Đông Sơn gần hồ Côn Minh, là nơi có sông hồ đẹp nhất. Vườn tược cá nhân ở Tạ gia cũng là nơi có quang cảnh đẹp tuyệt.
Có một khoảnh sân vườn lớn như vậy, khó tránh khỏi thúc giục người ta dạo chơi. Huống hồ không dễ dàng gì A Ly mới có được một lần xuất môn.
Ngày hôm nay Tạ Thanh Như đang trong giấc ngủ trưa, A Ly liền dắt theo các tiểu nha hoàn, dự định thăm thú vài nơi.
Đã đến biệt viện Tạ gia ở Đông Sơn, sao không nhân cơ hội du sơn ngoạn thủy. Thái Phó phu nhân vừa nghe cô nói xong bật cười, gọi nhị tiểu thư sang đi cùng, rồi chọn thêm hai ma ma tâm phúc dẫn đường.
Lo sợ trên núi thường có sói hoang lui tới, còn phái thêm mấy đội gia đinh quan sát tứ phía để đề phòng.
Cho nên nói, Thái Phó phu nhân đã lo liệu rất chu toàn. Dù chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không gì có thể ngăn nổi.
Ban đầu, A Ly còn tỏ ra thảnh thơi. Trên đường gặp được Tạ Liên đang câu cá, còn chống cằm ngồi một bên quan sát hồi lâu.
Câu cá có một đặc điểm.
Người câu cá thì luôn thoải mái, hoàn toàn không nhận ra thời gian đang trôi qua, còn cái người ngồi cạnh quan sát chỉ trong chốc lát đã thấy buồn ngủ, càng lúc càng cảm thấy buồn chán. Nếu như đúng vào lúc đó bạn có việc muốn tìm cái người đang ngồi câu cá đó, nhất định là chỉ hận không thể giật lấy cần câu mà quẳng luôn xuống nước, thật muốn nổi điên.
Ồ tất nhiên, A Ly vẫn ngồi được. Cô trời sinh ngốc nghếch, nên cũng không cảm thấy mình bị vắng vẻ.
Tiếc là vẫn còn những người khác đã không chịu nổi.
Chính là hiện giờ đang là buổi trưa, là lúc gió thổi nhè nhẹ, nhị tiểu thư bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Rừng núi giờ này đã có nhiều bóng râm, xung quanh toàn là sông hồ, trời nắng chan chan, loáng thoáng nghe thấy chim rừng kêu râm rang. Cảnh sắc thật tươi đẹp tuyệt vời. Con người như tan ra trong tiếng nhạc. Nhị tiểu thư nhìn thấy A Ly ngồi xuống cạnh Tạ Liên, cả hai đều thanh tĩnh chuyên tâm giống như lạc vào cõi tiên, giống như muốn tan ra cùng cảnh sắc này, không khỏi lắc đầu cười, ngẫm nghĩ, hai cô cậu này đúng là một đôi trời sinh.
Nhân cơ hội đó nói với Tạ Liên: “A Hồ, đệ chơi cùng A Ly đi, ta trở về nghỉ một lát”.
Cả hai đều đang bận theo dõi cá cắn câu, không đáp lại.
Nhị tiểu thư đành dặn dò hai vị ma ma vài câu, rồi rời đi.
A Ly nhặt một đóa hoa để nghịch cá. Nhân lúc rảnh rỗi thả câu lén nhìn một chút, thấy cô tỏ vẻ tự đắc, bộ dạng thật là ngây thơ đáng yêu, thỉnh thoảng bật cười. Liền thấy yên lòng.
Rồi sợ cô buồn chán, lại sai người mang đến cho cô một dụng cụ câu cá, hỏi: “Biết cách dùng không?”.
Không phải đơn giản lắm sao? A Ly quả quyết gật đầu, mở bình đựng mồi câu, vừa thấy mấy con giun đang nhúc nhích, đã cảm thấy sợ hãi.
Kiên quyết không chịu thò tay vào.
Tạ Liên cười, thay cô bốc lên, nói: “cái này ăn được”.
A Ly: T__T...... Xin cậu đừng nói nữa!
“Thật mà”. Tạ Liên nhướn đôi lông mày còn đọng lại ý cười dịu dàng, đem nó cài vào móc câu rồi vung xuống nước, rồi nói thêm: “Cá rất là thích ăn nó”.
A Ly: =__=...... Cậu rõ là cố ý!
Tạ Liên đưa cần câu qua chỗ A Ly, “Khi cái bong bóng cá động đậy, thì vung cần câu lên. Nhưng mà cũng không nên nôn nóng vung cần nhanh quá———- bọn cá rất xảo quyệt, không nhất định thấy mồi đã nhanh chóng cắn câu, cũng sẽ thử trước một chút. Lúc này muội nên cố gắng bình tĩnh………”
Đang lúc vị danh tướng trẻ tuổi tương lai đang tràn đầy hăng hái cùng A Ly dạy cách thức câu cá, thì A Ly:………… A a a, Tướng quân, cá cắn câu rồi kìa!
——— Trong nhiều trường hợp, người có thực lực lại không may mắn bằng lính mới.
A Ly vừa ra tay, nhanh chóng phát hiện rằng câu cá quả thực rất dễ, đó là cô chỉ mới học các bước cơ bản thôi đó. Còn có một lần cô quên mắc mồi câu, vậy mà cũng nhanh chóng câu được một con cua.
Tạ Liên mỉm cười nhìn cô. Ra vẻ ta là tướng quân đại nhân không cần ghen tị, còn cô ngày càng cảm thấy tính tình của cậu rất tốt, cực kỳ tốt.
Sau đó hai người yên lặng câu cá.
Không khí buổi trưa mát mẻ, tĩnh lặng tự nhiên.
Tạ Liên câu cá rất tốt, A Ly vô ý thức nhìn qua các cần câu khác, chỉ thấy dây câu đang thả ở dưới nước, cần câu thì để trên mặt đất——- A Ly nhìn qua chỗ các ma ma và nha hoàn, cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
——– A Ly chỉ nhất thời tò mò, chứ nào phải nhiệt tình thích ngồi câu cá.
Câu được một lúc cảm thấy vô vị, lại thấy Tạ Liên vẫn đang chuyên chú, bèn không lên tiếng, lặng lẽ đi dạo.
Đang đi trên con đường tre, bỗng nhìn thấy từ đằng xa có người đang đi đến. Thiếu niên cao quý kia, tràn đầy khí phách, khí thế hùng hùng hổ hổ tiến vào, không người nào mô phỏng được——–là Tư Mã Dục, cậu ta lại bước ra sân khấu!
A Ly muốn rơi nước mắt.
Một vài nha hoàn và ma ma đã phát hiện cậu ta đang đi đến, vội quỳ xuống tiếp đón.
A Ly không biết nên làm thế nào nên vô cùng hoảng hốt, chung quy cảm thấy nếu gặp phải cậu lần này, kiếp này coi như cũng hỏng mất thôi. Vì thế không nghênh tiếp mà bỏ trốn, dọc theo con đường trúc mà chạy.
Chợt nghe phía sau hỏi: “Tạ Liên ở đâu?”.
A Ly định bụng sẽ theo theo tường đá bên hồ mà đi, vừa nghe cậu hỏi, vội chạy qua một hướng khác.
Lại nghe Tư Mã Dục nói: “Đứng lại! ta bảo ngươi đứng lại!”.
A Ly vội chạy thật nhanh.
Tư Mã Dục đã cảm thấy tấm lưng kia quen quen, lại thấy nàng trốn, bèn đuổi theo thật nhanh.
Được vài bước thì dừng lại. Sau đó trừng mắt nhìn, lại chớp mắt mấy cái, túm một nha hoàn lại, hỏi: “Ở chỗ kia, có phải vừa rồi có người ở đó?”.
Cảnh rừng âm u, lại có chút ẩm ướt. Nha hoàn chỉ mới vừa liếc mắt nhìn một cái đã muốn nổi da gà.
“Quay lại đi điện hạ……… không, không thấy người nào ở đó cả”.
Tư Mã Dục cúi đôi hàng mi tối đen lại, trầm tư một lát “Ngươi đi đi”.
Cuối cùng vẫn đi qua đó, cẩn thận quan sát xung quanh——– không có ai, thật sự không có ai.
Sau tia kinh ngạc như lạc trong cõi mộng bừng tỉnh lại, có phải mình đã gặp phải ảo giác.
A Ly thật sự bật khóc rồi.
Cô mới chạy được hai bước, bỗng nhiên vấp trượt, cả người đều ngã nhào xuống dưới.
Mùa xuân, cây cỏ thường tươi tốt và mềm dẻo hơn, mọc men theo sườn dốc, trông như một cầu thang trượt. Mấy lần A Ly cố gắng túm cây trúc bên cạnh, nhưng không thể nào ngừng được. Chỉ sau một chốc lát, cũng đã trượt xuống tới đáy dốc.
Ngược lại, bất ngờ là không hề thấy đau.
Từ dưới nhìn lên trên, không cách nào nhìn thấy đỉnh dốc.
Trúc dưới này đã ít, đại thụ lại che chắn hết, tứ phía hoàn toàn không nhận ra cây cỏ, màu xanh, màu cam, bên trên bám đầy côn trùng còn đang sống, nhìn mà kinh hãi.
Cây cối ở sâu bên trong thì u ám, lũ chim cuốc liên tiếp gọi nhau.
A Ly ôm lấy cánh tay theo bản năng, sợ run rẩy cả người.
Cô lớn tiếng gọi người tới, từng âm thanh cứ vang vọng một nơi, càng cảm nhận sự vắng lặng tịch mịch. Lòng A Ly sợ hãi, lại sợ thu hút các mãnh thú, gọi trong chốc lát, thì không dám lên tiếng nữa.
Giờ có muốn bò lên trên, tuyệt đối không có khả năng.
A Ly cẩn thận phân biệt phương hướng, trái lại càng càng cảm thấy choáng váng. Theo sơn cốc đi xuống dưới, muốn tìm được một chỗ trú ngụ, rồi vòng đi lên.
Lúc này ở bên trên nhanh chóng phát hiện đã lạc mất A Ly.
Khi đó Tạ Liên vẫn còn đang ngồi thả câu bên hồ gần bờ đá, Tư Mã Dục đang đi dọc ven hồ.
Thấy gia đinh đang tìm kiếm bốn phía, Tư Mã Dục nhìn thấy bọn họ đang hỗn loạn, trong lòng liền cảm thấy không ổn, thuận tay kéo một tên lại “Xảy ra chuyện gì?”.
Hạ nhân cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ nói là: “Đã lạc mất một cô nương”.
Trong đầu Tư Mã Dục thoáng hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương vụt qua. Cậu chẳng hề nhận thức, nhưng lại bừng tỉnh cố nhân. Nhớ tới đôi đồng tử đen láy nhưng tỏa ra ánh sáng nhu hòa của cô nàng, ngực như chạm phải thứ gì bỗng nhói lên. Là một tiểu hài tử không hiểu lắm sự đời, giờ cậu chỉ biết là, cậu đã tìm được cô.
Rất nhanh chóng, Tạ Liên cũng đã nhận được tin.
Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, hỏi han tình trạng cụ thể, vội lấy thanh chủy thủ đựng trong bọc nhỏ bên hồ, cùng với đá đánh lửa, thẳng hướng dưới chân núi mà đi.
——– Chính Tạ Liên đã nhiều lần lạc đường tự mình mò về.
Cậu ta vốn thích câu cá, nên những chỗ nào có hồ nước cậu đều đã thăm dò qua. Thường xuyên bị lạc đường. Chỉ có điều cậu vốn can đảm cẩn trọng, ỷ vào việc đây thuộc về nhà mình, không có mãnh thú qua lại, nên không thèm kêu cứu. Vừa đi vừa làm dấu hiệu, đi khoảng bảy tám vòng, rốt cục có thể tìm được đường về.
Tính cậu vốn bình tĩnh. Bọn hạ nhân vừa nói sâu trong núi đáng sợ như thế nào, cậu mang một thân đầy bụi đất cùng vết trầy xước theo ngọn núi lạc đường trở về, về chuyện đã trải qua, ánh mắt một chút cũng không tỏ ra sợ hãi.
Cho nên cho tới bây giờ vẫn chưa người nào biết, tam công tử nhà bọn họ đã từng đi lạc.
Cũng vì đã từng trải qua, ngoại trừ bọn thợ săn, không có bất kỳ người nào quen thuộc Đông Sơn này hơn Tạ Liên.
Tạ Liên tìm kiếm A Ly ở một khu vực nọ, sau một hồi cẩn thận tìm tòi, nhìn thấy có một chỗ khuất bị cỏ cây che khuất hiện ra một vệt kéo, giống như bị vật nặng đè lên.
Cậu một mình cẩn thận xem xét, suy đoán, cũng không cho mọi người biết. Chỉ đứng bên cạnh từ từ tìm con đường nhỏ, vịn rồi leo xuống.
Đi xuống khoảng một trăm bước, không cẩn thận bước hụt vào khoảng không. May mà không sâu, tay cậu bám vào nhánh cây táo gai (火棘 – Firethorn), chân suýt nữa chới với.
Bị thương cũng không thể cản trở cậu, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn phía xa, ngẫm nghĩ muốn trèo lên trên, cũng không phải việc dễ dàng. Đành phải tìm con đường khác.
Mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy ở giữa bụi cây có hai nhánh cây to có khắc một ký hiệu hình con bướm. Tạ Liên không khỏi dở khóc dở cười ——– đã lưu lại ký hiệu này, xem ra không gặp trở ngại gì.
Hắn đi theo các ký hiệu của A Ly lưu lại, một mặt đi tìm, một mặt cảm thán…. luẩn quẩn một vòng như thế này, lộ trình thật ngu ngốc.
A Ly khóc không ra nước mắt. Cô cảm thấy đã đi được tám phần đường——– vừa vặn lúc đó, cô bước hụt chân một cái, lại theo sườn núi trượt xuống lần nữa.
Không ngờ lại bị trượt chân lần nữa, các ký hiệu đã làm trên kia coi như vô ích rồi!
Ngộ nhỡ vì quá đói mà chết trong núi, hỏng lần sát hạch này, cô cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
A Ly cảm thấy rất tủi thân.
Cô ôm đầu gối ngồi trên một tảng đá, chẳng biết tại sao lại rất muốn khóc.
Chính là vì, cô bỗng nhiên nhớ ra, ở kiếp trước Tư Mã Dục đã từng hứa với cô, sẽ dẫn cô đến Đông Sơn du xuân, đi hồ Côn Minh tiêu khiển ngày hè. Kết quả đến cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Thực ra cô vẫn luôn muốn được cùng Tư Mã Dục đến đây một lần, dù sao đó cũng là lần đầu tiên cô thích một người đến như thế.
Cô cảm thấy kiếp trước của mình bị hỏng sát hạch, hoàn toàn do mình chuốc lấy. Bởi vì cô bất cẩn thích Tư Mã Dục——– khi một người yêu thích một người, sẽ không nhịn được đòi hỏi trọn vẹn, muốn có được tình yêu viên mãn. Nếu như người kia bất luận thế nào cũng không yêu bạn, bạn sẽ cảm thấy đời người rối loạn mờ mịt, nếu muốn được tốt thì nên giả mù đi cho rồi.
Thôi được, Tư Mã Dục đã không yêu cô. Thì cô không cùng anh có liên quan là được chứ gì?
Cô khăn khăn cứ muốn gặp anh để làm gì, Gặp nhau rồi, đang yên đang lành lại rơi xuống vách núi tới hai lần.
Nhất định là có mệnh xung khắc.
Xung khắc thì cứ xung khắc đi. A Ly nghĩ, cớ vì sao sâu trong lòng cô vẫn nhớ tới anh ta?
“A Ly”.
Khi tiếng gọi truyền tới, A Ly không kìm nén được, nước mắt cứ từ trong hốc mắt mà chảy ra.
Vội vàng lấy tay lau qua quýt, quay đầu đầy trả lời “Ta ở trong này”.
Tâm trạng Tạ Liên rất phức tạp.
——– A Ly mặt mũi lem nhem. Bụi đất cùng nước trên cây cỏ bưng bít với nhau, mà lại té ngã không ít lần, sau đó nước mắt thấm ướt một đường, lại cứ thế lấy tay lau qua……..trét đầy bùn.
Vùng này cách sơn trang cũng không gần, bọn gia đinh sẽ không lục soát xa như vậy. A Ly ở tít dưới núi đá, phải tìm dây thừng kéo cô lên.
Cần phải đi gọi người tới, tiện thể cũng phải để một người chờ ở đây cùng với cô.
Tạ Liên đối diện với A Ly bởi vì mặt mũi lấm lem mà ánh mắt trở nên vô cùng thương tiếc, thở dài.
………..
A Ly trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Liên, “Huynh, làm sao mà huynh cũng rớt xuống đây vậy?”.
Tạ Liên bất đắc dĩ cúi đầu, A Ly cũng quay đầu qua xem xét, liền nhìn thấy tại nơi mà thanh chủy thủ cắm vào, có một con rắn sặc sỡ bị chém thành hai đoạn, cái đuôi vẫn còn đang ngọ nguậy.
Tạ Liên nhặt thanh chủy thủ lên, bỏ vào bao.
“Đừng sợ, huynh sẽ mang muội trở về”. Cậu ta đã nói như thế.