Bá Khí

Chương 218: Năng lượng




- Không đáng ngại.

Toàn thân hoàng đế thánh lực xoay chuyển một vòng, khống chế thương thế, ánh mắt trở nên vô cùng thâm thúy, khóe mặt khẽ co giật mấy cái:

- Thương thế của trẫm không nghiêm trọng như các vị ái khanh thấy đâu, điều dưỡng mấy ngày là không có gì đáng ngại nữa.

- Bệ hạ!

Mấy lão nhân vô cùng kinh hãi nói:

- Có... có liên quan tới Phong Vân Vô Ngân...

Hoàng đế khẽ mi mắt lại, khi hắn mở mắt ra, trong khóe mắt khẽ lướt qua một tia sợ hãi, hắn tựa hồ đang nhớ lại sự việc vừa xảy ra, nhớ lại tia ý chí đáng sợ vừa rồi:

- Thôi vậy, thôi vậy, việc này không nên nhắc lại nữa. Tóm lại, tên Phong Vân Vô Ngân này, chúng ta tốt nhất là tìm cách vỗ về lôi kéo, không nên dùng quy tắc thế tục để trói buộc hắn.

- Bệ hạ, lẽ nào phía sau tên Phong Vân Vô Ngân đó thực sự có đế cấp cường giả chống đỡ cho sao?

Một lão nhân vừa tò mò vừa lo lắng sợ hãi, thăm dò hỏi.

Hoàng đế lại nhắm mắt lại, lẩm bẩm:

- Đế cấp? Đế cấp có thể chỉ cần một tia ý chí là có thể khiến trẫm bị thương sao? Các ngươi cũng quá coi thường trẫm rồi. Tia ý chí đó cổ xưa, chí tôn, có thể điên đảo thời không, phá vỡ hư không, trẫm không hề hoài nghi, vừa rồi, chỉ cần trẫm xử phạt Phong Vân Vô Ngân thì tia ý chí đó có thể sẽ giết trẫm...

Không ai lên tiếng nữa.

Nghe thấy hoàng đế nói như vậy, tất cả mọi người ở xung quanh đều không dám lên tiếng nữa.

- Lẽ nào là...

Một lão nhân như tự lẩm bẩm, sau đó hắn nhìn lên thiên không, rồi không dám nói gì nữa.

Cũng không dám suy đoán tiếp nữa.

Cũng đúng lúc đó, mấy lão nhân khí tức cũng vô cùng cổ xưa, thân hình như quang ảnh từ xa lướt tới.

- Bệ hạ!

Mấy lão nhân này mặt sắc mặt vàng như nến, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Ba lão nhân áo gai cùng mấy lão nhân khác mà Phong Vân Vô Ngân gặp trong Điển Tàng Điện cũng ở trong số đó.

- Mấy vị thánh giả?

Hoàng đế bất an đưa mắt nhìn lên.

- Bệ hạ, người để chúng ta trấn thủ cửa vào tiên gia phúc địa của hoàng thất, không cho ai tiến vào, bởi vì người chuẩn bị xử phạt một tên phạm nhân đã phạm tội tày trời. Nhưng vừa rồi, một cỗ lực lượng thần bí đã đột phá tầng phòng thủ của chúng ta, xông vào trong tiên gia phúc địa của hoàng thất. Chúng ta căn bản không thể nào chống đỡ được cỗ lực lượng đó, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta đã tế ra một kiện phòng ngự thánh khí, hợp lực thôi động thánh khí, muốn ngăn cỗ lực lượng đó xông vào trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, nhưng không ngờ rằng, kiện phòng ngự thánh khí đó vẫn bị cỗ lực lượng đó phá vỡ. Nhưng cỗ lực lượng thần bí đó trong thời khắc quan trọng lại ẩn nấp đi, không thể phát hiện được.

Mấy lão nhân ngữ khí đầy sự sợ hãi.

- Phù!

Lúc này, hoàng đế lại phun ra một ngụm máu tươi:

- Hắn, hắn rốt cuộc lai lịch thế nào?

Chiến Tần Đế Quốc. Tiên gia phúc địa của hoàng thất. Khu vực của tiên thiên cương khí cảnh võ giả.

Hoàng đế ngồi trên tọa giá lặng lẽ đi, trong nháy mắt đã biến mất. Tất cả trở lại vẻ tĩnh lặng. Phong Vân Vô Ngân cũng không bị bất cứ sự trừng phạt nào.

Rất nhiều kẻ hiếu kỳ vẫn còn đang lơ lửng ở trên hư không, chưa lập tức rời đi. Từng ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân. Khung cảnh tĩnh lặng như tờ.

- Phù... thật là nguy hiểm!

Phong Vân Vô Ngân vẫn mặc kệ, thở phào một cái, khẽ tung mình một cái, hai chân đáp xuống mặt đất, 3000 nô bộc cũng xúm đến.

- Chủ nhân, người... người vừa rồi nếu bị bệ hạ giam cầm thì chúng ta cũng sẽ phải cùng theo vào ngục để hầu hạ chủ nhân.

Đám nô bộc này trong lòng vẫn còn sợ hãi.

- Không cần lo lắng cho ta.

Phong Vân Vô Ngân khẽ cười:

- Mọi người cũng giải tán đi, quay trở lại cung điện thôi.

Mái của chủ điện trong Vô Ngân Điện đã bị Phong Vân Vô Ngân đạp bay, nhưng những điện khác thì vẫn may mắn còn nguyên, chỉ có tiên thiên cương khí là bị Phong Vân Vô Ngân hút sạch sẽ, bây giờ ngay cả đỉnh núi có Vô Ngân Điện cũng đã dần mất đi sinh khí, hoa cỏ cũng đều khô héo dần, đám linh thú cũng nhao nhao bỏ chạy xuống núi.

Lúc này, trong lòng Phong Vân Vô Ngân đang suy nghĩ về những bí mật của Kiếm Tiên Đồ Lục, hắn sau khi đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh võ giả còn có thể nhìn vào Kiếm Tiên Đồ Lục, lãnh ngộ một phen. Bởi vậy, Phong Vân Vô Ngân rất cần yên tĩnh ở một mình để quan sát nghiên cứu Kiếm Tiên Đồ Lục.

Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Phong Vân Vô Ngân liền bước vào trong chủ điện lúc này đã bị bay mất mái.

Đám nô bộc cũng lần lượt giải tán.

Ở trên không trung, đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả nhìn bóng Phong Vân Vô Ngân đi vào trong điện, rồi sau đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng lần lượt rời khỏi khu vực của tiên thiên cương khí cảnh võ giả.

Tuy không tụ tập lại thương lượng với nhau, nhưng đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này trong lòng cũng đều khẳng định một điều, Phong Vân Vô Ngân có bí mật. Có một bí mật khiến ngay cả hoàng đế cũng phải e ngại.

Vừa rồi, hoàng đế đã quyết định giam cầm Phong Vân Vô Ngân, vua không nói chơi, thiên lao cũng đã bày ra, chỉ chờ bắt Phong Vân Vô Ngân. Nào ngờ, hoàng đế lại đột nhiên đổi ý, không chỉ tha cho Phong Vân Vô Ngân mà còn nói với hắn những lời vô cùng khó hiểu, ví dụ như “thỉnh cầu”...

Rõ ràng, gã Phong Vân Vô Ngân này không thể đắc tội được.

Đám người xem náo nhiệt đã ùn ùn rời đi, khu vực của tiên thiên cương khí cảnh võ giả lại khôi phục sự tĩnh lặng, bốn phương tám hướng chỉ còn lại những ngọn núi trơ trọc, linh thú đều đã biến mất tăm tích, tất cả đều vô cùng tĩnh lặng.

Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả cũng không còn dám có chút oán hận và ý thù địch với Phong Vân Vô Ngân nữa. Bọn chúng đều giết rằng, gã tiểu ma đầu động cái là giết người này thực sự không thể đắc tội được.

Không chỉ không thể đắc tội được mà nếu có cơ hội thì tốt nhất là phải đi tìm cách kết thân nịnh nọt, chắc chắn chỉ có lợi mà không hề có chút nguy hại gì.

Phong Vân Vô Ngân quay trở lại mật thất trong chủ điện, khoanh chân ngồi xếp bằng, Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp thi triển, tinh thần lực quét qua một cái, khẳng định xung quanh không còn tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả rồi hắn mới vô cùng cản thận lôi Kiếm Tiên Đồ Lục ra.

Kiếm Tiên Đồ Lục vốn dĩ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim thì lúc này đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, quay trở lại dáng vẻ cũ kỹ bình thường, không có gì đáng chú ý.

Kiếm tiên ở trong bức họa cũng mất đi vẻ sống động linh hoạt như thể có thể từ trong bức họa bước ra lúc trước.

Phong Vân Vô Ngân cũng không thể nào nắm bắt được ý chí của kiếm tiên nữa.

- Có thể khẳng định một điều rằng, vừa rồi Kiếm Tiên Đồ Lục đã cứu mạng cho mình. Phóng ra một tia ý chí cổ xưa, chấn áp hoàng đế, khiến hoàng đế sợ hãi nên không dám bắt mình nữa.

- Bây giờ, cỗ ý chí này không còn tồn tại, Kiếm Tiên Đồ Lục cũng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

- Cũng có nghĩa là, vừa rồi Kiếm Tiên Đồ Lục đã phải tiêu hao một loại năng lượng gì đó mới có thể phóng ra tia ý chí kia.

- Năng lượng! Đúng rồi! Kiếm Tiên Đồ Lục có thay đổi là do đã hấp thu kiếm ý, kiếm hồn ở trong trang thiên cấp sơ cấp kiếm pháp kia cùng mấy vạn thanh bảo kiếm. Lẽ nào, đó chính là năng lượng. Có năng lượng này, Kiếm Tiên Đồ Lục có thể phóng ra ý chí, chấn áp thế gian.

Phong Vân Vô Ngân không ngừng suy nghĩ trong lòng, giống như một gã kỳ thủ, sau khi đánh xong một ván cờ, đang ra sức suy nghĩ lại về ván cờ đó.

Hắn thông qua sự hiểu biết của mình, tiến hành phân tích, suy đoán, rút ra một vài kết luận.

- Kiếm Tiên Đồ Lục này có lẽ là một kiện bảo vật vô cùng cổ xưa, kiếm tu sau khi đoạt được có thể nhận được sự chỉ dẫn của kiếm tiên, trong thời gian ngắn có thể học được các loại kiếm pháp, lãnh ngộ ra kiếm ý. Kiếm tiên còn có thể kết hợp mấy loại kiếm pháp với nhau, khiến cho phẩm chất của kiếm pháp tăng lên. Đó là chỗ thần kỳ của Kiếm Tiên Đồ Lục. Hơn nữa, trải qua một loạt sự việc vừa rồi, mình còn biết rằng, sự thần kỳ của Kiếm Tiên Đồ Lục không chỉ có như vậy.

- Chỉ cần hấp thu đủ năng lượng, Kiếm Tiên Đồ Lục có thể bức lui thánh cấp cường giả.

- Đúng rồi! Để cho Kiếm Tiên Đồ Lục ngày càng hoàn thiện, có thể thi triển ra tất cả sự thần kỳ, mình bắt buộc phải tìm đủ năng lượng cho Kiếm Tiên Đồ Lục hấp thu.

- Đến hôm nay mình đã biết năng lượng là văn tự, bí kíp do những kiếm tu lâu đời đích thân viết ra, còn lưu truyền đến nay, cũng như là binh khí bọn họ đã từng sử dụng. Kiếm Tiên Đồ Lục có thể hấp thu kiếm ý, kiếm hồn ở trong đó. Đó cũng chính là năng lượng.

Phong Vân Vô Ngân đã phát huy trí tưởng tượng của mình tới cực hạn.

Đúng lúc đó, ở trong mật thất, một đám không gian chợt trở nên chấn động, bóng dáng của một người dần hiện ra, lưng còng, lờ mờ có thể nhận ra, đó là bóng dáng của Chúc lão.

Phong Vân Vô Ngân vội thu Kiếm Tiên Đồ Lục lại.

- Khục khục...

Một giây sau, tiếng ho của Chúc lão liền vang lên trong mật thất.

Bóng dáng người đó liền ngưng tụ lại, Chúc lão cũng hoàn toàn hiện thân ra. Vừa hiện thân, Chúc lão liền dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phong Vân Vô Ngân, nhìn một cách vô cùng chăm chú, như thể muốn nhìn thấu con người của hắn.

- Chúc lão, ngươi đến rồi à.

Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói. Hiện nay, Kiếm Tiên Đồ Lục đã trở nên vô cùng bình thường, Phong Vân Vô Ngân không còn lo sợ Chúc lão có thể phát hiện ra điều gì nữa.

- Tiểu tử, ngươi đúng là tên biết gây chuyện.

Chúc lão nhìn Phong Vân Vô Ngân một lát, cười dung tục, rồi ngồi xuống, lôi hồ lô rượu ở hông ra tu:

- Vừa mới tới tiên gia phúc địa của hoàng thất đã gây chuyện, đánh chết một đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả, còn giết một đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả nữa, gan to hơn trời. Hoàng đế đã phải đích thân xử lý ngươi, nhưng lão phu không ngờ rằng ngươi lại thoát được sự xử phạt của hoàng đế. Chậc chậc... có bản lĩnh, rất có bản lĩnh!

Phong Vân Vô Ngân có chút ngượng ngùng:

- Chúc lão, ngươi, ngươi đều biết cả rồi?

- Chút chuyện này còn chưa giấu được lão già ta.

Chúc lão tùy tiện xua tay:

- Nhưng cũng phải nói lại, trên người tiểu tử ngươi rốt cuộc có bí mật gì khiến hoàng đế cũng phải úy kị, sợ hãi.... Lão già ra nhìn không thấu, thực sự nhìn không thấu bí mật đó của ngươi.

Thực ra, Chúc lão trong lòng cũng vô cùng chấn kinh.

Trên thực tế, sau khi Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, tuy tạm thời rời xa Chúc lão, nhưng nhất cử nhất động của Phong Vân Vô Ngân đều không giấu được Chúc lão.

Phong Vân Vô Ngân gây ra họa, hoàng đế đích thân đến xử lý, Chúc lão biết rõ, Phong Vân Vô Ngân không chết thì cũng phải bị lột da, bởi vậy mới xông thẳng tới tiên gia phúc địa của hoàng thất, muốn âm thầm cứu Phong Vân Vô Ngân ra, cho hắn cao chạy xa bay, rời hẳn khỏi Chiến Tần Đế Quốc, trốn vào trong Vô Biên Hải Vực.

Nhưng không ngờ rằng, hoàng đế đã bố trí mấy gã thánh cấp trấn thủ ở cửa vào tiên gia phúc địa của hoàng thất.

Cần phải biết rằng, hoàng đế trong cuộc thi giao lưu vũ kỹ của ngũ đại tông môn đã biết được sau lưng Phong Vân Vô Ngân có cường giả thần bí chống lưng cho. Hắn muốn xử phạt Phong Vân Vô Ngân thì cần phải đề phòng vị cường giả thần bí này, bởi vậy mới điều binh khiển tướng, điều mấy gã thánh cấp cường giả thực lực cường hãn tới trấn thủ ở cửa vào tiên gia phúc địa của hoàng thất.

Chúc lão trong khi liều lĩnh xông vào liền gặp phải sự kháng cự của mấy gã thánh cấp cường giả,bọn chúng hợp lực thôi động một kiện phòng ngự thánh khí để kháng cự lại Chúc lão.

Khiến cho Chúc lão phải mất một phen vất vả mới phá vỡ được kiện phòng ngự thánh khí đó. Nhưng đúng lúc đó, Chúc lão lại phát hiện ra, hoàng đế đã rút lui. Hơn nữa, hoàng đế còn bị thương.

Chuyện này khiến Chúc lão cũng bị chấn động.

- Tiểu tử, lão già ta xưa nay lòng phẳng lặng như mặt nước giếng, coi nhẹ danh lợi, nhưng lúc này, bí mật của ngươi lại khiến cho sự hiếu kỳ của ta cũng phải trỗi dậy.

Chúc lão nhìn Phong Vân Vô Ngân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.