Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 28: Ước hẹn mai liễu (tứ)




A Ly cùng mẹ cô chuyện trò ở trong phòng, đề tài thảo luận tất nhiên chính là biểu hiện của các thiếu niên trong yến hội hôm nay.

A Ly không muốn nói thêm điều gì, thỉnh thoảng chỉ ừ hử vài câu, hầu hết thời gian đều vùi đầu vào đống đồ thêu.

Không bao lâu sau, có hạ nhân đến bẩm báo, nói là Thái tử vẫn còn đang lanh quanh trong quý phủ.

—– Số lần Tư Mã Dục ghé Vương Phủ thật sự rất nhiều, bọn hạ nhân đều đã nhận diện được anh. Ai dám đứng ra đuổi khách chứ? đành chỉ có thể chạy vào xin ý kiến của phu nhân thôi.

Mẹ A Ly nghe vậy, cảm thấy hơi ưu phiền, nói: “Ông con trời này đúng là thích ép buộc người ta, con nghĩ thử xem trong lòng cậu ta rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả?”.

Tâm ý của người mẹ không hề giống với các thiếu nam thiếu nữ, luôn rõ ràng thích là thích không thích là không thích, coi chuyện cạnh tranh công bằng là việc vặt, nên mới không tài nào hiểu nổi sao Thái tử không chịu đi đường thẳng ——- nếu đã thực tình yêu thích A Ly, thì nên báo với Hoàng Thượng và Hoàng hậu từ sớm chứ. Lúc trước rõ ràng Hoàng hậu đã nhắm vào A Ly, Thái tử mà chịu mở lời, thì chuyện cũng đã đâu vào đấy rồi. Kéo dài tới lúc này, có thể thấy được cậu ta chưa từng đề cập qua. Nếu đã không thích A Ly, vậy thì lại càng không nên cứ hễ có thời gian rảnh rỗi là chạy tới lượn lờ ở quý phủ chứ.

Người hiểu rõ, thì sẽ cho rằng cậu ta lông bông, tùy tý tùy tiện. Người không biết, không chừng còn cho rằng A Ly và cậu ta có tư tình gì thì chết.

Liền nhíu mày, nói: “Cậu ta không phải tự nhận chính mình là Mã Minh sao? Cứ ra nói với cậu ta, yến hội đã tan rồi, chủ nhân yến tiệc cũng không còn ở trong phủ —– thỉnh cậu ta ngày khác lại tới”.

Tôi tớ đến bẩm báo cũng có chút khó xử, nói: “Tiểu nhân cũng đã nói y vậy, nhưng điện hạ không chịu đi…… tiểu nhân cũng không dám ép buộc thêm nữa”.

Mẹ A Ly ngẫm lại cũng không tìm ra được cách nào.

Vương Thản thì không ở quý phủ, bà thực sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào cho thỏa đáng. Bèn nhìn sang A Ly, hỏi dò “Con có chủ ý gì không?”.

A Ly vẫn đang cúi thấp đầu, “đã đến nhà, chính là khách. Thôi thì cứ thỉnh điện hạ đến Lan Tuyết đường đi, gọi A Diễm ra nói chuyện với điện hạ. Hoặc cứ đợi khi nào điện hạ mỏi mệt, sẽ tự động cáo từ. Còn không thì cứ đợi phụ thân trở về”.

Mẹ A Ly cũng nghĩ như vậy, dù sao thì không còn biện pháp nào tốt hơn. Bèn phân phó: “dựa theo lời tiểu thư mà làm đi”.

A Ly vẫn vùi đầu thêu không hề ngước lên.

Mẹ A Ly cố gắng gặng hỏi thật lâu, vậy mà vẫn không dò ra được tâm tư của cô. Không khỏi than thầm, khuê nữ hôm nay đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu biết giấu giếm tâm sự.

Đành giải thích: “mặc dù a nương thích Tạ A Hồ, nhưng cũng không hẳn là không phải cậu ta thì không gả —– phụ thân con còn xem trọng Vệ xấu xí nữa kìa. Hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, con không cần miễn cưỡng, a nương dựa trên những lời nói của con, cũng không dám chắc con có thực sự vừa ý A Hồ hay không”.

Đến lúc này, tay A Ly đang thêu thùa mới hơi ngừng lại —— cô thoáng giật mình, chuyện này sao lại dính dáng đến Vệ Lang vậy kìa?

Nhưng cũng không muốn tính toán nữa, chỉ cười nói: “Nữ nhi thực sự vừa ý A Hồ …. a nương cứ bức con phải nói ra vậy sao”.

Mẹ A Ly cười xòa, “Có gì mà thẹn thùng không biết nữa! Con đã nói như vậy, a nương cũng yên tâm. Cứ thấy con không lên tiếng, còn tưởng rằng con …..” Lại nhìn đôi tay A Ly đang tập trung thêu thùa, vòng vo đổi đề tài “Con xem Thái tử, … con thấy cậu ta như thế nào?”.

A Ly: “Thái tử, chính là tương lai của đất nước, là Hoàng Thượng sau này”.

Mẹ A Ly nói: “ngôi vị Thái Tử Phi kia, hiển nhiên sau này cũng chính là Hoàng hậu”.

A Ly gật gật đầu.

Mẹ A Ly nói: “Cũng không phải ai cũng có thái độ lạnh nhạt với ngôi vị chí cao đó đâu”.

A Ly không khỏi ngẩng đầu dò xét mẹ cô, mẹ cô cũng nhìn cô, “Ở Hoàng tộc, mối quan hệ giữa huynh đệ, chú cháu ruột thịt không hẳn là luôn nể trọng lẫn nhau —- trước đây bát Vương tranh đoạt, đã có thế thấy được một phần vấn đề. Chỉ có mối quan hệ vợ chồng, mẫu tử mới là thật lòng, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Riêng mẹ ruột, cậu, anh em trai trong nhà …. cũng sẽ được thiên tử nể trọng như thân thích …… Cho nên, nếu Vương gia có thể có một Thái Tử Phi, sau này phụ thân của con, cùng đệ đệ, chú cháu, đương nhiên đều có thể được nể trọng, Vương gia cũng được phồn thịnh lây. Mà đã có Vương gia làm chỗ dựa cho con, dù cho có là Thiên Tử, cũng không dám đối xử không tốt với con. Mối hôn sự này tính ra rất tốt, cũng không ủy khuất cho con”.

A Ly nín thở không nói được gì. Mẹ cô tiếp tục nói: “Cho nên, nếu con thực sự coi trọng Thái tử…….”

A Ly vội vàng lắc đầu: “Nữ nhi không có”.

Mẹ A Ly lại liếc mắt sang bức tranh thêu trên tay cô, rồi thở dài. A Ly vội vàng cúi đầu, mới nhận ra đống chỉ thêu trên tấm lụa đã rối tung, không thể nhìn rõ hình dạng. Dứt khoát ném bức tranh thêu sang một góc.

“Chỉ là lòng dạ hơi rối bời một chút thôi ạ”. A Ly nói, “….. Trước khi a nương xuất giá, trong lòng chưa từng bối rối lần nào sao?”.

Mẹ A Ly nghĩ đến chuyện trước kia, không nhịn được cười rộ lên. Ánh sáng trong mắt càng tỏa ra dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại hơn hẳn, nói: “Nói bậy bạ. Dù sao thì nương cũng rõ một điều, cha con sau này sẽ luôn đối tốt với nương. Nếu ông ta dám đối xử không tốt với nương, nương cũng không thèm quan tâm ông ấy nữa ———– có gì phải bối rối chứ? Cứ bình thường thôi con. Ai đời lại lo lắng thành bộ dạng như thế này.”

“Nhưng mà……. cho dù không quan tâm, nhưng chung quy vẫn là vợ chồng. Mà tình cảm nếu đã mất đi, sẽ không thể tìm lại được nữa”.

Mẹ cô bèn nhìn kĩ lại A Ly, rồi nét tươi cười tràn ngập đầy mắt bà. Lắc lắc đầu, nói: “Thì ra vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi”.

A Ly:...... =__=|||

“Loại chuyện này, a nương cũng không thể giải thích rõ với con trong một câu hai câu được. Con chỉ cần nhớ rõ ‘nắm chặt cũng tốt, ổn định rồi, thì nên nới lỏng tay’, là đủ rồi. Còn những chuyện khác ——“. nhận thấy A Ly đang chăm chú lắng nghe, mẹ cô liền tiếp tục nói ‘trên đời này không có gì là không thể đem ra tính toán, kể cả chuyện tình cảm —– con thường nghe người ta nói chân tình là vô giá, nhưng không nhất thiết phải tin tưởng tuyệt đối. Một chữ tình, dĩ nhiên không thể đem ra đong đếm rõ ràng, nhưng nó cũng có ‘giá’. Cái gọi là mua không được, chẳng qua là người ta không trả đúng ‘giá’ mà thôi. Hoặc là sai lầm, hoặc là không đủ”.

A Ly lại gật đầu.

“Mà đã có giá, đương nhiên cũng có thể đổi. Có thể chưa từng có được, nhưng cũng có khả năng tương lai sẽ có. Đừng chỉ biết đứng nhìn người ta kinh doanh như thế nào. Con người rất mau quên. Nếu con không đi kinh doanh, không chịu trả giá, thì làm sao tìm được người sống với mình thiên trường địa cửu?”.

A Ly đang đợi mẹ cô nói đến vấn đề làm như thế nào để kinh doanh, thì mẹ cô lại vòng vo sang chuyện khác “——- tuy nhiên duy nhất chuyện này, a nương không thể thay con lo nghĩ được rồi”.

A Ly là người giỏi chịu đựng nỗi đau, nhưng cũng là người giỏi làm đau người khác. Không phải bệnh tiểu thư. Mẹ A Ly nói vậy cũng không ngoa chút nào.

“Nói về giá, thì cũng có đáng giá và không đáng giá. Người kinh doanh cực ở chỗ, cố gắng mấy vẫn không lời được tấm chân tình, thì không cần phải miễn cưỡng thêm nữa. Nếu thực sự không đáng giá, cũng chính là hắn không đáng. Không có gì phải lưu luyến thêm”.

A Ly vẫn còn do dự, mở to mắt nhìn, rồi hỏi thật cẩn thận “Vậy nếu vẫn còn thích ….. thì nên làm cái gì bây giờ?”.

“Còn có thể làm gì được nữa?”. Mẹ cô cười rộ lên “Chỉ có thể càng ngày càng hèn hạ hơn thôi. Con tốt nhất đừng nha —– a nương đã nuôi dưỡng con lớn đến mức này, cả tâm cả can đều sẽ đau. Nếu để cho người ta chà đạp, thật xót xa cho sự thương yêu của nương và cha con đó”.

A Ly nhịn không được bật cười.

Mẹ cô véo hai má cô, rồi xoa nắn hai lần “Đừng nên lo được lo mất, không giống tiểu thư khuê các gì cả —- con còn có cha mẹ làm chỗ dựa mà. Dù cho sau này không được như ý, cũng chả có gì đáng sợ. Nhớ kỹ chưa nào?”.

A Ly cúi mắt cười ha ha, “dạ nhớ”.

“Nói đi nói lại, a nương thấy Tạ Liên không phải loại lãnh tình (lạnh nhạt trong tình cảm). Con hẳn phải biết rồi chứ”.

A Ly gật gật đầu. Gói gém kim chỉ gọn lại, nói: “Đã không còn sớm nữa, a nương nên đi nghỉ đi”.

Mẹ cô cũng nói: “Đi thôi. Con cũng suy nghĩ lại thật kỹ lời của a nương nha”.

A Ly nhanh tay thu dọn mọi thứ, rồi đi vào trong viện.

Bên ngoài, mưa vẫn lâm thâm tuông rơi, mưa không ngừng nghỉ, tia nước bay đầy trời. Rơi xuống đất không phát ra âm thanh nào.

Vòng qua phía Tây thư phòng, nhìn thấy trong phòng đã đốt đèn, đã có thể thấy được bóng dáng Vương Diễm đang đứng bên cửa sổ đọc sách, A Ly hơi hơi ngờ vực. Bèn phân phó nha đầu bên cạnh đến hỏi.

Bản thân mình thì nắm chặt ô trúc, đứng dưới chân núi giả.

Sắc trời càng ngày càng xám xịt, phòng ốc và cây cối phía xa xa đã tối đen, trên mặt đất đã có chút ánh sáng phản chiếu, khiến cho màu sắc mọi vật càng rực rỡ sống động hơn.

Quang cảnh hoa cúc tắm dưới cơn mưa vốn đã nùng đậm, giờ lại càng giống một bức họa sơn mài hơn. Những hạt sương như ngọc đong đầy trên bề mặt, làm cho người ta không tự chủ được muốn đến gảy đi.

A Ly chỉ vừa cúi người, trước mắt đột ngột xuất hiện một bó hoa cúc dại vàng tươi thật to.

A Ly chầm chậm ngẩng đầu lên, nhận ra là Tư Mã Dục cũng đang chăm chú nhìn mình, bỗng nhiên thối lui từng bước, ô cũng đánh rơi. Nhất thời kinh hoảng.

Tư Mã Dục vội vàng lùi lại, mở đôi mắt tha thiết nhìn cô, nói: “Hoa này……. tặng cho muội”.

A Ly không tiếp nhận, nghiêng người né tránh rồi cúi người xuống hành lễ, nói: “Thái tử điện hạ vạn an”.

Tư Mã Dục nói: “Không cần câu nệ lễ tiết”.

Bó hoa cúc dại trên tay vừa giơ lên muốn trao qua, lại thấy A Ly rụt người, đành thu lại, nói: “Ta sẽ không qua đó đâu! Muội, muội không cần phải tránh nữa. Ta tới chỉ để nói mấy câu thôi”.

A Ly mặc kệ không thèm lên tiếng, gần như đã đưa lưng về phía anh.

Tư Mã Dục hơi chán nản, lại cố gắng lấy lại dũng khí, hơi dò xét hướng về phía trước, hỏi: “Muội….. có phải muội rất ghét ta không?”.

A Ly lắc lắc đầu.

Bả vai Tư Mã Dục hơi hơi thả lỏng, vẻ vui mừng cũng từ từ hiện ra, lặng lẽ nhích tới phía trước từng chút, “Vậy thì, muội có cảm thấy có một chút xíu nào ……. cảm thấy ta không tệ hay không?”.

Đầu A Ly vang lên ong ong, hơi thở đứt quảng, cố gắng bình ổn lại, rồi nói: “Điện hạ thân cao quý, ta không dám nhận xét bừa”.

“Muội cứ thử cho một nhận xét được không?”.

“………. Điện hạ học cao hiểu rộng bẩm sinh, tất nhiên là tốt”.

Tư Mã Dục yên lặng trong chốc lát. Miễn cưỡng lắm mới tạm chấp nhận câu trả lời này, lại hỏi, “nếu vậy ……. muội có thấy thích ta chút xíu nào hay không?”.

Đầu A Ly đã muốn rối tung rối mù.

“Chỉ dám kính nể, không dám có tư tâm yêu thích”.

“Nếu ta cho phép muội yêu thích thì sao?”.

“Điện hạ!” A Ly không thể chịu đựng được nữa, “Trời đã không còn sớm, ta cần phải trở về”.

Cô xoay người định đi. Tư Mã Dục sải hai ba bước đã đứng chặn trước mặt cô. Giơ tay phải ra, ngăn chặn đường đi của cô. Đôi con ngươi đen láy trong cặp mắt phượng kia tuy khuất trong đêm tối nhưng vẫn ánh lên sắc nước, chăm chú nhìn cô, bướng bỉnh hỏi: “Nếu muội được phép yêu thích thì như thế nào hả?”.

Cơn mưa phùn kia lặng lẽ bay bay, lơ đãng rơi trên mặt từng giọt từng giọt lạnh lẽo.

Đã hỗn loạn đến cực điểm, trái lại cũng không còn muốn cố kỵ điều gì.

Trong kiếp này, Tư Mã Dục ba lần bảy lượt cứ quấn lấy cô. Thực sự Tư Mã Dục đối với cô có cái gọi là thực lòng thích sao? Chẳng qua chỉ là sự nhiệt tình tức thời của tuổi trẻ mà thôi. Làm sao A Ly có thể thuận theo được, dù sao thì cô cũng đã từng nếm qua mối tình này, cũng đã trả giá cả đời.

Cuối cùng vẫn phải có dũng khí đương đầu với tình huống khó khăn này thôi, ngẩng cao đầu quay lại, mở miệng nói: “Điện hạ yêu thích gì, trong lòng thật sự hiểu rõ sao?”.

Âm thanh kia tuy không lớn, nhưng cũng đủ rõ ràng.

Tư Mã Dục gật đầu, “Tất nhiên là hiểu rõ”.

A Ly hỏi: “Nhưng vì sao điện hạ lại thích?”.

Đôi đồng tử của Tư Mã Dục vẫn như cũ, không có nửa điểm lay động, “thích chính là thích. Vừa nhìn đã thích rồi”.

“Như vậy, nếu sau này điện hạ nhìn thấy người khác xinh đẹp hơn, lại thích có phải không?”.

Lòng dạ A Ly chua xót, đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Tư Mã Dục hơi hơi giật mình. Đối với anh mà nói, vấn đề này chính là hư không, làm sao có thể biết trước, thế nên anh chưa hề nghĩ tới khả năng này. Nếu điều mà A Ly muốn chính là một lời cam đoan, anh sẵn lòng trao cho cô. Cũng nhất định sẽ làm được.

Nhưng mà, ánh mắt của A Ly không hề thể hiện vậy. Ánh mắt kia giống như nàng đã từng trải qua một chuyện, vô cùng đau đớn, đã nếm trải cảm giác chân thực, nên vô cùng sợ hãi, hơn nữa cũng chưa bao giờ nguôi ngoai.

Nhất thời trong đầu anh trống rỗng, mà lại không nói nên lời. Nhưng bản năng muốn tiến lên, muốn ôm chặt cô trong lồng ngực. Ngay cả trái tim cũng như bị ai đánh, nỗi đau đớn cứ dâng lên.

Khi anh bước lên, A Ly lắc đầu liên tục.

Điều cô muốn, thật ra không phải là câu trả lời của Tư Mã Dục.

“…… nếu điện hạ ra lệnh ta phải thích, ta sẽ không dám không nghe. Điện hạ ra lệnh ta yêu, ta cũng sẽ vâng lời, sẽ đáp ứng ngay lập tức”. Cô cúi mi, nói thật bình tĩnh: “đã là thất phu thì không thể nào thay đổi chí hướng, mà nhân tâm thì cũng không thể nào dễ dàng sửa đổi”.

Trong Tư Mã Dục vang ong lên một tiếng.

A Ly hành lễ qua quýt, rồi vùa nắm vừa kéo váy, chạy đi thật nhanh.

Cô vòng qua cửa nách, gắng sức nhào tới trước cửa. Mới ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối.

Nhưng không có cách nào khóc được.

Cô chỉ ngồi đó, để cho cơn mưa đêm cứ từng chút xuyên thấu con người mình, rồi mới thở ra một hơi thật dài.

Đêm đó, cuối cùng cha A Ly cũng rời cung trở về. Tư Mã Dục cũng trở về Thai thành.

Mà Tạ Liên cũng gặp được Tạ Thái Phó.

Một đêm này quả là một đêm dài vô tận.

Chính là Tạ Thái Phó chặn đầu lời Tạ Liên định nói ra, chủ động tiếp đón anh đến chơi cờ.

Hai người ngồi ngay ngắn đối diện nhau, đèn hoa đom đóm lay động. Quân cờ thì dừng lại trên bàn mộc, vang lên tiếng lốc cốc.

Tạ Liên nôn nóng đánh cho xong ván cờ, ra tay tính toán cực nhanh, bày trận cũng rất thỏa đáng. Dung mạo trong trẻo, hoàn toàn không vương một chút ưu phiền.

Anh thuộc loại người làm việc gì đều hoàn toàn nhập tâm, không dễ dàng gì làm anh dao động tâm trí, Tạ Thái Phó tự nhận thấy đã dạy dỗ anh rất tốt. Đứa trẻ này ngay từ lúc còn nhỏ đã luôn như vậy, luôn khiến người ta an tâm.

Ván cờ đã đến giữa trận, rốt cục Thái Phó cũng mở miệng “Hôm nay A Khương đã soạn ra một phần thánh chỉ”.

A Khương chính là nhị công tử Tạ Thương của Tạ gia, so với Tạ Liên thì lớn hơn một chút, đang đi theo Trung nhâm quản lý thư sách. Vạch ra thánh chỉ cũng coi như là chức vụ của anh ấy.

Tạ Liên đang chuyện chú quan sát bàn cờ, không hề để tâm, thuận miệng nói: “Vâng”.

Thái Phó nhặt quân cờ lên đánh xuống “Phối đức nguyên lương, tất sĩ bang viện; tác lệ trữ nhị, duẫn quy quan tộc. Trung chính vương thản trường nữ, môn tập hiên miện, gia truyện nghĩa phương, nhu thuận biểu chất, u nhàn thành tính. Huấn chương đồ sử, dự lưu bang quốc. Chính vị trữ vi, thật duy triêu điển (*)” ông ngừng lại một chút, “——- Thái Tử Phi, cuối cùng thì như cánh hoa rơi vào Vương gia.

(*) Đại khái là: trang anh tuấn phù hợp với mỹ nhân đức độ, vợ chồng đồng lòng, ắt tương lai sẽ rạng rỡ; Trưởng nữ của Công chính Vương Thản, danh môn thế gia, gia đình có truyền thống giáo dục, tính tình thùy mị nết na, xinh đẹp thông tuệ. Thể theo lịch sử lâu đời, danh dự vẻ vang của nước nhà. Đã xác định mối lương duyên, cũng là mẫu mực nhất.

Tạ Liên vẫn như trước chỉ nói một tiếng: “Vâng”.

Thái Phó mới yên lòng, không nói thêm gì nữa.

Nhưng mà một khắc ngay sau đó, quân cờ trên tay Tạ Liên bỗng nhiên không thể đánh xuống. Đến giờ phút này anh mới nghe và hiểu được thúc phụ đang nói gì, không còn nhận ra mình đang ở phương nào. Ánh nến leo loét, bóng dáng phía sau lưng anh cũng trở nên tiêu điều.

Thái Phó hơi nghi hoặc nhìn anh, nói: “Có gì không đúng sao”.

Quân cờ trên tay Tạ Liên lúc này mới lẳng lặng hạ xuống. Ang không nói bất cứ điều gì, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi. Chỉ ngồi ngay ngắn, từ trong đôi mắt toát ra tia sáng hoang mang, càng ngày càng hỗn loạn.

Thái Phó đảo ngược thế cờ —- Đoạn sau của ván cờ Tạ Liên không tài nào tập trung hay nhìn thấy gì nữa, ý loạn trong đầu như hí khúc liên hoa rơi rụng bay tơi tả. Từ đầu đến cuối không nói lời nào, cứ thế nhận thua.

Chờ đến khi nước cờ cuối cùng hạ xuống, anh mới đứng dậy nghiêm chỉnh hành lễ, nói: “A Hồ xin được phép đi trước”.

Ẩn trong thanh âm kia, chẳng có một chút thần thái nào.

Thái Phó chỉ biết thầm thở dài. Biết rằng đứa trẻ này đã hiểu được đạo lý, nên cũng không nhiều lời.

Chỉ gật đầu.

Lại hỏi: “Ban nãy con nói có chuyện cần nói với ta có phải không?”.

“Đã từng …… giờ thì không còn nữa”. Tạ Liên nói vậy đấy.

Bất kể đạo lý gì anh cũng đều hiểu rõ. Chính vì hiểu rõ mọi đạo lý, nên cả một cảm xúc nhỏ cũng không thể nào phát tiết ra được.

Chỉ có thể lặng im, mặc cho nó không ngừng sinh trưởng trong lòng, rồi đem đao kiếm ra mà chặt đứt hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.