Bá Khí

Chương 104: Các ngươi cùng lên đi !




Phong Vân Vô Ngân thờ ơ đảo mắt nhìn qua. Đ.ai khái có khoảng hơn bốn mươi tán tu lao ra từ trong phủ đệ Nhị thiếu gia, đều cầm binh khí, không trung trên đinh đầu huyền khí dao động tựa như sóng dữ, bộ dáng hung ác như muốn giết người lóc thịt cạo xương. Chúng xếp thành một hàng, chỉ chờ Nhị thiếu gia ra lệnh một tiếng liền lập tức xông lên, loạn đao chém chết Phong Vân Vô Ngân.

Nhị thiếu gia, ngươi quả thực cũng có bản lĩnh, không biết từ nơi nào mời chào tới một nhóm Tiên Thiên võ giả.

Giữa không trung, ánh mắt Hoàng tiền bối nhìn chằm chằm vào lão giả quỷ khí âm trầm sau lưng thiếu niên áo xanh:

Chẳng qua đây là thủ hạ võ giả Hậu Thiên của Nhị thiếu gia ngươi cùng Tam thiếu gia so đấu. Những võ giả Tiên Thiên chúng ta nếu như không đếm xỉa tới, đôi bên đều không giúp, vậy thì không sao. Nhưng nếu như Nhị thiếu gia muốn cho những võ giả Tiên Thiên này xuất thủ, vậy thì đừng trách ta quản lắm chuyện.

Nói xong, xung quanh thân thể Hoàng tiền bối từ trong không trung xuất hiện trăm nghìn ngọn cương hỏa, rọi sáng cả một vùng trời. Khí tức Tiên Thiên hùng hồn bao phủ mặt đất, khiến cho trăng sao cũng phải ảm đạm.

Hừ! Hoàng huynh, nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe đấy chứ?

Một tiếng nói lạnh lẽo đột ngột vang vọng trong thiên địa, chi chốc lát, một luồng khí lạnh từ trong phủ đệ Nhị thiếu gia phóng lên cao, trong nháy mắt hình thành một cây băng trụ lơ lửng giữa trời đêm. Trên băng trụ, một lão giả râu tóc bạc phơ ngạo nghễ đứng thẳng. Mỗi một ánh mắt của hắn tựa hồ có thể khiến mặt đất đóng băng, vạn dặm phủ tuyết.

Lại là một Tiên Thiên võ giả!

Hoàng huynh, chức trách của ta và ngươi là chia ra bảo vệ Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia, thể nào, hôm nay suất lĩnh một đám lính tôm tướng cua đánh tới phủ đệ Nhị thiểu gia, ngươi không cảm thấy có phần quá hung hãn bá đạo sao?

Lão giả râu bạc trắng cũng liếc mắt nhìn Hoàng tiền bối, giọng nói băng lãnh.

Ha ha ha!

Hoàng tiền bối cười ha hả:

Đan huynh, tán tu thủ hạ của Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia vân luôn tranh đấu so kỹ, bất kể là Tam thiếu gia đánh tới quý phủ Nhị thiếu gia, hay là Nhị thiếu gia đánh tới quý phủ Tam thiếu gia, đều là chuyện bình thường chẳng có gỉ lạ. Nhưng nếu như có Tiên Thiên cường giả dám nhúng tay vào trận giao đấu này, vậy đừng trách ta không khách khí!

Nói xong vẫn quét mắt nhìn về phía lão giả Tiên Thiên đằng sau thiếu niên áo xanh.

Cạnh tranh giữa các vị thiếu gia, võ giả hậu thiên đối chiến thì võ giả Tiên Thiên không thể ra tay, lấy mạnh khinh yếu. Đó cũng là quy củ bất thành văn.

Đan lão đầu phụ trách bảo hộ Nhị thiếu gia kia thờ ơ nhìn Phong Vân Vô Ngân, bỗng nhiên cười:

Đáng cười! Chi là một võ giả huyền khí Hậu Thiên bát phẩm, tuổi trẻ khinh cuồng, tự tìm đường chết, còn phải để võ giả Tiên Thiên ra tay sao? Hoàng huynh, ta tự trọng thân phận, đương nhiên sẽ không can thiệp vào trận đấu này.

Lúc này, mấy lão giả Tiên Thiên đàng sau thiếu niên áo xanh trong lòng đều thoáng dâng lên một trận run sợ. Phải biết rằng bọn họ tuy cũng là võ giả Tiên Thiên, thế nhưng cảnh giới bọn họ so ra kém xa Hoàng tiền bối cùng Đan lão đầu. Bọn họ chẳng qua mới chỉ là võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ. Còn Hoàng tiền bối cùng Đan lão đầu tu vi đã đạt được tới Tiên Thiên Cương Khí cảnh đinh phong.

Không thể nào so sánh.

Thiếu niên áo xanh ngược lại cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt như giếng cổ không

gợn sóng, dưới cái nhìn chăm chú của hai đại cường giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh đinh phong, nhàn nhạt nói:

Mấy vị Quỷ thúc, các ngươi cũng đừng xuất thủ, bản thân ta muôn nhìn thử xem tiểu tử này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Mấy lão giả Tiên Thiên vội vã nói:

Vâng, thiếu gia!

Trải qua một cuộc hiệp thương ngắn ngủi, võ giả Tiên Thiên hai bên đều sẽ không nhúng tay vào việc này.

Tiểu tử, ta thấy ngươi chắc chắn điên rồi.

Lúc này, ở bên ngoài phủ đệ đổ nát, trong mấy chục tên tán tu Hậu Thiên vừa chạy ra, một nam tử trung niên tướng ngũ đoản bước lên phía trước, nhe răng cười nói:

Để ta xem ngươi có vốn liếng gì mà cuồng vọng như vậy!

Khi đang nói chuyện, quanh thân hắn huyền khí dâng trào, trong nháy mắt hình thành một trăm bàn tay quái dị, trên mỗi một bàn tay đều nắm vũ khí, hoặc đao, hoặc kiếm, hoặc phủ, hoặc mâu.

-Là Bách Thủ Nhân Đồ!

Lập tức một tán tu thủ hạ Lý Tu thất thanh kêu lên:

Hắn tu luyện một môn ma công Huyền giai cao cấp, khi vận dụng huyền khí biến ảo thành một trăm bàn tay, mỗi một bàn tay đều có sát chiêu khắc địch, vô cùng kinh khủng!

Bách Thủ Nhân Đồ, thay ta giết tên tiểu tử này! Lăng trì xử tử!

Nhị thiếu gia ở giữa không trung lớn tiếng thét to, trong đôi con ngươi tơ máu chằng chịt, cực kỳ kích động. Bách Thủ Nhân Đồ này chính là một tán tu bạo ngược được Nhị thiếu gia bỏ số tiền lớn cung phụng, bình sinh giết người không đếm xuể, sức chiến đấu kinh người.

Giết chết tiểu tử này chẳng khác gì giết chết chó lợn, Nhị thiếu gia yên tâm!

Bách Thủ Nhân Đồ đạp chân trên mặt đất lao về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi mpt bước đi ra trăm bàn tay phía sau hắn lại càng thêm rõ ràng ngưng thực, dần dần một trăm bàn tay từ huyền khí tinh khiết biến ảo thành thoạt nhìn đã vô cùng chân thật, vũ khí nắm trong tay cũng hiện lên quầng sáng kim loại kỳ dị.

Phải biết rằng, Bách Thủ Nhân Đồ nàỵ mặc dù không lĩnh ngộ được "ý", thể nhưng hắn đã tu luyện cảnh giới huyền khí tới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, khoảng cách tới Tiên Thiên vẻn vẹn chỉ là một đường, môn Bách Thủ Ma Công này của hắn chính là công pháp Huyền giai cao cấp, sau khi luyện tới đại thành, gặp phải một vài võ giả lĩnh ngộ ra được "ý" vẫn có thể tàn sát như thường!

Bách Thủ Nhân Đồ, bước từng bước một tới gần Phong Vân Vô Ngân!

Khí thể ngưng trọng!

Sát khí ập vào mặt!

Lý Tu cùng đám tán tu thủ hạ đứng trước uy thể đó, tất cả đều không kìm được phải lui về phía sau một bước, mặt xám như tro.

Giữa không trung, Hoàng tiền bối cương khí hóa thành một bàn tay lớn, tiện tay chộp xuống, túm lấy Lý Tu cùng đám thủ hạ kéo lên không trung, tránh cho bọn họ rơi vào vòng xoáy của cuộc chiến.

Phong Vân Vô Ngân ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt như kiểm, sắc bén nhìn về phía Bách Thủ Nhân Đồ, huyền khí bát phẩm dao động lượn lờ! Bất chợt, Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng bước tới!

Bước ra một bước, vạn kiểm bộc phát!

Trường kiểm đeo bên hông tự động phát ra một tiếng nổ vang như hổ thét rồng gầm!

Keng keng! Keng keng! Keng keng!

Như đáp lời cùng nó, trường kiểm trên lưng những tán tu dùng kiểm trong phủ Nhị thiếu gia đồng thời phát ra tiếng reo hò, phảng phất như muốn thoát vỏ lao ra, một luồng lực lượng kỳ dị như muốn lôi kéo toàn bộ trường kiếm có mặt ở đây muốn gào thét xông về phía Bách Thủ Nhân Đồ, chém thành tro bụi!

Chuyện gì xảy ra?

Những tán tu sử dụng kiếm lúc này đều cảm thấy vô cùng kinh khủng:

Là kiếm ý! Kiếm ý!

Giữa không trung...

A?

Khuôn mặt thiếu niên áo xanh hơi sượng lại, bỗng nhiên đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, lẩm bẩm nói:

Kiếm ý rất cường đại, chẳng qua căn cơ huyền khí quá mỏng, không thể nào bộc phát ra uy lực hoàn mỹ của kiếm ý.

Đan lão đầu lúc này cũng hơi kinh ngạc. Nghĩ thầm, Tam thiếu gia không biết thế nào lại mời được một kiếm tu cường đại như vậy? Thực sự là hiếm thấy, Bách Thủ Nhân Đồ kia sắp chết rồi!

A! Kiếm ý thì có làm sao! Phá cho ta!

Lúc này Bách Thủ Nhân Đồ đã cảm giác được cơn lũ kiếm ý ập vào mặt, trăm ngàn đạo kiếm khí sắc bén lạnh lùng cắt chém ở bên ngoài thân thể khiến cho toàn thân hắn đau đớn. Khí thế cùng kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân đang từng bước nâng cao, kinh nghiệm chiến đấu của Bách Thủ Nhân Đồ vô cùng phong phú, đương nhiên sẽ không cho Phong Vân Vô Ngân có cơ hội áp súc kiếm ý lên tới đinh phong!

Giết!

Dưới chân Bách Thủ Nhân Đồ triển khai thân pháp kỳ dị, như một con độc xà vèo một cái lướt về phía Phong Vân Vô Ngân. Tốc độ cực nhanh, khiến cho huyền khí bao bọc bên ngoài thân thể hắn ma sát kịch liệt cùng không khí sinh ra hỏa diễm nóng bỏng, bốc cháy phừng phừng!

Toàn thân, tựa như một quả cầu lửa!

Giữa hắn và Phong Vân Vô Ngân có khoảng cách hơn 30 thước, chi chớp mắt đã tới gần, trăm bàn tay như xúc tu bạch tuộc tà ác bay múa khắp nơi, một trăm loại binh khí cũng chém giết về phía Phong Vân Vô Ngân:

Thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!

Bất thỉnh lỉnh, trong con ngươi của Phong Vân Vô Ngân bốc lên một luồng khí tức như mây mù, khoảnh khắc sau, một làn mây mù mờ ảo xuất hiện giữa không trung, trực tiếp bao phủ lấy Bách Thủ Nhân Đồ đang xông tới!

Choang! Choang! Choang!

Bên trong mây mù, đồng thời vang lên trăm nghìn thanh âm vũ khí va chạm, kiểm khí cùng kiểm mang vô cùng vô tận chỗ nào cũng có, tựa như ròi bám vào xương cuốn lấy Bách Thủ Nhân Đồ!

Những tiếng rền vang tạo thành thanh âm cổ xưa tối nghĩa từ trong mây mù vang vọng mà ra!

-... Giết! Giết! Giết! Giết!

-Chết đi!

Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng lên tiếng:

Thiên Biển Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu kiếm pháp!

Vừa dứt lời...

Phâp! Phập! Phập!

Bên trong mây mù ngập trời, trăm bàn tay của Bách Thủ Nhân Đồ chỉ nháy mắt đã bị kiểm khí cắn nát, xé thành bụi phẩn! Ngay sau đó, chỉ trong cùng một hơi thở, thân thể cường hãn toáng kiện của Bách Thủ Nhân Đồ cũng lập tức sụp đổ, tan thành tro bụi!

Trăm ngàn đạo kiểm mang tựa như thực chất trong nháy mắt đã chém nát Bách Thủ Nhân Đồ!

Kiếm khí tản đi.

Trên mặt đất, vẻn vẹn chỉ lưu lại một đống thịt vụn.

Đây mới chính là lăng trì xử tử!

Miểu sát! Lại là miểu sát!

Bách Thủ Nhân Đồ khiến Lý Tu kinh hãi này, đã từng giết chết một tán tu thập phẩm ngộ ra được hai phần kiếm ý mà hắn bỏ một số tiền lớn ra cung phụng, khiến cho Lý Tu nguyên khí đại thương, thật không ngờ Phong Vân Vô Ngân vừa thấy mặt, vừa ra tay liền đã diệt sát Bách Thủ Nhân Đồ!

Chết không toàn thây!

Cả khu vực rộng lớn yên tĩnh đến mức nghe được tiếng châm rơi!

Vài chục tên tán tu thủ hạ của Nhị thiểu gia bỗng nhiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai dám chủ động tới khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân!

Thần lực toàn thân Phong Vân Vô Ngân cuồn cuộn, mơ hồ phát ra tiếng vang như tiếng kèn, cùng với âm thanh kỳ dị vang lên Thần Lực Chùy chợt hiện trong tay, hai tay nắm chùy, hai mươi mấy vạn cân thần lực bộc phát, không gian xung quanh thân thể không ngừng bùng nổ ầm ầm!

Như thần ma phụ thể!

Muốn giết cứ giết cho đã tay! Nếu đã không dám đơn độc đánh một trận, vậy các ngươi cùng lên một lượt đi!

Phong Vân Vô Ngân cười thống khoái, Thần Lực Chùy trong tay vung lên, xông về phía mấy chục tên tán tu trước cửa phụ đệ Nhị thiếu gia đang run rẩy như chim sợ cành cong!

Đằng đằng sát khí, ngàn quân né tránh!

Phong Vân Vô Ngân như một quả bộc phá hình người, bay thẳng đến mấy chục tên tán tu thu hạ Nhị thiếu gia đang kinh hoảng hỗn loạn, trọng chùy mạnh mẽ nện xuống!

Hôm nay lực lượng của Phong Vân Vô Ngân đã đạt tới 15 vạn cân, gia trì thêm Thần Lực Chùy hầu như có thể bộc phát ra 25 vạn cân lực lượng.

Khi nào lực lượng vượt quá 10 vạn cân, vậy đã đủ để xưng là thần lực! Thần lực hàng thật giá thật! Vượt xa cực hạn thể chất của con người.

Ầm ầm!

Giữa không trung, nơi nào chùy phong quét qua không khí hoàn toàn bị đập cho tan vỡ, không gian xuất hiện hiện tượng sụp đổ, áp lực khổng lồ nặng nề như núi bao trùm xuống mặt đất!

Mấy chục tên tán tu kia hoàn toàn bị vây trong phạm vi của chùy phong. Khu vực rộng lớn xung quanh thân thể bọn họ không gian đã bị chùy phong xé nát, khiến cho bọn họ hít thở không thông, lại làm cho bọn họ không thể nào triển khai được thân phát tránh né đi, chỉ có thể chôn chân tại chỗ.

Soạt! Soạt! Soạt!

Tóc tai quần áo của họ cũng đều bị cắt nát bét, bộ dạng vô cùng chật vật!

Chỉ trong sát na, một gã tán tu dùng thương quyết liều một phen, hai phần thương ý ầm ầm lao ra, đầu mũi thương bắn ra một luồng huyền khí tinh thuần hình thành một con mãng xà.

Mãng xà này dường như có linh tính, rít lên từng tiếng sắc bén đến cực điểm, muốn phá tan chùy phong trên đỉnh đầu đánh thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gã tán tu dùng thương kia vừa phóng ra tuyệt chiêu, bất thình lình trước mắt hắn kiểm quang vòn quanh, hai mắt bỗng nhiên đau đớn, đôi mắt đã bị kiểm mang ngưng tụ thành châm, đâm cho tan vỡ! Đây chính là thủ pháp mà Phong Vân Vô Ngân quen dùng, đánh đâu thắng đó, không gỉ cản nổi.

Chùy phong dễ dàng xé rách con mãng xà hình thành từ thương khí, xu thế không giảm chút nào, cuối cùng mãnh liệt đập lên trên đám tán tu đứng bên dưới.

-Bụp!

Hơn hai chục vạn cân lực lượng tập trung vào một điểm rồi bộc phát mà ra, khiến cho 3 tên tán tu đứng ở trên cùng nổ tan thành thịt vụn, xương cốt nội tạng máu thịt bay loạn, dư ba trong nháy mắt lan toàn ra ngoài, mặt đất ầm ầm sụp xuống thành những khe rãnh khổng lồ rồi lan rộng ra bốn phía khiến cho hơn chục tên tán tu ngã nhào vào trong khe, mặt đất rung động, chùy lực khổng lồ đập lên khiển cho huyền khí hộ thể của bọn họ tựa như tờ giấy, không hề có chút lực chống cự nào, bị xé thành ngàn vạn mảnh bay tứ tán trong không trung.

A! A! A!

Bên trong hàng trăm khe nứt truyền ra tiếng hét thảm thiết sợ hãi thống khô tuyệt vọng của đám tan tu. Những âm thành này đã suy yêu không gì sánh được, đám người ngã xuống đều bị thương, ngay cả sức lực để bò lên khỏi khe cũng không có.

Không trung trên đinh đầu Phong Vân Vô Ngân hiện ra những hư ảnh mãnh thú sống động như thật, khi thì dã lang, khi thì giao long, khi thì mãnh hổ, khi thì cự miêu, phong vân cuồn cuộn, sát khí ngập trời.

Sau một khắc, Phong Vân Vô Ngân phóng ra 5 phần kiếm ý, kiếm quang bay loạn, những tán tu bên trong khe nứt, tất cả đều bị chém thành thịt nát, chết không toàn thây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.