Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 57: Trăng tròn hoa thắm (tam)




Lúc bấy giờ, sau đoạn thời gian du lịch Vệ Lang đã về thành, vừa lúc bắt kịp tin tức từ hai hộ vệ canh giữ thành.

Trong lúc hỗn loạn, thông tin truyền báo rất có thể bị sai. Lúc Vệ Lang đang nghỉ chân bên ngoài quán rượu ven đường thì gặp gia đinh trở về thành báo tin. Gia đinh chưa đọc qua thư, trả lời không hề có trọng điểm, Vệ Lang chỉ nghe rõ được hai từ quan trọng là “Đại tiểu thư” và “bị bắt cóc”.

Tứ thúc của A Ly thuận đường đi thăm bằng hữu tốt là Diệm huyện, chưa thể cùng Vệ Lang trở về, cho nên lúc này Vệ Lang chỉ có thể tự mình quyết định.

Mà cách giải quyết của Vệ Lang là cho một gia đinh báo tin hồi âm, còn mình thì vào thành lân cận, lấy đao kề cổ Lang tướng, buộc y phải ký vào thủ lệnh điều người đến hỗ trợ. Trong tay Lang tướng có thể có bao nhiêu thủ vệ chứ, Vệ Lang chỉ điều được mười hai người đi mà thôi.

Hơn nữa, tuy anh cộng với bọn hộ vệ chỉ được có mười lăm người. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ rồi.

Lân cận thành Kiến Nghiệp là nơi hoang vu hẻo lánh nên cũng không có nhiều người về đây hành nghề cướp bóc. Ở nơi giàu có sung túc thế này, việc giết người cướp của hiển nhiên là không phát triển. Vệ Lang ước tính cả băng nhóm của bọn đạo tặc cùng lắm chỉ khoảng từ hai đến ba mươi người là cùng.

Bản thân anh có khả năng lấy một chọi mười, lại dùng chút kế nghi binh, chắc là vẫn có cơ hội thắng lớn.

Tất nhiên, tuy rằng Vệ Lang là tên sát phôi, nhưng cũng không phải là con người lỗ mãng không có sách lượt. Điều khiến anh đưa ra quyết định qua loa như vậy, hoàn toàn là dựa trên những hiểu biết của anh về đạo tặc. Trong ba năm này, hầu hết thời gian anh đều tiếp xúc với những loại người này, anh biết rõ số phận của một cô gái nếu như bị rơi vào trong tay bọn người này sẽ ra sao. Thế nên anh không thể nghĩ nhiều.

Kiến Nghiệp lúc này đã là hoàng hôn cuối thu.

Cỏ hoang không tới đầu gối, mọc ngổn ngang khắp lối đi ở vùng ngoại ô hoang dã. Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng rực rỡ như vàng nóng chảy chìm ngập trong không gian tối đen của khe núi. Gió đêm thổi qua cành cây, phát ra âm thanh như tiếng dã thú rên rĩ.

Sâu trong khe núi có một tiểu trại được bao bọc bởi địa hình này, bên trong trại hiện đã lên đèn sáng trưng. Những ngọn đèn đặt trên những bức tường kia chiếu rõ cách bài trí nơi đây, thoạt nhìn liền biết quy mô không chỉ cho hai mươi hay ba mươi người.

Bốn phía trang trại đều có dựng hàng rào bao bọc, có lẽ dùng để phòng khi thú dữ đến. Ở lối vào, có vài đạo tặc canh gác đang đổi ca.

Lúc vào trong đó nên đàm phán trong hòa bình hay là giết, Vệ Lang do dự chốc lát, rồi quyết định phóng hỏa, sau đó thừa lúc hỗn loạn mà lẻn vào.

Đây thực sự không thể tính là một cuộc chiến đấu thực thụ —- vì đối phương chẳng qua chỉ là bọn đạo tặc chặn đường cướp bóc. Nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa(*), Vệ Lang cũng được rạng danh chỉ trong một trận chiến này.

(*) Có thể hiểu nôm na “thiên thời” là thời vận, vận số (sự may mắn, sự ngẫu nhiên mà con người không thể định đoạt được), cũng có đôi khi “thiên thời” ở đây mang ý nghĩa thời cuộc. “Địa lợi” có thể hiểu là lợi thế về môi trường sống, lợi thế về khoản đất đai, của cải… còn “nhân hòa” có thể hiểu nôm na là sự đoàn kết, hòa hợp giữa những con người, giữa những nhóm người nhất định.

Vệ Lang phán đoán sơ qua, chỉ tay về một nơi rồi sai người đi phóng hỏa, mà nơi đó chính là nơi bọn đạo tặc đang tàng trữ lương thực. Ngày thu khô ráo, lửa mượn thế gió, rất dễ dàng bốc cháy, bọn cướp không có sự đề phòng trước về hỏa hoạn, ngay cả nước cũng không kịp chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau, từ mặt đất lửa bùng lên thiêu đốt cả một vùng. Bọn cướp loạn thành một đoàn, khắp nơi toàn là người hỗn loạn đi lấy nồi, bát (chén), chậu nước để dập lửa.

Còn thiếu niên kia thì chỉ việc đứng phía sau thu hoạch. Trong đôi đồng tử đen kịt kia là những ngọn lửa rừng rực nhảy nhót, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, lạnh lẽo như sương. Song kiếm trên tay tựa như ma quỷ, đi đến đâu máu tuôn đến đấy, lưỡi kiếm đảo qua da thịt, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Vũ khí đó ở thời đại này thật hiếm thấy, nhiều khi tác nhân mang đến chiến thắng cuối cùng không nằm ở đao kiếm, mà là ở khí thế. Cộng thêm trên người thiếu niên này còn có một loại sát khí khiến cho người ta phải sợ hãi —- đến mức bạn không cần hỏi mục đích với anh ta, bản thân anh ta đã không ngừng tỏa ra một loại cảm giác “Ta đến là để giết người” hết sức tàn bạo, dường như trừ việc đó ra thì không còn gì có thể làm anh ta cảm thấy hài lòng. Bạn chỉ cần ngoan ngoãn để bị giết là được.

Loại khí thế này đã áp chế bọn cướp vốn còn đang bất ngờ. Cục diện hiện nay so với việc lấy một chọi mười mà Vệ Lang dự tính xem ra còn tốt hơn.

Trong lúc đối phương còn đang hoảng loạn lại còn muốn biết danh tính của Vệ Lang, Vệ Lang lại vô cùng nhập vai phối hợp nói: “Bách nhân trảm vùng Hà Đông”. Vệ Lang muốn dùng một cái tên nho nhã nào đấy, nhưng với bọn cướp chả có chút tên tuổi thế này, Vệ Lang có nghiện ra vẻ đến thế nào, có nêu tên tuổi trùm băng đản phía Nam ra chúng cũng không biết đấy là ai, vì thế tự động bỏ qua “Nếu không muốn chết, mau gọi lão đại các ngươi ra đây.”

Tình hình náo loạn thế này, thủ lĩnh bọn cướp sao có thể ngồi yên một chỗ?

Hắn đã đứng sau đám đông từ sớm, đang dần bước lên trước.

Mái nhà đã hoàn toàn cháy đen, nhưng lửa vẫn còn hừng hực cháy, làm cho trang trại sáng như ban ngày. Hai luồng ánh sáng đỏ và đen đan xen vào nhau, thiếu niên đẹp đẽ kia càng lộ rõ hơn nữa trước mắt hắn.

Trước người thiếu niên cắm lộn xộn bảy tám thanh đao, đều là của những đạo tặc mà anh đã chém chết tiện tay gom lại, đâm xuống đất, trên lớp da ở chuôi đao còn đang rỉ máu. Vây xung quanh anh cách ba bốn trượng cũng chưa có người nào dám lại gần. Anh đứng tại đó như đứng trên đống xác người —- được rồi, tuy rằng không thực sự đứng trên đống thi thể, nhưng cảm giác mà anh mang lại cho người khác chính là —- Tu La, hoàn toàn trong phạm vi quanh thân, người bước vào sẽ chết ngay.

Kẻ chuyên giết người cướp của thật ra so với con người bình thường lại có nhiều nỗi sợ hãi hơn, đặc biệt trên người Vệ Lang còn toát lên quái khí của loài yêu quỷ. Trong lòng thủ lĩnh bọn cướp hơi lạnh từng chút từng chút dâng lên. Có quá nhiều người đang vây quanh một người, mà chỉ hỏi, “Tại sao các hạ lại tìm đến bọn ta gây phiền toái?”.

Vệ Lang không trả lời.

Anh đột nhiên tiến lên, thân hình nhanh đến không thể nhìn rõ. Song kiếm trong tay như nở rộ dưới những đợt chém giết cùng né tránh, kiếm giống như bay đến, nhưng không chém trúng kẻ địch. Rồi sau đó thông thạo đem Trường Đao cắm phập xuống đất.

Khi anh nhảy lên, đã đá bay hai tên bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp ngã lăn trên mặt đất, lúc song kiếm chém xuống, hắn mới hiểu được mục đích của anh, liền cuống quít chống đỡ. Vệ Lang cong thân mình một chút, lại rút ra hai thanh kiếm ở sau lưng, tiện thể nhằm hai tay của hắn mà chém, chỉ một chiêu đã thành công tước bỏ vũ khí của hắn.

Lúc đầu Vệ Lang chỉ biết —- lấy ít địch nhiều, không hướng đến lâu dài, bọn họ chẳng qua là thừa dịp chém giết lung tung mới chiếm được thế thượng phong. Anh gọi thủ lĩnh bọn cướp ra, mục đích chỉ vì — cầm tặc trước cầm vương(*).

(*): Là kế thứ 18 trong “Ba mươi sáu kế”, nghĩa là bắt giặc thì bắt vua của giặc trước.

Nói về quỷ kế cầm binh. Với tư cách là danh tướng tương lai, đối đầu trực tiếp có lẽ có rất nhiều người có thể đả thương Vệ Lang, nhưng đặc biệt là dùng binh kế, ít có người có thể thắng anh.

Lưỡi kiếm của anh đặt trên cổ của tên thủ lĩnh, đến một khắc (15 phút) sau mới mở miệng đáp lại, “Ngươi cướp vợ của ta. Ngoan ngoãn trả lại cho ta, nếu nàng ấy không bị tổn hại chút sợi tóc nào, thì tạm tha ngươi một mạng.”

Tả Giai Tư gắt gao túm chặt vạt áo của mình, bị giải ra giữa nơi đao kiếm ngợp đầy và lửa cháy hừng hực này, sắc mặt trắng bệch, lại cố gắng giữ bình tĩnh đi ra.

Vệ Lang ngây ra trong chốc lát, không nhịn được liền đè mạnh lưỡi kiếm trên tay cắt một đường trên cổ tên thủ lĩnh.

Anh hoàn toàn bị đùa giỡn rồi. Anh đã nghĩ mãi, nếu A Ly bị bắt cóc, thì tại sao lại có đến ba tên gia đinh chạy về báo tin —- một người là đủ rồi.

Bị đùa giỡn trắng trợn!

Lúc này tâm trạng của anh thật phức tạp —- tất nhiên anh không hy vọng A Ly phải chịu nhục, nhưng lại rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân —- làm một chàng trai thì luôn mong muốn biểu hiện thật tốt trước mặt một thiếu nữ.

“Có bị thương hay không?” Vệ Lang vẫn tiếp tục giả vờ.

Tả Giai Tư lắc đầu.

Sau đó Vệ Lang lại hỏi, “Bọn chúng..... có chạm vào nàng không?”.

Mặt mũi Tả Giai Tư liền đỏ ửng. Tên đạo tặc vẫn luôn bên cạnh cô thay cô trả lời, “Không, không có đâu... tiểu thư của Vương gia, có cho ta một trăm lá gan cũng không dám chạm vào. Cung cấp thức ăn ngon không đó”.

Vệ Lang không để ý đến hắn, vẫn chỉ hỏi Tả Giai Tư, “Nàng trả lời đi”.

Đối diện với ánh mắt, trong lòng Tả Giai Tư thoáng bối rối nhưng rất nhanh đè nén xuống —- tuy rằng nhìn người này giống ác quỷ, nhưng không rõ vì sao, Tả Giai Tư lại cảm thấy mình biết rõ: người này so với ai khác đều có thể dựa vào hơn hết.

Cô hé miệng thở sâu, cuối cùng có thể phát ra âm thanh, cô cố gắng cất cao giọng hô, đủ cho cho tất cả mọi người đều nghe thấy, “Không có!” cô nói, “Ta lừa bọn họ nói ta là tiểu thư của Vương gia! Bọn họ không dám chạm vào ta hết!”

Ánh mắt lạnh nhạt của Vệ Lang thoáng tan biến. Cô nương này ứng phó thật thông minh, hơn nữa trong tình huống này còn nhớ rõ không liên luỵ đến thanh danh người khác, rất được.

“Lần sau gặp phải trường hợp thế này, cứ nói mình mang họ Vệ.” Dù sao thì các cô chị của anh cũng không sợ thanh danh bị hủy hoại, huống hồ cô nương này cũng thật xinh đẹp. Vệ Lang nói, “Lại đây, ta mang nàng ra ngoài.”

Tả Giai Tư theo sau Vệ Lang, bước đi trong tiếng lửa cháy phần phật.

Vệ Lang đưa cô một thanh đao — anh còn muốn bắt sống thủ lĩnh đạo tặc, cần phải nhanh chóng ra tay. Trong vòng vây của đám đạo tặc này anh cần một người hỗ trợ phần sau lưng anh —- lúc anh thâm nhập sâu vào, bọn binh lính tuần thành ngu ngốc tuy nhiều cũng đã không còn một người.

Trên đường hai người thoát ra ngoài, quả nhiên có người muốn đánh lén. Mà Tả Giai Tư, cô gái yếu ớt này lại không chút do dự chém thanh đao về phía đó. Máu tươi văng lên mặt anh, cô khẽ run lên, hơi thở rối loạn, anh vội vàng rút kiếm trong người ra bảo vệ.

Hai người cứ như vậy từ trong sào huyệt bọn cướp đi ra.

Người mà Vệ Lang phái trở về báo tin, lúc này cũng mang binh cứu viện đến.

Chiến mã bên ngoài cúi đầu hí vang, A Ly, Tư Mã Dục và Tạ Liên cưỡi ngựa đi đầu, đã gần đến trước cửa trại.

A Ly tới cứu Tả Giai Tư. Còn Tư Mã Dục và Tạ Liên thì đến để hỗ trợ Vệ Lang.

Tạ Liên đã từ Duyệt châu trở về sớm hơn cả Vệ Lang, ba người nhóm Thái tử cuối cùng lại gặp nhau.

Về phía Vương gia.

Mẹ A Ly cũng rời cung trở về.

Yến tiệc trong cung thực ra đã xong từ sớm, là Hoàng hậu cố tình giữ mẹ A Ly lại, muốn thăm dò bà về việc A Ly có vừa ý người nào hay chưa.

Mẹ A Ly không ngờ lại đột ngột thế này, song cũng nói thật.

Thế nên Hoàng hậu mới hỏi: “Chúng ta kết thông gia được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.