Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 7: Đông sơn tương ngộ




Kiếp thứ hai của A Ly, được bắt đầu từ lúc bảy tuổi.

Sau khi bị luân phiên phê bình suốt cả một tuần, các đàn anh đàn chị đi trước liên tục vạch ra các sai lầm của cô trong kỳ sát hạch, A Ly chỉ thấy đầu váng mắt hoa. Lúc phục hồi lại tinh thần, đã phát hiện cảnh vật trước mắt bỗng nhiên phóng đại.

Đó là trùng trùng điệp điệp một rừng trúc xanh biết trải dài tựa như lụa là, ngọc thạch, từ những phiến đá uốn khúc mà nhìn lên, trông về nơi xa chỉ thấy toàn một màu xanh um của trúc.

Đứng trước trúc lâu là một mỹ nhân như ngọc, sa y bay trong gió, tựa như một bức tranh thủy mặc; màu da sáng trong, có thể  đem so sánh với tuyết dưới ánh trăng. Chính là đại tiểu thư Tạ gia, Tạ Hàm.

A Ly chỉ biết rằng kỳ thi bổ sung của mình đã chính thức bắt đầu.

——— Nghe nói rằng tại nơi đây, ở kiếp trước cô đã từng phạm lỗi với một người, đó là vấn đề đầu tiên cô bị phê bình.

Đó chính là nguyên nhân mà cô phải từ nơi này làm lại từ đầu.

A Ly thực sự 囧……..

Cô nghĩ, ai nói Trọng sinh là có thể biết trước những việc chưa xảy ra, đúng là gạt người!

Nhớ lúc cô từng xem một bộ phim trinh thám, nghe viên cảnh sát hỏi: vào thời điểm nào đó, ngày nào đó, tháng nào đó, anh đã ở đâu? mà kẻ bị tình nghi cũng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: đâu phải lúc đó tôi ở nơi đó chứ, thì cô không nhịn được muốn đập màn hình mà bò vào bên trong để bóp cổ biên kịch cho đến chết ———— kẻ này tuyệt đối chính là hung thủ! Không phải là hung thủ thì cũng là một con mèo bẩn thỉu!

Dù sao thì bọn họ cũng phải cho cô biết mùa hè năm bảy tuổi thực sự đã xảy ra chuyện gì chứ hả?

Thôi thì  A Ly vẫn phải đứng ở đó.

Tính đi tính lại trong đầu, chỉ nhớ được duy nhất có một chuyện, mà chuyện lại bắt đầu từ năm bảy tuổi, A Ly bừng tỉnh:

Ooa, hóa ra là vì bảy tuổi năm ấy đã gặp được Tạ Hàm à……..

=__=|||......

———–Kế đó là việc sau khi trọng sinh, thông thường sẽ là người thông suốt mọi sự, đúng là dối trá mà! Muốn thông suốt thì phải mang theo bên mình quyển nhật ký! Nếu mà biết trước chính mình sẽ phải trọng sinh vào lúc nào, sống chết cũng phải vát cuốn nhật ký trên lưng!

Nói chung A Ly đem ký ức trước sau đục khoét ba lần, cũng không nhớ nổi rốt cuộc chính mình ở chỗ này đã phạm phải sai lầm chết tiệt gì cả.

Cô nắm lấy tay mẹ, vẫn chưa thể từ trong hồ đồ khôi phục trở lại, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy sáng trong, đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi đen nhánh, không khỏi hoảng sợ.

Sau đó lại nhìn thấy nét cười từ đôi đồng tử đó tỏa ra, nhóc con Tạ Liên quay đầu về hỏi, “Muội muội này thật đáng yêu, a tỷ, nàng là ai thế?”

Này này! Đẹp mặt ra chưa?! A Ly rối rắm —— bước được một bước rồi đấy, tương lai sẽ thay đổi thật sao? Khó mà có một chuyện khiến cô có ấn tượng sâu sắc đến vậy! hiếm có được một lần cô bị mất mặt như vậy à nha!

Tạ Hàm cười nói: “Là A Ly muội muội ở phủ Vương gia. A Hồ, mau dẫn muội muội vào nhà đi”.

Mẹ a Ly đem tay a Ly đưa qua, Tạ Liên tự giác nắm lấy, lại mang theo nét cười quan sát a Ly một phen, rôm rả nói: “A Ly muội muội”.

A Ly: T__T......Thế nào lại cảm thấy cậu ta đang chiếm tiện nghi của cô vậy hả.

Hai tiểu oa nhi chỉ mới bảy tám tuổi đầu dắt tay nhau đi lên trúc lâu, bước từng bước lên tầng trên của trúc lâu, kẻo cà kẻo kẹt từng tiếng vang lên. Bậc trên cùng lại có phần cao hơn, Tạ Liên lên trước, rồi rất tự nhiên quay đầu kéo a Ly lên sau.

A Ly: =__=......

Bọn nha hoàn hai tay bê khay mật đào đi tới, Tạ Liên cơ bản đã muốn cầm một quả đưa cho cô, nhìn thấy bộ dạng nhấp nha nhấp nhổm của cô, nhìn ngó quanh quất. Sau chốc lát, cười nói: “Muội đợi một chút nhé”.

Sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa, một lát sau trở về, trong tay đã thu hoạch được một nhánh thạch trúc. Hoa kia nở như gấm, phấn hồng lại vương sắc trắng, quây quần ở một chỗ, tựa như một tia nắng của buổi hoàng hôn.

Chuyển tới trước mặt a Ly, “Cho muội đó!”.

A Ly giật mình, đưa tay nhận lấy.

Tạ Hàm để ý thấy, bất giác cười rộ lên, “Bao nhiêu là hoa đẹp, tại sao lại cứ chọn hoa này?”.

Tạ Liên nói: “Muội muội thích”.

Câu nói “muội muội thích” của cậu ta thốt ra thực chắc chắn. Lúc này a Ly mới hoàn hồn, nhận ra chính mình đang nhìn, đúng là rừng hoa thạch trúc ngoài cửa sổ.

Mẹ  a Ly cười híp cả mắt, hỏi a Ly: “có thích không?”.

A Ly gật đầu, đem hoa giữ chặt trong ngực, nhặt một quả mật đào đang đặt trong đĩa đưa cho Tạ Liên.

Tạ Hàm liền trêu đùa cô: “Quả mật đào đó là của nhà tỷ cơ mà”.

A Ly: T__T...... Tại sao mồm miệng của mỹ nhân lại lợi hại được vậy chứ?

A Ly khóc không ra nước mắt tìm trên người nữa ngày trời, cuối cùng lôi được cái hà bao——- rớt ra bên ngoài, T__T ôi không, sao lại trống không thế này?!

Tạ Hàm bật cười nghiêng ngả.

Mặc dù chị ấy nhỏ tuổi hơn mẹ a Ly, nhưng tuổi tác cũng gần kề, hai người lại có chút giao tình. Nên không có gì cố kỵ.

Lại trêu cợt a Ly: “Nhận hoa nhà tỷ, ăn mật đào nhà tỷ, có phải nên để lại một cô vợ để trả lễ không hả?”.

A Ly: =__=||| thấy tôi còn là một đứa nhóc nên muốn khi dễ đây mà!

Mẹ a Ly chỉ nhoẻn miệng cười, rồi nhìn sang hai hai đứa trẻ.

A Ly...... A Ly thực tình không muốn đâu. Nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt đen láy nét cười của Tạ Liên, không hiểu

sao lại nhớ đến đôi mắt phượng kia.

………….Người này, là anh em thân thiết của Tư Mã Dục.

Quả nhiên vẫn là không được tự nhiên à nha.

“phải ha, bằng không, cái này cho huynh nha”. Sau cùng a Ly vẫn không thể nói được từ nào tốt hơn, bèn tha thiết mong chờ đem hà bao giao cho Tạ Liên.

Hai nữ nhân trên lầu trúc cười rộ cả lên. Tạ Liên cuối đầu cười, giữ chặt trong tay, đem đĩa mật đào ngon nhất đưa cho a Ly, “ăn đi cho đỡ mệt”.

Cả đám nữ nhân trong phòng ôm bụng cười lăn lộn.

(mọi người còn nhớ cái hà bao của Tạ Liên ở kiếp trước chứ? có cảm giác được gì chưa nè?:p)

Trọng sinh thật ra rất cô đơn.

Mọi người đều không biết bạn, mà bạn lại nhớ rõ bọn họ. Rõ ràng đều là bạn bè thân thiết, vậy mà chỉ thấy xa lạ trong lời nói.

Điều đó chưa hẳn là tệ nhất. Chuyện làm người ta khổ sở nhất đó là bạn rất quan tâm đến một người nào đó, lại phải cố gắng quên kẻ đó ở kiếp sống này.

Nhưng a Ly đã nghĩ thông suốt cả rồi. Cô không thể có bất kỳ suy nghĩ nào liên quan đến Thái tử nữa.

Cô không phải kiểu người mà Tư Mã Dục yêu thích—— dù cho cô có trọng sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa, đều sẽ không thay đổi. Đương nhiên, anh ta vẫn có thể gặp được Tả Giai Tư, không phải Tả Giai Tư thì cũng còn có vô số người khác so với a Ly càng thích hợp với anh hơn.

A Ly biết rõ mình tuyệt đối sẽ không tranh luận. Cô chỉ nghĩ thí dụ mà thôi.

Nhưng việc hôn nhân đại sự cả đời của cô lẫn Tư Mã Dục, đều là do Hoàng Thượng định ra. Xem ra, để nhi tử kết hôn với các Vương gia khuê nữ, Hoàng hậu sẽ cân nhắc vô cùng cẩn thận. Không thể nào dễ dàng lảng tránh.

Như vậy, chỉ có một biện pháp ——- nhân lúc Hoàng Thượng chưa mở lời, cô phải định hôn với Tạ Liên trước mới ổn.

Dù sao thì kiếp trước, Mẹ cô cũng đã cẩn thận điều tra về Tạ Liên. Cô tin tưởng vào mắt nhìn của mẹ, tuyệt đối sẽ không đẩy cô vào miệng lửa.

Nhưng nói đi nói lại, Tạ Liên thích loại con gái nào đây?

Không chừng đến lúc gả đi rồi, lại bị ghét bỏ cũng nên.

Tiếc là Tạ Liên không phải Tư Mã Dục.

…………Sống chung với người này chưa chắc đã dễ dàng, tri âm lại càng khó hơn. Khi a Ly muốn tìm hiểu, mới nhận ra, con người Tạ Liên, cho đến bây giờ cô cư nhiên chưa từng hiểu rõ.

Cái khác không nói, nhưng tính tình so với bọn Vương Diễm,Thái tử và Vệ Lang thì hoàn toàn bất đồng. Kiếp trước Vương Diễm ngoài làm em vợ Tư Mã Dục, hai người cũng là người thân cận thâm giao. Thế nhưng với Vương Diễm, Tạ Liên là tri kỷ, là bạn thân, với Tư Mã Dục, Tạ Liên cũng vẫn là tri kỷ, là bạn thân. Thậm chí ở buổi tối nọ náo loạn tộc Hồ cùng với Vệ Lang, Tạ Liên cũng vẫn là tri kỷ, là bạn thân.

Anh ta gia nhập quân đội đã lâu, từ bọn thư sĩ nhà nghèo, cho đến đủ mọi hạng người, vốn không có người nào không phải bằng hữu của anh ta. Nhưng đến tột cùng anh ta thích cái gì, lại chưa từng có người nào đề cập đến.

Không phải là a Ly chưa từng hổ thẹn khi nhớ đến: kiếp trước Tạ Liên đã từng giúp đỡ Tư Mã Dục cùng Vương Diễm biết bao nhiêu việc, thế nhưng nàng lại chưa từng thật lòng suy nghĩ một chút, thứ Tạ Liên cần là gì.

Vòng luân hồi này, cần phải dụng chút tâm tư, để cùng anh ta ở chung cho thật tốt.

Cô nghĩ thông suốt, lại nhìn Tạ Liên, cảm giác không tự nhiên kia rốt cục cũng đã giảm bớt.

Tiểu hài tử đều rất dễ dàng kết thân.

Tạ Liên đang viết chữ cho a Ly xem, còn a Ly thì đang ở bên cạnh gọt vỏ đào, gọt đúng một vòng không đứt, cắt ra để trên bàn bên cạnh cho cậu ta ăn.

Hai đứa trẻ phấn điêu ngọc mài tụ lại một nơi, đứa nam thì thanh tú, đứa nữ thì nhu thuận. Người lớn đứng ở một bên cửa nhìn vào, ngầm gật gật đầu.

Bất giác sắc trời đã muộn. Rốt cuộc mẹ a Ly cũng đứng dậy cáo từ.

Hơn phân nữa Đông Sơn là vườn tược tư nhân của Tạ gia, ra khỏi sơn môn, còn có một con đường đầy khe dốc thật dài.

Mẹ a Ly bắt gặp cảnh sắc tuyệt đẹp, không vội vàng lên xe. Nắm tay a Ly, chậm rãi tiêu sái.

Giờ phút này thật tĩnh lặng, nghe chim rừng hót văng vẳng, a Ly nhìn về bóng trúc nghiêng nghiêng dưới ánh hoàng hôn, tâm tình thoáng chút bình yên.

Cả một ngày sau khi trọng sinh, rốt cục cô đã có thể bình tĩnh mà suy tính mọi việc.

Chẳng hạn như, nên làm thế nào ở trước mặt Hoàng Thượng, đem việc hôn nhân của mình thu xếp ổn thỏa.

A Ly cảm thấy……… dường như lần này, cô đã sử dụng hết quyết tâm to lớn trong thân thể trẻ con đó nha!

Chả nhẽ cô nên nói với cha mẹ của cô rằng: hãy mau đến Tạ gia cầu hôn đi!

Rất không thực tế.

Lại càng không thể bỏ qua việc mai mối, mà dụ dỗ Tạ Liên trước tiên ——- đời này có muốn cũng đừng nghĩ tới làm người ở thời đại này.

Đương nhiên cũng phải có biện pháp. Chẳng qua……. bỗng nhiên a Ly cảm thấy chính mình thật sự đáng thương, kiếp này cô mới chỉ bảy tuổi, mà đã bắt đầu quan tâm tới việc kết hôn. Dù sao vẫn cảm thấy tái sinh kiểu này, thực khiến người ta tuyệt vọng mà.

A Ly mang một bụng đầy tâm sự. Bỗng nhiên nhìn thấy một cái đuôi màu xanh da trời của chim Hỉ Thước dang cánh bay về phía cô.

A Ly giật mình ngạc nhiên, may mà Hỉ Thước kia bay đến nữa đường cũng kinh ngạc, vất vả quạt cánh vọt lên cao để né, mới không đâm xuống nàng. Lập tức sau đó nghe thấy một tràng âm thanh từ trong rừng vọng ra, a Ly còn đang tò mò, bên trong liền chạy ra hai cậu bé.

Cậu bé kia nhìn thấy a Ly, liền ngẩn ra.

Mẹ a Ly vội túm a Ly kéo về phía sau.

Đứa trẻ này mặc dù nhìn hơi lỗ mãng, nhưng một thân thanh tao cao quý lại không sao che đậy được. Mắt phượng xoi mói, khư khư nhìn trộm người khác, mặc dù nhiều lắm chỉ hơn chín tuổi, nhưng dưới đôi mắt linh động lại chứa đọng ẩn tình, mà vẫn coi như bình thường.

A Ly thấy cậu ta thật quen mắt, ở sau váy mẹ ngóc đầu ra dò xét xung quanh.

Hai người tầm mắt tương giao. Đứa bé kia liền nhìn thẳng cô, không hề chớp mắt.

“Có phải ta đã gặp muội ở đâu rồi không?”. Cũng không quan tâm tới mẹ a Ly đang đề phòng, nghiêm túc hỏi a Ly.

Bỗng dưng a Ly muốn khóc!

——– Lời nói kia chỉ vừa thốt lên cô đã nhận ra, cậu bé hoang dã xui xẻo gặp phải, rõ ràng chính là Tư Mã Dục!

May mà sau công sức hỏi han của cậu, từ trong rừng trúc hổn hển chui ra vài hạ nhân. Hắn liếc mắt nhìn lại một cái, vội vàng nói với a Ly: “Lần sau lại trò chuyện, ta phải đi trước”.

Chỉ vừa mới linh hoạt lắc mình, trong nháy mắt đã chuồn lên vài bậc thang.

A Ly nhìn theo bóng dáng cậu, như là muốn mù lòa đi đôi mắt. Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy Tư Mã Dục một lần. Hóa ra hình dáng lúc còn nhỏ của anh là như vậy.

Tưởng chừng như sợ sẽ quên mất khuôn mặt của cô, Tư Mã Dục bỗng nhiên ngừng lại. Lo lắng quay đầu, giương đôi mắt phượng tối như mực, nhấp nháy nhìn a Ly.

Rồi như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, động thân một lúc, chạy hai ba bước quay trở về.

“Tên ta là Tư Mã Dục, còn muội?”.

“Ta…….” a Ly miễn cưỡng ngắm nhìn núi trúc xanh biết, lại thấy hắn không kiên nhẫn, muốn bỏ chạy vội nói: “Ta gọi là a Trúc!”.

Nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ một lần nữa!

Tư Mã Dục vội vàng gật gật đầu.

A Ly còn đang lờ mờ, cậu đã túm lấy cổ tay a Ly, đầu liền xấng tới, trong tích tắc a Ly chỉ cảm thấy gò má hơi hơi ẩm ướt, hóa ra đã bị thơm một cái.

Vài hạ nhân đang vịn đầu gối thở hổn hển cũng sợ ngây người.

A Ly bụm chặt hai gò má, chỉ vào Tư Mã Dục, phẫn nộ đến cực điểm, sau một lúc lâu vẫn chưa nói được một lời.

Dù thế nào cô cũng chưa từng nghĩ đến Tư Mã Dục lại dám có hành động này với cô.

Mà sau khi Tư Mã Dục xong việc, đã cảm thấy mỹ mãn. Cũng không quay đầu lại mà hướng trên núi mà đi, thân ảnh rất nhanh đã biến mất sau rặng trúc uốn lượn.

Lúc này mẹ a Ly mới cúi người xuống giúp a Ly lau mặt, nói: “Đừng sợ, không quan trọng đâu mà”.

A Ly: hu hu hu……………… là mẹ mà sao có thể nói như vậy chứ!

———-làm trẻ con có một chỗ tốt đó là, bạn có thể tận tình phát tiết. Thích khóc lúc nào đều có thể khóc lúc đấy.

Trong lòng a Ly lúc này ngũ vị phức tạp. Ví như vui mừng, vậy mà cũng có. Bởi vì nhận ra trong lòng vui mừng, mới sợ hãi bật khóc.

———– Tại sao đã muốn trốn tránh lại không thể tránh khỏi hả trời.

Mẹ a Ly băn khoăn thật nhiều. Rồi nhìn theo sơn đạo mà thở dài.

———– A Ly đã nhận ra, dựa theo trí nhớ. Mẹ a Ly cũng liếc mắt một cái rồi dựa theo toàn bộ những hoa văn trên quần áo, chỉ sợ không cần đến toàn bộ. Suy đoán một chút, cũng đã đoán được thân phận.

Nghĩ thầm: quả nhiên Thái tử bây giờ so với người ta kể lại không hề giống nhau. Sao mà vừa mới gặp mặt đã vội hôn trộm? Nhìn xem đã dọa A Ly như thế nào. Lại nhớ lúc đó, A Ly vô thanh vô tức, tâm tư xoay chuyển cũng thật nhanh. Nói cho cùng cũng không đem tên thật khai ra.

Vẫn như lúc trước, a Ly không tài nào nhớ được, ở kiếp trước chính mình đến tột cùng tại nơi này đã làm sai chuyện gì, cũng không thể biết trước kiếp này có thể sửa đổi tốt không.

Mãi đến lúc về nhà, mới nhớ đến chuyện——– Ở kiếp trước cô đã từng gặp gỡ Tư Mã Dục ở con đường trúc sao?

Không lẽ lỗi lầm của cô ở kiếp trước đó chính là không ngăn cản Tư Mã Dục, để cho anh ta gặp được Tạ hàm sao?

Thôi rồi…… Có vẻ như lần này, cô lại không ngăn cản được rồi.

=__=|||

…………….. A Ly không ý thức được, tư duy chính mình một lần nữa lại ngoặt về hướng Tư Mã Dục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.