Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 793




CHƯƠNG 793

Cô gái bị dọa sợ, vừa tủi thân vừa sợ hãi lau nước mắt, sau đó lập tức lao ra khỏi biệt thự.

Lục Nghiên Tịch cũng không ngăn kịp: “Tư Bác Văn, rõ ràng anh…” Biết là Vu Diễm My giở trò mờ ám, tại sao còn liên lụy tới người vô tội?

Không đợi Lục Nghiên Tịch nói ra những lời còn lại, Tư Bác Văn đã đứng dậy, ánh mắt đặt vào gương mặt của Lục Nghiên Tịch, đen đến mức có thể nhỏ ra mực.

Anh đi thẳng lên lầu.

Lần này Vu Diễm My càng cả gan làm loạn hơn, tới nước này rồi mà Tư Bác Văn vẫn che chở cho cô ta: “Lục Nghiên Tịch, buông tay đi, chủ động rời khỏi Tư Bác Văn, đỡ phải thua quá khó coi.”

“Rời khỏi? Chị họ, chị đã làm đến bước này rồi mà Tư Bác Văn còn chưa chạm vào chị. Rốt cuộc ai mới là người phải rời khỏi, trong lòng chị không rõ à?” Lục Nghiên Tịch chế giễu lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của Vu Diễm My, cô chỉ muốn giẫm xuống đất.

Ngày thường cô ta giở trò, cô có thể làm lơ, thậm chí còn mắt nhắm mắt mở chỉ vì chuyện sau này. Nhưng bây giờ cô không thể nhịn nổi nữa, cộng thêm thái độ của Tư Bác Văn vừa nãy, khiến cô hiểu rõ một chuyện.

Tư Bác Văn hoàn toàn không có ý gì với Vu Diễm My, cô cũng không cần nể nang cô ta nữa.

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Vu Diễm My trở nên khó coi, mà nhiều hơn cả vẫn là tức giận. Trong cơn kích động, cô ta bất giác giơ hai tay lên muốn tát, nhưng đối phương lại là Lục Nghiên Tịch.

Cô không phải là người dễ bắt nạt, lúc né tránh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: “Vu Diễm My, nếu chị dám đánh, tôi sẽ đuổi ba chị khỏi Lục Thị!”

Lục Huyền Lâm vẫn còn đó, chỉ cần ông mở miệng, cho dù không làm quá mức nhưng nhất định sẽ che chở cho con gái cưng của mình!

“Lục Nghiên Tịch, mày cũng đáng ghét y hệt mẹ mày!” Chỉ ỷ vào sự che chở của Lục Huyền Lâm, trước kia bắt nạt mẹ cô ta, bây giờ đổi thành con gái bà ta lấy ba mình ra để chèn ép.

Thế nhưng cả gia đình cô ta lại chịu ơn Lục Huyền Lâm, chỉ đành bị gò bó.

Vu Diễm My tức giận cầm túi xách, mau chóng rời khỏi biệt thự.

Sau đó, Lục Nghiên Tịch thật lòng lo lắng cho con gái của dì Lý sẽ xảy ra chuyện.

Chịu ấm ức lớn như vậy, sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.

Lục Nghiên Tịch hỏi vệ sĩ ở cổng, con gái dì Lý đã chạy ra ngoài, không hề gọi xe thì chắc vẫn đang ở trên đường.

Lục Nghiên Tịch chạy dọc theo con đường, lúc đến ngã tư, cô dứt khoát đi vào lối rẽ.

Nơi này là vùng ngoại ô, ngày thường có rất ít xe. Vu Diễm Mỹ có tài xế riêng, nhưng con gái dì Lý thì lại khác, lúc chạy ra ngoài không mang theo gì, trên người cũng không có tiền.

Lục Nghiên Tịch nghĩ vậy, lòng càng lo lắng hơn. Lối nhỏ này gần hơn nhiều, có lẽ con gái dì Lý sẽ đi đường này.

Cô rảo bước nhanh hơn. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đi được gần một tiếng đồng hồ, cô mới nhìn thấy con gái dì Lý ở chỗ cây cầu. Cô ấy đang ngồi bên cầu, bên dưới là một con sông.

Con sông rộng khoảng hai mươi mét trông xanh thẫm, chắc cũng sâu.

Trái tim Lục Nghiên Tịch nảy lên tận cổ họng: “Cô đừng nghĩ quẩn…” Cô vốn định gọi tên, lúc này mới nhận ra hình như mình chưa từng gọi tên cô ấy, cũng không nhớ cô ấy tên gì.

“Tôi không nghĩ quẩn, chỉ muốn yên tĩnh chút thôi. Mợ chủ, cô đi bộ tới đây à?” Lý Mỹ Lệ thoáng nhìn phía sau Lục Nghiên Tịch, cũng không trông thấy xe, trong lòng bỗng khó chịu: “Xin lỗi mợ chủ.”

“Tôi không biết là uống tách trà đó sẽ như vậy. Tôi không biết.” Cô gái bị ấm ức, vừa nhắc tới đã rơi nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.