Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 776




CHƯƠNG 776

Lục Nghiên Tịch cúi đầu bận rộn với văn kiện, cứ như thật sự không biết. Nhưng còn Chu Nhã Khiết thì lại vô cùng kích động: “Má nó, hóa ra ở bên trong… Lục Nghiên Tịch, cậu thật sự không thèm để ý ư? Không hề để ý chút nào luôn à?”

Làm gì có chuyện đó, đây chính là người chồng mới cưới của cô đấy!

Nhưng biểu hiện của Lục Nghiên Tịch đã khiến Chu Nhã Khiết thất vọng.

“Cậu không tận mắt nhìn thấy thì sao có thể khẳng định được?” Lục Nghiên Tịch lạnh nhạt phủ nhận, cô nhếch miệng khinh thường, rõ ràng là không coi Vu Diễm My ra gì.

Giờ nghỉ trưa, Chu Nhã Khiết đã đi ăn cơm trước. Lục Nghiên Tịch gọi thức ăn bên ngoài, trước khi ăn, cô đi đến phòng trà nước chuẩn bị uống thuốc.

Nhưng bên trong đã có người trước, còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để tám chuyện say sưa.

Mọi người đều đã biết chuyện Vu Diễm My vào văn phòng tổng giám đốc suốt nửa tiếng, cuộc hôn nhân của cô và Tư Bác Văn rõ ràng là cuộc liên hôn giữa hai nhà.

Thậm chí có người còn nói Vu Diễm My và Tư Bác Văn mới là một đôi, Lục Nghiên Tịch mượn thân phận để chia rẽ hai người họ…

Tóm lại, kiểu chuyện gì cũng nói ra được.

“Khụ.” Lục Nghiên Tịch hắng giọng một tiếng rồi đi vào. Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô thản nhiên lấy nước nóng, sau đó trở lại trước bàn làm việc. Sau khi lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra uống, cô bắt đầu ăn cơm, xử lý bản kế hoạch dự án, đặt bản thân vào trạng thái bận rộn.

“Cô vừa uống cái gì đấy?” Tư Bác Văn vừa mới nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, đương nhiên cũng thấy cảnh cô uống thuốc, nhưng anh không nhìn thấy dòng chữ trên hộp thuốc.

“Thuốc giảm đau, không được thoải mái lắm.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch còn rất phối hợp, cô ôm bụng, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

Tư Bác Văn cau chặt đôi mày kiếm, ánh mắt vốn nghi ngờ lại âm trầm thêm đôi chút: “Về nhà ngay lập tức.” Anh lạnh lùng nói rồi đi thẳng đến cửa văn phòng, trước khi vào trong còn không quên nhắc nhở: “Tôi không muốn vừa mới cưới được một ngày mà cô đã xảy ra chuyện đâu. Nếu không chẳng biết phải ăn nói như thế nào.”

Lục Nghiên Tịch bị dội cho một gáo nước lạnh, cô chỉ biết cười khổ, đứng dậy cầm thuốc bỏ vào trong túi xách rồi cầm lấy tài liệu, tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.

Buổi chiều ngày đầu tiên ở nhà, Chu Nhã Khiết cũng rất ân cần gọi điện thoại cho cô.

“Vu Diễm My lại đến văn phòng, lần này ở lại khoảng nửa tiếng. Lúc đi ra thì đầu tóc rối bù, chắc chắn đã làm chuyện hay ho gì rồi…” Chu Nhã Khiết nói tràng giang đại hải mà đầu dây bên kia chỉ ‘ừ’ một tiếng làm cô ấy cũng sốt ruột thay: “Cậu mà không cẩn thận, đến lúc hai người kia hợp lại lấy mất Lục Thị thì cậu định tính sao?”

“Tổng giám đốc hiện giờ của Lục Thị là Tư Bác Văn.” Nói cách khác, Lục Thị chính là của Tư Bác Văn rồi. Lục Nghiên Tịch cũng không biết vì sao mình có thể bình tĩnh đến vậy.

Kết thúc cuộc gọi với Chu Nhã Khiết, Lục Nghiên Tịch ôm trán day day thái dương một lúc rồi mới xốc lại tinh thần, viết tiếp bản kế hoạch dự án.

Gần đến giờ ăn tối Tư Bác Văn mới tan làm về nhà, trên bàn đã bày đầy thức ăn. Lục Nghiên Tịch buông máy tính, đi đến ngồi xuống bàn ăn. Vừa nhìn thấy đĩa cua lông, ánh mắt cô thoáng động.

Mộ Bảo Vinh đã nói là tốt nhất không nên ăn đồ ăn cứng để tránh bị xây xước: “Dì Lý ơi, tôi không thích ăn cua, lần sau dì làm nhiều rau một chút nhé.” Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa cầm đũa lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.