Bá Khí

Chương 159: Nợ nhiều không lo




- Việc này chứng tỏ, đế quốc Chiến Tần chúng ta quốc thái dân an, bảo khố hoàng gia giàu có.

Sở Bích nhìn nhìn Chúc lão:

- Bản tông đồng ý với kiến nghị hòa giải này của đại trưởng lão. Phong Vân Vô Ngân muốn có tài nguyên tu luyện, vậy thì dự thi đi. Nếu như đoạt được xếp hạng cao, phần thưởng là do hoàng đế đế quốc chiến Tần ban, không quan hệ gì đến Ngạo Hàn tông. Bản tông sẽ không truy cứu. Chẳng qua Chúc lão hãy cân nhắc cho rõ ràng, giao lưu thi đấu vũ kỹ loại này, năm đại tông môn đều dốc hết tinh anh, có tông môn vì khiến môn hạ đệ tử thu được xếp hạng, đồng thời thu được vị trí đoàn thể đứng đầu, đều không tiếc trong thời gian ngắn, tiêu hao thiên tài địa bảo, mạnh mẽ đề thăng thực lực của đệ tử dự thi. Còn có một số đệ tử tu hành ở hải vực cũng sẽ bị gọi về để tham gia thi đấu. Có thể nói, cuộc thi lần này, tinh anh hội tụ, còn có cả đệ tử dưới 30 tuổi mà đã đột phá tới Tiên Thiên Tử Khí cảnh, vô cùng xuất sắc. Chúc lão, Phong Vân Vô Ngân có tu vi ra sao? Đã huyền khí hóa cương chưa? Hàm lượng của cuộc thi lần này, vượt qua gấp mười gấp trăm lần đại hội tuyển rể, còn có khả năng vì thế mà mất mạng, ngươi hãy nói rõ cho hắn hiểu, nếu không có thực lực cùng can đãm, vậy không cần đi cho đỡ mất mặt.

Chúc lão lè lưỡi liếm liếm môi, trong mắt tỏ ra vô cùng phấn khởi, thản nhiên nói:

- Mức thưởng hậu hĩnh như vậy đối với tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân quả thực giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Điều kiện tiên quyết là phải dũng cảm đoạt ngôi vị quán quân! Gia Luật Hoành và Bạch Quang đều có kỳ ngộ, ông trời cũng đang giúp bọn họ. Sau ba năm Phong Vân Vô Ngân muốn trực diện đối mặt với Gia Luật Hoành và Bạch Quang thì nhất định phải tranh mệnh với trời, nghịch thiên hành sự, phải nắm chắc từng cơ hội, tranh đoạt môi một kỳ ngộ!

Chúc lão thình lình ngẩng đầu.

- Không cần nhiều lời, cuộc thi giao đấu vũ kỹ lần này, ta thay Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận!

Chủ Sở Bích vẫn chưa dứt lời thì tên trưởng lão Hắc Sam kia đã cười lớn.

- Chúc lão, cái này... Nếu Phong Vân Vô Ngân muốn có được tư cách dự thi thì vẫn còn một chút khó khăn. Năm đại tông môn đế quốc Chiến Tần mỗi một tông môn đều có 10 danh ngạch, 10 danh ngạch của Ngạo Hàn Tông chúng ta sớm đã tuyển chọn rồi...

- Rầm!

Chúc lão vừa nghe nói thế, trong lòng liền nổi trận lôi đình, thẳng tay vỗ bàn rầm một cái rồi đứng lên.

- Sở Bích, tiểu Hắc, các ngươi muốn trêu chọc lão tử phải không? Người dự thi đã chọn săn rồi ngươi còn nói như vậy với ta làm gì? Biện pháp hòa giải? Hòa giải cái mẹ ngươi ấy!

- Chúc lão, đừng vội nổi giận.

Ngạo Hàn Tông chủ Sở Bích tỏ ra bộ mặt muốn hòa giải.

- Tuy rằng 10 danh ngạch đã được chọn, nhưng cũng cần phải xem xét. 10 danh ngạch này, trong đó có 9 người đều là những đệ tử tinh nhuệ của Ngạo Hàn Tông chúng ta mà bản tông cùng đại trưởng lão tự mình tuyển chọn, thậm chí còn có vài đệ tử hạch tâm, không được thay đổi. Thế nhưng... một danh ngạch cuối cùng là Hoa Thiên Ca thì có chút không xứng!

- Hoa Thiên Ca?

Chúc lão sửng sốt.

- ừm, Hoa Thiên Ca, một thân tu vi,miễn cưỡng đạt được Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, lĩnh ngộ 3 phàn chưởng ý, thực lực tuy ràng cũng không tệ lắm nhưng trong 10 danh ngạch hắn lại là người bị nghị luận nhiều nhất.

Ngạo Hàn Tông chủ Sở Bích khẽ mỉm cười nói:

- Chúc lão, bản tông nói thẳng với ngươi. Tên Hoa Thiên Ca này đáng nhẽ không đủ tư cách dự thi. Hắn là dựa vào mối quan hệ để đạt được một danh ngạch này. Ông nội của hắn là Thái Thượng trưởng lão của Ngạo Hàn Tông, đức cao vọng trọng, cũng là một trong mấy vị Thái Thượng trưởng lão trấn

giữ tông môn.

Thái Thượng trưởng lão!

Thái Thượng trưởng lão của một tông môn có thân phận rất đáng sợ.

Ví dụ như trưởng lão áo đen, thân phận cũng đã cao hơn tông chủ một bậc. Trong khi đó, thân phận của Thái Thượng trưởng lão lại cao hơn trưởng lão áo đen một bậc.

Nói ngắn gọn, Thái Thượng trưởng lão có thân phận cao hơn tông chủ hai bậc.

Đại đa số Thái Thượng trưởng lão, hoặc là tu thành Thánh giai, sau đó đi đến những khu vực, vị diện rộng lớn hơn tiến hành tu luyện, thăm dò võ đạo cao hơn. Hoặc là trực tiếp ở lại đế quốc, trở thành trọng thần của đế quốc, hưởng thụ cung dưỡng suốt đời của đế quốc.

Chỉ có một số nhỏ Thái Thượng trưởng lão sẽ ở lại tông môn.

Hoa Thiên Ca này lại là cháu trai của một Thái Thượng trưởng lão, dựa vào mối quan hệ này mà chiếm đc một danh ngạch.

Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích tiếp tục nói:

- Chúc lão, ngươi phải biết, lời nói của một Thái Thượng trưởng lão, ngay cả bản tông cũng không có quyền phủ quyết. Hắn tạo áp lực cho bản tông nên bản tông cũng phải nể mặt hắn. Tuy nhiên, cuộc giao đấu lần này sẽ có đoàn thể đánh giá chung, tông môn đạt được vị trí đầu thì những người dự thi đó có thể vào tu luyện trường u Mật Tháp cao cấp nhất đế quốc Chiến Tần để tu luyện một tháng. Đây chính là kỳ ngộ lớn mà nhiều người cầu không được! Thực lực của Hoa Thiên Ca không mạnh, hoàn toàn là dựa vào quan hệ để có một danh ngạch dự thi, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá chung của đoàn thể. Còn 9 đệ tử dự thi còn lại cũng cảm thấy không phục... Những người không trúng tuyển thực lực vượt qua Hoa Thiên Ca kia cũng cảm thấy bất công, lòng đầy oán giận. Bản tông thực sự khó xử. Như vậy, nếu như Phong Vân Vô Ngân muốn có tư cách dự thi thì phải đi cướp danh ngạch này từ tay Hoa Thiên Ca. Bản tông sẽ đi thông báo cho Hoa Thiên Ca bảo hắn chuẩn bị ứng chiến. Thế nào?

Chúc lão thô bạo liếc mắt nhìn Sở Bích tông chủ Ngạo Hàn Tông, sau đó hung hăng nói:

- Thật gian trá! Được! Sở Bích có ngươi ở đây! Ta thay tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận lần khiêu chiến này!

Nói xong, Chúc lão phẫn nộ rời đi.

- Ha ha ha.

Sau khi Chúc lão rời khỏi, trưởng lão áo đen liền cười ha hả.

- Tông chủ, một mũi tên trúng hai con chim.

Sở Bích lạnh lùng cười.

- Thực lực của Hoa Thiên Ca không mạnh, cái này không hề giả. Tuy nhiên, hắn có được sự ủng hộ của ông nội hắn một Thái Thượng trưởng lão, vì vậy hắn đã dùng Thiên Nhất Thần Thủy tẩy rửa cương khí, sức chiến đầu đề thăng trên diện rộng. Huống hồ, thân phận của ông nội hắn là gì, ngay cả bổn tông cũng phải kiêng dè, Chúc lão cũng cần suy nghĩ, xem Phong Vân Vô Ngân có đủ sức mạnh để đắc tội với một Thái Thượng trưởng lão hay không! Làm việc có tâm huyết đương nhiên đáng khen ngợi, tuy nhiên, làm việc bất chấp hậu quả, mù quáng lô mãng thì thật là ngu xuân. Nếu như Phong Vân Vô Ngân có thể tạo ra kỳ tích, đánh bại Hoa Thiên Ca, thì bổn tông sẽ đem một ngạch kia đưa cho Phong Vân Vô Ngân, vừa lúc có thể dẹp yên được những lời đàm tiểu.

- Cho hắn danh ngạch thì thế nào?

Trưởng lão áo đen chẳng hề kiêng dè gì nói:

- Chẳng qua cũng chỉ là đi làm bia đỡ đạn mà thôi! Cuộc giao lưu vũ kỹ lần này, các tông môn đều phái những đệ tử hạch tâm, đệ tử tinh anh, có thực lực rất mạnh đi tham gia. Đặc biệt là những đệ tử này đã đi tới hải vực rèn luyện, sức chiến đấu càng kinh khủng tuyệt luân. Có những đệ tử ở ngoài hải vực chiếm lĩnh mấy hải đảo, đã trở thành chư hầu một phương, lần này trở về tham gia thi đấu chắc chắn sẽ vượt trội hơn người.

Sở Bích gật đầu:

- Đại trưởng lão, ngươi hãy thông báo cho Hoa Thiên Ca, nói cho hắn biết rất nhiều người không phục hắn, nếu như hắn muốn chắc chắn nắm được danh ngạch kia thỉ phải đi tìm Phong Vân Vô Ngân.

Sáng sớm, luồng ánh sáng mặt trời rạng rỡ đầu tiên chiếu vào trong đình viện.

Phong Vân Vô Ngân mở mắt, thần thái sáng láng.

Hôm qua hắn đã đả tọa tròn một đêm trong sân của Chúc lão. Tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, thôi diễn kiếm pháp, dần dần tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, mãi tới sáng nay mới tỉnh dậy.

- Nhóc con, ngươi tới đây!

Chúc lão đã ngồi trên mọt chiếc ghế đá ở trong đình viện, khuôn mặt buồn thiu.

- A?

Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đi về phía Chúc lão.

- Nhóc con, lão đầu tử ta, ở trong cao tầng Ngạo Hàn tông không có quyền lên tiếng. Bọn chúng đều coi lão đầu tử là người ngoài.

Chúc lão than thở:

- Không có thực quyền, cho nên không có cách nào để giúp đỡ ngươi. Đệ tử bình thường của Ngạo Hàn tông thấy lão đầu tử đều quy củ, khách khí, đó là giữ thể diện cho lão đầu tử. Chẳng qua, nếu như thực sự chổng lại Ngạo Hàn tông chủ, chút thể diện này, hắn cũng chẳng thèm giữ cho ta.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động, đột nhiên hỏi:

- Chúc lão, ý ngài là, phần thưởng của nhiệm vụ đại hội tuyển rể kia đã tan thành bọt nước?

Chúc lão nghiêm mặt nói:

- Nhóc con, tình huống rất không ổn. Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích, kẻ này khí lượng hẹp hòi, không chịu cho ngươi bat kỳ tài nguyên tu luyện gì.

Phong Vân Vô Ngân đã sớm nghĩ tới việc này, ngược lại trấn định như không có gì xảy ra. Tuy rằng trong lòng đối với Ngạo Hàn tông chủ hận ý ngập trời, thế nhưng nét mặt lại rất bình tính.

- Ngạo Hàn tông chủ tự mình hạ lệnh chém giết cha mẹ ta, Gia Luật Hoành thì là kẻ hạ thủ. Đây là thù sâu không đội trời chung. Bọn họ tất nhiên sẽ ngăn chặn ta phát triển. Nếu như cho ta tài nguyên tu luyện mới chính là quái sự. Nhưng nếu nói như thế, ta còn đứng ở Ngạo Hàn tông làm gì? Cứ rời đi rồi tính tiếp

Trong lòng nảy sinh ác độc, bèn nói:

- Chờ ta tu thành đại thần thông, chắc chắn sẽ giết sạch cao tầng Ngạo Hàn tông! Tự tay giết Ngạo Hàn tông chủ và tên Gia Luật Hoành kia.

- Nhóc con, ta cũng nói thẳng, Ngạo Hàn tông chủ đã coi ngươi trở thành một viên đá thử đao cho Gia Luật Hoành khi xuất quan ba năm sau, điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể sống qua được ba năm này. Tông môn tuy rằng sẽ ngăn chặn ngươi phát triển, nhưng cũng khinh thường không thèm giết ngươi. Nếu như ngươi hoàn toàn rời khỏi tông môn, vậy thì khó nói rồi. Ngạo Hàn tông đối với kẻ phản bội, thủ đoạn cùng hình phạt vô cùng tàn khốc. Bất kể ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể nào, dù phải dốc hết toàn lực cũng sẽ truy sát ngươi tới cùng.

Chúc lão thần sắc nghiêm trọng nói:

- Ta cũng không dám cam đoan, ngươi rời đi rồi, Ngạo Hàn tông sẽ không hạ lệnh truy sát ngươi.

- Đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Phong Vân Vô Ngân nôn nóng nói.

- Nhóc con, ngươi bất tất phải cuống lên, nói cho cùng ngươi chỉ có được thời gian ba năm. Gia Luật Hoành vừa xuất quan, ngươi tất phải tử chiến một hồi, ngươi không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm ngươi! Trong ba năm này, việc ngươi cần lo lắng, cũng không phải là rời khỏi Ngạo Hàn tông hay không, mà là cùng trời tranh mệnh, tranh thủ từng phút một để đề thăng thực lực! Bằng không, tất cả đều uổng phí hết.

- Chúc lão nói đúng.

Phong Vân Vô Ngân nghe thấy Chúc lão nói như vậy, lúc này cũng gật đầu khen phải.

- Vì đề thăng thực lực, không tiếc bất cứ giá nào! Mà hiện giờ lại đang có một cơ hội!

Chúc lão cẩn thận kể lại toàn bộ việc liên quan đến cuộc giao lưu vũ kỹ tông môn một tháng sau.

- A! Vị trí thứ nhất, ban thưởng 3 giọt Thiên Nhất Thần Thủy, cương khí linh thạch cực phẩm 500 khối, tử khí linh thạch 100 khối, hạo khí linh thạch 5 khối, tiến vào tàng bảo khố hoàng gia cất giữ vũ kỹ tùy ý chọn một quyển bí tịch, bảo y Tiên Thiên một bộ, vũ khí Tiên Thiên một cây, một phần địa đồ hải vực vô biên, tỳ nữ 1000, hộ vệ 1000, nô bộc 1000, ở trong tiên gia phúc địa cùa hoàng gia ban tặng một tòa cung điện... Phần thưởng này, quá kinh người rồi! Một món cự bảo! Không thể nghi ngờ, đây chính là một món cự bao!

Phong Vân Vô Ngân hít vào một luồng khí lạnh. Bất chợt đôi mắt nheo lại, hỏi:

- Chúc lão, những phần thưởng này, Ngạo Hàn tông chủ không phải là muốn nuốt hết chứ?

- Không đâu!

Chúc lão khẳng định:

- Thi đấu lần này là do hoàng đế đế quốc Chiến Tần tự mình ban phần thưởng. Không liên quan gì tới tông môn.

-Vậy là tốt rồi!

Phong Vân Vô Ngân gật mạnh đầu, trong đôi mắt toàn bộ đều là kiên nghị cùng chiến ý.

- Nếu có thể đạt được phần thưởng này, tài nguyên tu luyện không lồ, dùng để tẩm bổ huyền khí cùng yêu thai, tất nhiên sẽ tiến triển cực nhanh.

Trong lòng lặng lẽ nói:

- Mấy khối hạo khí linh thạch, ngược lại có thể đưa cho cha vợ!

Phần thưởng hậu hĩnh như vậy, quả thực đã kích động được Phong Vân Vô Ngân.

Cũng đúng, đối mặt với phần thưởng trình độ này, đám đệ tử có được tiên đảo ở hải ngoại cũng đều mau chóng trở về để dự thi, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó.

- Theo ta được biết, phần thưởng lần này là một khoản lớn nhất từ trước tới nay trong lịch sử đế quốc Chiến Tần.

Chúc lão lên tiếng khẳng định.

Ngừng lại một chút, Chúc lão lại nói tiếp:

- Nhóc con, nếu như ngươi có thể đạt được xếp hạng trong cuộc giao lưu vũ kỹ lần này, cũng nói rõ ngươi đã có được thực lực xuất hải lịch lăm. Lão đầu tử sẽ đem tấm địa đồ hải vực kia cho ngươi, cũng sẽ đem hạ lạc của bí tịch thích hợp võ giả Tiên Thiên Cương Thể tu luyện nói cho ngươi biết. Ngươi xuất hải lịch lãm, chính là một lần kỳ ngộ trọng đại. Nếu như không thể tìm được kỳ ngộ, ngươi chắc chắn không có khả năng chiến thắng Bạch Quang cùng Gia Luật Hoành.

Bạch Quang, huyết mạch Đao Đế, có truyền thừa vũ kỹ, ký ức tu luyện, có đại thiên phú, đại khí vận.

Gia Luật Hoành, tiến vào trong vị diện thời không, tu luyện ba năm, cũng tương đương với ba mươi năm ở thế giới bên ngoài.

Hai đại biến thái!

Phong Vân Vô Ngân giống như cỏ dại ven đường!

Chỉ có luôn luôn cùng trời tranh mệnh, quanh quẩn trong vòng sống chết, mới có khả năng đạt được thực lực có thể quyết tranh hơn thua với hai đại biến thái kia.

- Được! Chúc lão, một tháng sau, ta đi tham gia thi đấu!

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đứng lên, vẻ mặt kiên nghị cứng rắn tựa như bàn thạch.

Vẻ mặt Chúc lão hiện lên chút khen ngợi:

- Tốt! Tâm chí cứng cỏi, là người mà lão đầu tử cả đời ít thấy! Chẳng qua, lão đầu tử phải nhắc nhở ngươi, ngươi muốn tham gia thi đấu, còn phải đánh bại một đệ tử Tiên Thiên tên là Hoa Thiên Ca. Hậu trường của hắn là một Thái thượng trưởng lão bế quan của Ngạo Hàn tông, không phải chuyện đùa. Một khi ngươi cướp lấy danh ngạch dự thi từ trong tay Hoa Thiên Ca, tất nhiên sẽ đắc tội với Thái thượng trưởng lão này.

- Ha ha ha!

Phong Vân Vô Ngân cao giọng cười to, không hề sợ hãi:

- Ta ngay cả đám người Gia Luật Hoành, Ngạo Hàn tông chủ đều đã đắc tội, hiện giờ thêm một tên Thái thượng trưởng lão thì có tính là gì? Nếu Ngạo Hàn tông không thể dung nạp ta, dù cho đắc tội với toàn bộ Ngạo Hàn tông cũng đã sao chứ? Nợ nhiều không lo. Ha ha ha... Chúc lão, ta đi ra ngoài dạo chơi, hoạt động gân cốt một chút.

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân bước ra khỏi sân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.