quyến rũ.

“Cô Lý, cô thật xinh đẹp.” Giúp việc thấy cô đi ra khỏi phòng tắm, giật mình nhìn cô.

Nghe thấy có người khen mình, Lý Tang Du cười ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, hầy, Lục Huyền Lâm chưa từng khen mình xinh đẹp bao giờ, thật sự là một chuyện vô cùng đáng buồn với cô.

Ăn no rồi, cũng đã tắm xong, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lúc Lý Tang Du quay lại phòng khác, cô phát hiện sofa lúc trước đã thay cái khác.

“Đây là lệnh của cậu chủ, không cần cái trước đó nữa.” Nữ giúp việc giải thích.

Lý Tang Du thầm lè lưỡi, cũng may chỉ ngồi sofa, nếu ngồi giường thì chẳng phải sẽ vứt nguyên cái giường đi luôn sao.

CHƯƠNG 88

“Cô đi đi, tôi tự nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.” Lý Tang Du không quen cứ bị giúp việc đi theo suốt như thế, việc này ít nhiều khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.

“Cô Lý cần dặn dò gì cứ nói nhé.”

“Được!”

Sau khi nữ giúp việc lui xuống, Lý Tang Du vừa mới ngồi xuống đã buồn ngủ díp cả mắt lại.

Khi cô thức dậy, mở mắt ra mới phát hiện trời bên ngoài đã tối.

Cô nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách: “Trời ạ, đã muộn thế này rồi sao.” Lý Tang Du không nhịn được giật mình thốt lên.

“Ừm, còn chưa muộn lắm, chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi.”

Nghe thấy có người nói chuyện, Lý Tang Du mới giật mình phát hiện Thời Nhiên Phong đang ngồi trên sofa ở một bên.

“Sao… sao anh lại ở đây?”

Lý Tang Du trợn to mắt nhìn Thời Nhiên Phong, anh ta tiện tay để tạp chí trong tay qua một bên.

“Tôi không thể ở đây à?”

Cũng đúng, đây là nhà của người ta.

“Anh nên đánh thức tôi sớm một chút.” Lúc này Lý Tang Du mới phát hiện mình ngủ giống như lợn vậy.

Cô thật sự rất mệt mỏi, tối hôm qua gần như không được ngủ, chỉ chợp mắt một lúc khi là quần áo cho Thái Vũ Hàng.

“Có thể tận mắt nhìn thấy người đẹp ngủ cũng là một sự hưởng thụ.”

Nếu là người đàn ông khác nói ra lời này chắc chắn sẽ nghe rất tuỳ tiện. Nhưng người nói ra là Thời Nhiên Phong, ngược lại còn mang theo chút hài hước.

Nhưng từ trước đến giờ Lục Huyền Lâm còn chưa từng khen cô.

Buổi tối, Lục Huyền Lâm về đến biết thự, câu nói đầu tiên là: “Người đâu?”

Dì Vương biết anh đang hỏi ai: “Vẫn chưa về.”

Câu trả lời này khiến Lục Huyền Lâm vì diễn kịch rất thành công mà từ chối tiệc ăn mừng cố ý trở về tìm Lý Tang Du sa sầm mặt: “Gọi điện thoại, xem rốt cuộc cô ta chết ở đâu rồi?”

Mấy phút sau, dì Vương nói là điện thoại không gọi được.

Dám tắt máy? Người phụ nữ này ngày càng to gan rồi.

Lục Huyền Lâm lại ra lệnh gọi điện thoại cho nhà họ Lý.

Nhưng câu trả lời vẫn là không tìm thấy Lý Tang Du.

Rốt cuộc người phụ nữ này đang ở đâu?

Lục Huyền Lâm suy nghĩ một lúc lâu mới phát hiện sau khi vở kịch kết thúc, Thái Vũ Hàng đã rời đi trước, chẳng lẽ Lý Tang Du lại đi tìm Thái Vũ Hàng rồi?

Nghĩ đến đây, anh tức đến mức suýt đập điện thoại.

Lúc này, điện thoại reo lên, mắt Lục Huyền Lâm sáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì ánh mắt lại trở nên tối tăm, anh nghe máy, còn chưa nói gì, trong điện thoại đã vang lên giọng nói của Nhã Kỳ.

“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe ở bên ngoài biệt thự hỏi.

CHƯƠNG 89

“Lập tức ra ngay.” Lục Huyền Lâm là mượn cớ về lấy đồ, xem thử Lý Tang Du có về nhà không.

Không ngờ lại không có.

Người phụ nữ này bị thương đầu gối không ngoan ngoãn ở trong nhà, còn dám lén hắn đi ra ngoài gặp đàn ông, đợi anh về xem anh xử lý cô thế nào.

Lục Huyền Lâm vội vàng đi ra khỏi biệt thự.

Nhà cũ nhà họ Lục.

Việc Mộ Nhã Kỳ đến tựa như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành những đợt gợn sóng.

Mọi người đều ra ngoài nói chuyện với nhau.

“Ông nội, nghe nói ông bị bệnh nên Tiểu Kỳ cố ý đến thăm ông đấy.” Mộ Nhã Kỳ ngồi bên cạnh ông cụ Lục, làm nũng tựa như trẻ con.

Nhà họ Mộ và nhà họ Lục qua lại mấy đời, con cháu hai nhà cũng chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.

“Tiểu Kỳ đúng là ngoan, còn nhớ đến người ông này.” Ông cụ Lục vì chuyện Lý Tang Du “phá bỏ” đứa bé mà bị bệnh mấy ngày mới đỡ hơn một chút.

“Tiểu Kỳ, mấy năm không gặp, cháu ngày càng giống mẹ rồi, năm đó mẹ cháu là hoa khôi của trường bọn dì đấy.” Mẹ Lục hiền từ nói.

Được khen như vậy, Mộ Nhã Kỳ vô cùng vui vẻ, ngọt ngào đáp lời: “Dì cũng ngày càng trẻ, da còn đẹp hơn da cháu nữa.”

“Xem cái miệng nhỏ nhắn của cháu kia, nói chuyện ngọt như mật vậy.” Mẹ Lục được nịnh nọt đến cười tươi rói.

“Hầy, năm đó cháu còn quá nhỏ, nếu không đã để Huyền Lâm cưới cháu làm vợ rồi.” Mẹ Lục tỏ vẻ tiếc nuối.

Nghe thấy lời này, mắt Hà Thất Thất sáng lên: “Bây giờ cũng không muộn mà, dù sao Lý Tang Du cũng không sinh con, ly hôn cho rồi, để anh cưới Tiểu Kỳ tốt biết bao!”

Mộ Nhã Kỳ vội nói: “Không thể làm thế, sao tôi có thể phá hoại gia đình của anh Lục Huyền Lâm được.”

Lục Huyền Lâm nhíu chặt mày, làm như không nghe thấy lời của mọi người.

“Ai bảo Lý Tang Du khó ưa chứ, cái gì cũng không làm được, ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được, còn giữ lại làm gì? Ăn cơm chùa sao?” Hà Thất Thất tỏ vẻ ghét bỏ.

Hà Thất Thất nói chuyện rất hiên ngang, giống như không biết kẻ đầu sỏ chính là mình vậy.

Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Lục, kết hôn mấy năm vẫn không có con, dù là một người phụ nữ xuất sắc hơn nữa cũng chẳng có chút giá tị nào.

Vì thế ông cụ Lục còn cố ý giả bệnh mới trông được một đứa cháu, không ngờ phúc mỏng duyên cạn, cuối cùng vẫn không thể giữ lại.

Mọi người người này nói một câu, người kia nói một câu, đều là những lời chê bai Lý Tang Du.

Lục Dĩ Mai không nghe tiếp được nữa, vừa định lên tiếng thì Lục Huyền Lâm đã quát lên.

Anh cảm thấy những lời này vô cùng chói tai, anh đập mạnh lên bàn một cái: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”

“Anh, những chuyện này đều là sự thật.” Hà Thất Thất không sợ chết nói.

Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn Hà Thất Thất: “Nói thế nào cô ấy cũng là chị dâu của em, là vợ anh, là con dâu trưởng của nhà họ Lục, cho dù cô ấy có không tốt thế nào, chỉ cần còn mang cái danh mợ chủ nhà họ Lục thì em phải tôn trọng cô ấy.

CHƯƠNG 90

Hà Thất Thất bị những lời này làm nghẹn họng.

Mộ Nhã Kỳ nghe vậy thì chân mày giật giật, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén.

Lúc ở trong phòng trang điểm của công ty, cô ta cho rằng Lục Huyền Lâm không có tình cảm với Lý Tang Du.

Nhưng chuyện diễn ra lúc này khiến cô ta cảm thấy anh có tình cảm với Lý Tang Du.

Nếu thật sự có tình cảm, tại sao lại sỉ nhục Lý Tang Du ở trước mặt nhiều người như thế trong phòng trang điểm?

Lục Huyền Lâm đã không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa mở ti vi lên, nhưng lại cầm báo đọc. Anh không muốn xem ti vi, chỉ muốn mượn tiếng trong ti vi át đi tiếng nói chuyện khiến người khác khó chịu kia thôi.

“Hoạt động quyên tiền công ích của tập đoàn Lục Thị hôm nay rất thành công, số tiền thu được toàn bộ quyên cho…”

Tin tức trong ti vi khiến Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn sang, sau đó lại nhìn về phía tờ báo trong tay.

“Mọi người nhìn kìa, đó không phải là Lý Tang Du sao?” Hàn Thất Thất nhanh mắt phát hiện trong ti vi đang chiếu cảnh Lý Tang Du đứng trên bục bị các fan ném đồ, bên dưới là tiếng mắng chửi rất khó nghe.

Lục Huyền Lâm đang cầm báo, như đôi mắt lại nhìn về phía ti vi, báo bị anh nắm chặt đến mức có thể rách bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ ngu ngốc, sao lại không đi xuống? Tự dưng không làm gì lại bị người ta ném đồ, cô là lợn sao?

Lúc này anh mới nhớ ra lúc nhìn thấy Lý Tang Du ở cánh gà, trên trán cô có vết thương. Lúc đó anh không chú ý, chỉ muốn khiến cô bớt kiêu ngạo, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật sự quá vô tâm với cô.

Lục Huyền Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, anh từ từ buông báo xuống, nhìn chằm chằm vào ti vi.

Người quay không nhìn thấy tình huống ở cánh gà, cho nên khi Lý Tang Du xuất hiện trong ống kính một lần nữa, trên đầu gối cô lại có thêm hai vết thương, trông rất nhếch nhác, vẻ mặt ủ rũ.

Nhớ tới dáng vẻ bị ngã của Lý Tang Du, nhớ tới đôi mắt trong suốt bướng bỉnh của cô, trái tim Lục Huyền Lâm không khỏi thắt lại.

Ống kính vẫn đuổi theo bóng lưng của Lý Tang Du , cô đi rất chậm, còn hơi lảo đảo, cuối cùng đứng ở đầu cầu ngẩng mặt lên trời ngẩng người, vẻ mặt hoảng hốt, trông vừa tịch mịch vừa cô đơn.

Không biết cô đang nói gì, chỉ có thể nhìn ra cô đang hô to, giơ hai tay ra như muốn nắm lấy cái gì đó, tựa như một đứa bé không nơi nương tựa muốn có một cái ôm ấm áp.

Hình ảnh này khiến Lục Huyền Lâm không nhịn được siết chặt tay.

Tại sao phải kiêu ngạo như thế chứ?

Cúi đầu một lần sẽ chết sao?

Hôm nay trong phòng trang điểm của công ty, nếu cô có thể cúi đầu chịu thua, anh sẽ bỏ qua cho cô.

Nhưng cô không làm thế.

Hai người đấu với nhau hai năm, không ai phục ai, cũng không ai nhượng bộ trước.

Lý Tang Du trong ống kính hai mắt đờ đẫn chậm rãi đi về phía đường lớn không ngừng có xe qua lại.

Lục Huyền Lâm hơi híp mắt, quên mất cả hít thở.

“Cô ta đang làm gì thế? Chẳng lẽ lại muốn tự sát lần nữa?” Hà Thất Thất cười khẩy.

“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm đột nhiên quát to.

Hàn Thất Thất sợ đến mức ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn còn nhìn chằm chằm ti vi, cô ta muốn xem cuối cùng Lý Tang Du đã chết hay chưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.