Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 602




CHƯƠNG 602

Bờ môi Lục Huyền Lâm đã khô khốc. Anh cảm thấy dường như mình không thể giữ Lý Tang Du lại được. Vết thương khắp người lại đau đớn, máu ở chỗ băng gạc trên trán như muốn trào ra, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì.

Lý Tang Du nhắm mắt suy nghĩ một lát. Vừa nghĩ đến chuyện Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe ít nhiều gì cũng là do mình thì cô lại mềm lòng.

Cô vừa quay đầu lại thì đã trông thấy miếng gạc đỏ chót trên trán Lục Huyền Lâm, không khỏi giật mình: “Vết thương của anh…”

“Không sao đâu, không đau.” Lục Huyền Lâm thấy cô quay đầu lại mới thu tay về. Thấy cô quan tâm đến miệng vết thương của mình, anh thấy trong lòng càng dễ chịu, trên mặt cũng nở nụ cười mãn nguyện.

“Để tôi giúp anh bấm chuông.” Lý Tang Du vẫn chưa yên tâm, sắc mặt của Lục Huyền Lâm trông không ổn chút nào, khác hẳn lời anh nói.

Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Thật sự không cần đâu, chúng ta trò chuyện thêm một chút đi.”

Lý Tang Du thở dài, cuối cùng vẫn nghe lời Lục Huyền Lâm, ngoan ngoãn quay lại ngồi vào chiếc ghế ban đầu. Cô thấy môi anh khô khốc, lại kéo chăn rồi đưa ống hút lên miệng anh.

Lục Huyền Lâm cũng không tỏ vẻ cố kỵ gì, uống mấy ngụm cho đến khi đôi môi mỏng của anh trở nên ẩm ướt thì mới dừng lại. Lý Tang Du đặt cốc xuống bàn trà bên cạnh, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.

Hai người đã bình tĩnh lại, dường như cảm xúc kích động vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Anh biết em đã sinh đôi long phượng, bọn nhỏ… rất dễ thương.”

Lục Huyền Lâm nằm hơi nghiêng nhìn cô, đổi đề tài.

Vốn dĩ anh đến nhà trẻ để gặp con và cô, ai ngờ lại xảy ra tai nạn xe. Vậy mà trước khi khỏe lại, anh vẫn không được nhìn thấy hai đứa con bé bỏng.

Nhưng những lời này đến tai Lý Tang Du lại có vẻ như mang một ý khác, cô đặt tay lên bụng của mình theo bản năng.

“Ừm, hai đứa đều rất ngoan.”

Cô không nói nhiều, cô sợ Lục Huyền Lâm cảm thấy có điều gì kỳ quặc, từ đó lại đi điều tra thân phận của hai đứa bé. Nhưng trên thực tế, Lục Huyền Lâm vốn đã nghi ngờ rồi.

Lục Huyền Lâm thấy tâm trạng của Lý Tang Du không tốt, cũng không muốn nói về chủ đề này nữa. Anh biết cô không muốn mình hỏi thăm tin tức của hai đứa nhỏ.

“Ngoan là được.” Thực ra anh muốn hỏi thêm chuyện liên quan tới Mộ Mộ và Tịch Tịch, nhưng Lý Tang Du không thích. Cho nên anh đành phải thu lại những suy nghĩ này.

“Tôi quên không cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã hỗ trợ tôi trong công việc.” Lý Tang Du ngước mắt lên, lại nói cảm ơn, khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy rất khó chịu với dáng vẻ khách sáo này của cô.

“Đều là những chuyện nằm trong khả năng của anh, em không cần phải…” Lục Huyền Lâm dừng lại một thoáng rồi nói: “Quá khách sáo như vậy.”

“Nên thế mà.” Lý Tang Du thấy mình không làm gì sai cả, nhận sự giúp đỡ của người khác thì phải cảm ơn chứ?

Lục Huyền Lâm á khẩu trước câu này, nhưng cũng không tiện phản đối. Anh đành phải lim dim nghỉ ngơi. Những góc cạnh trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, ngay cả đôi môi hơi nhợt nhạt cũng không che lấp được vẻ đẹp trai của anh, Lý Tang Du bất giác nhìn lâu hơn một chút.

Con người đều sẽ không kiềm được mà thưởng thức những thứ xinh đẹp, trong lòng Lý Tang Du tự giải thích với mình như vậy.

Yên lặng chưa được một lúc, Lục Huyền Lâm lại hỏi một câu: “Em và Thái Vũ Hàng đó vẫn ổn chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.