Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 652




CHƯƠNG 652

“Mẹ, mẹ sẽ không vui sao?” Mộ nắm chặt tay Lý Tang Du, nhìn chằm chằm vào cô: “Mẹ, nếu như mẹ không vui, Mộ không nói nữa.”

“Mộ, có một số chuyện mẹ không muốn con biết, không phải mẹ không vui, mà là mẹ không muốn, con còn nhỏ như vậy đã đi tìm hiểu thế giới của người lớn.” Có một đứa con hiểu chuyện như thế này, trong lòng Lý Tang Du cảm thấy rất ấm áp, đôi mắt cay cay, nói thế nào đây?

“Mẹ chỉ hi vọng con có thể giống như Tịch, có một tuổi thơ vui vẻ.”

“Nhưng, mẹ cũng tin tưởng con có thể xử lý tốt chuyện của mình, vì vậy, chỉ cần Mộ vui, mẹ cũng vui.”

Cuối cùng Mộ ôm lấy Lý Tang Du chìm vào giấc ngủ, thức khuya là một chuyện quá khó với cậu bé.

Một đêm ngủ ngon.

Sau ngày hôm đó, A Minh có một hai ngày đều nhìn thấy một chai sữa nóng để ở cửa sổ.

Lục Huyền Lâm không nói gì, mỗi lần uống hết sạch sữa đều không nói, ngay cả bình cũng giữ lại.

A Minh thật sự lo lắng, nếu như có người muốn nhân cơ hội làm hại tổng giám đốc thì phải làm sao?

Nhưng một buổi sáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia rón ra rón rén đặt sữa xong rồi rời đi.

A Minh không còn suy nghĩ gì nữa, anh ta cảm thấy Lý Tang Du không chỉ tốt bụng, mà những đứa bé cô dạy dỗ cũng giống như thiên thần.

Hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng xem như là đã có động lực, lời bác sĩ nói cũng nghe theo một nửa.

Cứ như vậy đã gần nửa tháng trôi qua.

Nhưng Lục Huyền Lâm vẫn luôn ở bệnh viện, công việc của Lý Tang Du cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, một tuần liên phải chạy đi chạy lại giữa hai công ty cách nhau rất xa.

Lý Tang Du cũng không có cách nào khác, đành phải sắp xếp cho hai đứa nhỏ học bù với cô giáo, 8h tối lại đến đón hai đứa nhỏ.

Cứ tiếp diễn như vậy mấy lần cô có chút kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.

Nếu như không phải Mộ nói cho Thái Vũ Hàng biết, sau đó Thái Vũ Hàng vô cùng không vui đi chất vất Lục Huyền Lâm, chuyện này có thể vẫn chưa có hồi kết. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Lục Huyền Lâm, cái tên khốn kiếp này, anh muốn gì mà để Tang Du chạy đi chạy lại giữa mấy thành phố hả?”

Lục Huyền Lâm vô cùng bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thái Vũ Hàng, nhưng cũng có thể đoán được là chuyện gì, nhưng không ngờ vừa mới nhận điện thoại đã truyền đến những tiếng mắng chửi.

A Minh nghe thấy, nhìn sắc mặt Lục Huyền Lâm từ từ đen lại, không khỏi cầu nguyện cho người ở đầu bên kia điện thoại.

Lục Huyền Lâm vẫn chưa thay đổi sắc mặt, mà A Minh đã bị đuổi ra ngoài, có chút tiếc nuối.

Nhưng thật kỳ lạ, canh chừng ở bên ngoài phòng bệnh, A Minh cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Tổng giám đốc thay đổi rồi!

“Anh là Thái Vũ Hàng?”

Lục Huyền Lâm và Thái Vũ Hàng chưa từng trực tiếp liên lạc với nhau, đây hình như là lần đầu tiên.

Nhưng bây giờ người quan tâm đến Lý Tang Du có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Những lời này quanh quẩn trong đầu Lục Huyền Lâm, anh lập tức đoán ra được ai gọi đến.

“Ừ.”

Nếu như không phải đã từng nhắc chuyện công việc với Lý Tang Du nhưng lại bị từ chối, đến mức mà bây giờ còn không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.