Bá Khí

Chương 105: Tiểu tử, có dám đánh một trận không?




- Sau khi thần lực bạo tăng, sức chiến đấu của ta quả thực đã tăng lên rất nhiều! Võ giả thập phẩm bình thường căn bản không đủ để ta giết!

Phong Vân Vô Ngân nhìn quanh một vòng, tán tu thủ hạ của Nhị thiểu gia chạy ra từ trong phủ đệ tổng cộng hơn bốn mươi người, toàn bộ đã bị giết không còn một mống!

Không kẻ nào may mắn thoát được!

Phong Vân Vô Ngân cấp tốc phóng ra 1664 hạt thiên địa đan điền thỏa sức hấp thu luyện hóa đống thịt nát kia, trong đống thịt nát này huyền khí còn sót lại cực kỳ thưa thớt, nhưng muỗi tuy nhỏ thì cũng là thịt, hấp thu được thêm chút nào thì nhiều chút ấy.

Bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Bất kể là Lý Tu, Nhị thiểu gia, hay là thiểu niên áo xanh, tứ Quỷ, Hoàng tiền bối, Lãnh lão đầu... Tất cả đều dại ra mà nhìn! Không gian lặng ngắt như tờ!

Chỉ có mùi máu tươi nồng đặc toàn ngập trong bầu trời đêm.

Trong phủ đệ Nhị thiểu gia còn có một số tán tu chuẩn bị lao tới chém giết, lúc này cũng đã bị dọa đến mức co đầu rụt cổ, không dám ló ra nữa.

Chỉ trong vòng vài hơi thở, liền giết chết toàn bộ hơn bốn mươi tán tu, hơn nữa đại bộ phận tán tu bị dư ba của trọng chùy đánh thành tàn phê rôi bị kiểm khí chém thành thịt nát, giết chóc thảm liệt, thủ đoạn hung tàn, thật khiển người khác phải run lên.

Làm sao... làm sao có thể như vậy?

Một lúc lâu sau, Nhị thiếu gia run run nói, phảng phất như không thể tin nổi sự việc xảy ra trước mắt.

Phải biết rằng, Nhị thiếu gia thu nạp một lượng lớn tán tu, đại bộ phận đều là huyền khí tu vi Hậu Thiên cửu phẩm, có một số tu vi thập phẩm, hơn nữa còn có vài gã tán tu đã lĩnh ngộ được "ý".

Nếu như nói Bách Thủ Nhân Đồ bị Phong Vân Vô Ngân miểu sát trong nháy mắt, Nhị thiếu gia còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Nhưng mấy chục tên tán tu bị Phong Vân Vô Ngân đập một cái chết hết, việc này lại quá quỷ dị rồi!

Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!

Thình lình Lý Tu lớn tiếng cười như điên, trong vẻ tươi cười còn toàn đầy sự thích thú vô cùng vô tận.

Có tư cách cùng Lý Tu cạnh tranh vị trí thành chủ ngoại thành, vẻn vẹn chỉ có Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia.

Hôm nay tán tu thủ hạ tinh anh của Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đã bị Phong Vân Vô Ngân giết chết toàn bộ!

VỊ trí thành chủ ngoại thành đã không còn có bất kỳ lo lắng gì nữa!

Tốt! Thực là quá tốt! Quách huynh thần dũng cái thế, hoàn toàn đánh tan sự kiêu ngạo của Đại ca cùng Nhị ca ta! Cái gì mà Bách Thủ Nhân Đồ, Mã Như Huyết lúc bình thường diễu võ dương oai, kết quả vân bị Quách huynh miểu sát! Ta đã dốc vốn liếng lên người Quách huynh, cung dưỡng mây trăm thi thể mãnh thú thập phẩm cho hắn! Quách huynh thật sự là phúc tinh trong số mệnh của ta!

Trong lòng Lý Tu hừng hực lửa nóng.

Còn lúc này, sau khi giết hết mấy chục tên tán tu thủ hạ của Nhị thiếu gia, cục tức trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng đã xả được một phần. Việc hắn bị đánh lén có thể đoán hơn phân nửa có liên quan tới Nhị thiêu gia. Hiện tại hủy đi căn cơ Nhị thiếu gia, trong lòng Phong Vân Vô Ngân vô cùng sảng khoái. Việc này cũng coi như là báo đáp tình nghĩa cung phụng của Tam thiếu gia.

Đương nhiên ngày đó ám sát Phong Vân Vô Ngân là võ giả Tiên Thiên, lúc này đang đứng trên đám cương vân đen kịt lơ lửng giữa không trung. Nếu như có thể đánh chết lão già kia, cái cục tức của Phong Vân Vô Ngân mới có thể hoàn toàn nguôi được. Chẳng qua hắn tự biết được bản thân mình, lúc này mà giao chiến với một võ giả Tiên Thiên thì vạn vạn lần không ổn.

Tạm thời cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.

Hừ! Giết một đám võ giả Hậu Thiên này coi như là tiền lời! Tiền vốn, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại, cứ chờ xem!

Phong Vân Vô Ngân một bên hung dữ suy nghĩ, một bên luyện hóa đống thịt nát trong khe nứt trên mặt đất.

Nhị ca, chỗ này của ngươi có còn tan tu nào muốn đánh một trận cùng Quách huynh hay không? Nếu như không có, ta liền cùng Quách huynh hồi phủ uống rượu. Ha ha ha, ngày hôm nay tâm tình của ta vô cùng thoải mái, ha ha ha ha!

Tam thiểu gia hãnh diện, nhướng mày hất hàm kêu gào với Nhị thiếu gia.

Trong hốc mắt của hắn, mơ hồ hiện lên một tia sát khí. Hôm nay thủ hạ tinh anh của Nhị thiếu gia đã ngã xuống hầu như không còn, Tam thiếu gia muốn lên được vị trí thành chủ ngoại thành, sớm muộn cũng phải giết chết Nhị thiếu gia! Nhổ cỏ tận gốc!

Ngươi...

Nhị thiếu gia nổi giận, nhưng lúc này trong phủ đệ hắn đâu còn một tên tán tu tinh nhuệ nào nữa. Cung dưỡng mấy chục tên tán tu cửu phẩm, thập phẩm thì đã bị giết sạch sẽ, giờ còn lại cũng chỉ là một vài tán tu thất, bát phẩm mà thôi. Cả đám đó cùng lên cũng không đủ cho Phong Vân Vô Ngân giết.

Khuôn mặt Nhị thiếu gia lúc xanh lúc trắng, không khỏi rời ánh mắt về phía thiếu niên áo xanh.

Trần thiểu đảo chủ, có thể giúp ta một tay chém giết tên tán tu kia không?

Lúc này thiếu niên áo xanh trên mặt âm trầm quỷ khí, trong con ngươi nhỏ hẹp bạo phát ra sát khí hừng hực.

Phía sau hắn bốn lão giả Tiên Thiên dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, đồng thời thúc giục tiên thiên cương khí trong cơ thể, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ lập tức giết chết Phong Vân Vô Ngân.

Các ngươi muốn nhúng tay vào việc này?

Đứng lúc này Hoàng tiền bối nhạy bén cảm nhận được cương khí trong cơ thể của bốn lão giả Tiên Thiên bạo động, lạnh giọng quát lớn:

Nếu như ta không nhìn lầm, mẩy người các ngươi cũng không phải là tán tu trong phủ Nhị thiếu gia. Ngươi!

Hoàng tiền bối vươn tay chỉ vào một lão giả Tiên Thiên trong đó:

Lần trước ngươi dám can đảm xông vào phủ đệ Tam thiếu gia nhà ta ám sát, tội đáng chết vạn lần! Chảng qua Tam thiếu gia nhà ta tấm lòng nhân hậu mới không thèm tính toán việc này, ta khuyên các ngươi tốt nhất nên có chừng mực thôi, chớ quá phận! Ta thấy vị công tử áo xanh này khí vũ hiên ngang, tinh thần khí độ bất phàm, có thể đoán được cũng là một phương bá chủ, hà tất phải dâm chân vào vững nước đục này!

Hoàng tiền bối lời lẽ sắc bén, không hề để cho bất kỳ kẻ nào chút thể diện!

Cũng đúng, hắn đường đường là võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh đỉnh phong, đối mặt với võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ, giở tay nhấc chân liền giết chết, hôm nay hắn tiên lễ hậu binh, đã coi như cấp đủ thể diện cho chúng rồi.

Lãnh lão đầu kia cũng không can thiệp vào việc này. Đối với chức trách của hắn mà nói, chỉ cần bảo vệ an toàn sinh mệnh của Nhị thiếu gia là được. Hắn cả đời say mê tu luyện võ đạo, đối với cạnh tranh quyền lợi của mấy vị thiếu gia, quả thực là không có nhiều hứng thú.

Bốn gã võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ bị Hoàng tiền bối áp bách, trong lòng vạn phân nghẹn khuât, hận ý ngập trời! Tuy có lòng giêt chêt Phong Vân Vô Ngân nhưng cuối cùng vãn không dám động thủ!

Đúng lúc này...

Ha ha ha!

Thiếu niên áo xanh đột ngột cười ha hả, khóe miệng nhếch lên, ánh mất nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:

Ngươi họ Quách? Thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo?

Ngữ khí cùng thái độ của hắn tựa như một quân vương đang chất vấn kẻ bỉnh dân hèn kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.