Bá Khí

Chương 10: Bại! bại! bại!




- Chiến đi!

Trên lôi đài, Hạ Hổ Tử không nhẫn nhịn nổi, xong lên đánh trước.

Chỉ chân trái hắn vừa đá một chút, toàn thân giống như mãnh hổ xông về phía Phong Vân Nhã Cầm.

Giữa không trung, Hạ Hồ Tử liên tục đá ra hai chân, thế tới cấp bách, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm sét trong đó. Một cổ cước phong sắc bén, hỗn loạn mang theo huyền khí uy mãnh, tập kích Phong Vân Nhã Cầm!

Hễ là tu vi huyền khí đạt được Hậu Thiên lục phẩm, trong công kích có thể mang theo huyền khí, uy lực tăng nhiều.

Phong Vân Nhã Cầm không dám chậm trễ, người Hạ Hồ Tử chưa đến, cước phong ồ ồ huyền khí, dĩ nhiên đã cách không bất ngờ đánh tới.

Lả tả...

Phong Vân Nhã Cầm nhanh như thiểm điện đâm liền ra ba kiếm, mỗi một kiếm, đều đâm về phía hai chân Hạ Hồ Tử, kiếm pháp nhẹ nhàng sắc bén, có đầy đủ tinh túy của Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm! Nàng biết toàn thân Hạ Hồ Tử đang ở giữa không trung, hạ bàn tất nhiên bất ổn, bởi vậy đầu tiên liên tục đâm vào hai chân Hạ Hồ Tử, cầu mong lấy được quyền chủ động.

Ba kiếm xảo quyệt này, còn chưa kịp tiếp cận Hạ Hồ Tử, đã giao tiếp cùng cước phong của Hạ Hồ Tử.

Nguyên bản ba chiêu kiếm pháp vô cùng nhanh nhẹn, đột nhiên trở nên thong thả ngưng trệ!

Ông!

Trường kiếm phát sinh một tiếng rền rĩ, đột ngột cong lại! Dĩ nhiên, bị cước phong của Hạ Hầu Tử mạnh mẽ ép cong lại.

- Ha ha!

Hạ Hồ Tử hét lên một tiếng giữa không trung:

- Kiếm pháp của ngươi tinh diệu, tốc độ xuất kiếm cũng nhanh, thế nhưng, đây là sự chênh lệch giữa cảnh giới, không thể đơn giản sử dụng kiếm pháp đã bù đắp được. Hậu Thiên lục phẩm, há lại là Hậu Thiên ngũ phẩm có khả năng chống lại.

Phanh!

Khoảng cách Hạ Hồ Tử dừng lại trên không trung phi thường dài, hắn chuyển người trên không trung, mạnh mẽ vung chân, như gió thu cuốn hết lá vàng, trực tiếp đá vào đầu Phong Vân Nhã Cầm!

Lần này, thế chân mạnh mẽ hung ác, trực tiếp đánh bạo liệt không khí bốn phía, phát sinh ra tiếng rít gió, đồng thời, trên chân Hạ Hồ Tử, mơ hồ có thể thấy đực tia chớp quanh quẩn trên đó.

Áo nghĩa tối cao của Thiểm Điện... Siêu Cấp Thiểm Điện Thích!

Một chiêu này hoàn toàn không có bất luận nét khéo léo hoàn, hoàn toàn là lực lượng tinh khiết để thủ thắng.

Cảnh giới Phong Vân Nhã Cầm kém hơn, mà ngay từ đầu đối thủ đã triển khai công kích trước, cố gắng dùng kiếm chiêu sắc bén đả thương đối thủ, hiện tại kiếm pháp không còn tác dụng, ngược lại bị Hạ Hồ Tử chiếm tiên cơ.

Đối mặt một cước Siêu Cấp Thiểm Điện Thích này của Hạ Hồ Tử, nếu như Phong Vân Nhã Cầm trốn sẽ thua, nàng cắn răng, vung lên trường kiếm đón đỡ.

Ông!

Trong chớp mắt, trường kiếm lại bị cước phong đá cong lại, thế chân của Hạ Hồ Tử chỉ thoáng chút dừng một chút, rất nhanh đã đá bay trường kiếm trong tay Phong Vân Nhã Cầm ra ngoài, gẫy tung làm mấy khúc trên không trung.

- Chết!

Trong chớp mắt, một cước này của Hạ Hồ Tử, hung hăng đá vào thân thể đang cố gắng né tránh của Phong Vân Nhã Cầm.

Phanh!

Phong Vân như một bao cát, bị đá bay ra khỏi lôi đài, thân thể lăn lộn mấy vòng trên không trung, trên người còn có tia chớp sấm sét, bùm bùm làm thân thể của nàng bị bỏng.

Đợi đến khi Phong Vân Nhã Cầm rơi xuống đất, toàn bộ thân thể nàng, đã đen thui thành một mảnh, khói đặc màu trắng lượn lờ bốc lên, người cũng chết đến mức không thể chết lại rồi!

- Ha ha! Ta thắng! Ta thắng!

Hai chân Hạ Hồ Tử rơi xuống đất, khàn cả giọng sủa lên như chó, bất quá, hiện tại sắc mặt hắn rất tái nhợt, thân hình cũng lảo đảo một chút, hiển nhiên vừa rồi hắn dùng lực đạo quá mức mãnh liệt, đã xuất hiện tình trạng thoát lực.

Quả nhiên, cảnh giới lục phẩm sơ kỳ, còn chưa đủ thành thục để sử dụng lực đạo.

Một vòng công kích mạnh mẽ vừa rồi, thật sự đã hút hết toàn lực của Hạ Hồ Tử, nếu như Phong Vân Nhã Cầm có thể ngăn cản được, đồng thời lập tức phản công, cũng không khó để kiếm một thắng lợi.

- Cầm nhi!

Trong đám người Phong Vân gia tộc, nhất thời có một gã thiếu phụ xinh đẹp và nam tử trung niên, khóc lóc xông ra ngoài, ôm lấy thân thể cháy thành than cốc của Phong Vân Nhã Cầm, khóc lóc ròng rã.

- Ngươi... Ngươi ra tay... Quá hung ác!

Nam tử trung niên chính là phụ thân của Phong Vân Nhã Cầm, lúc này ánh mắt hắn như nứt ra nhìn chằm chằm vào Hạ Hồ Tử đang giễu võ dương oai trên đài, run giọng nói.

- Được rồi, người Phong Vân gia tộc, nhanh chóng lui xuống, chớ để ảnh hưởng đến thi đấu! Trận đánh vừa rồi, đệ tử Hạ gia giành được thắng lợi tuyệt đối, hắn mới đạt được cản giới lục phẩm sơ kỳ, phương diện khống chế lực đạo không tốt, không phải cố ý định giết người! Lui lại!

Trên bàn trọng tài, trọng tài họ Tây Môn cao giọng tuyên bố:

- Lần này thi đấu lựa chọn đệ tử nhập môn Ngạo Hàn Tông, khu thi đấu Khâu Hác Thành, danh ngạch thứ nhất trong đám tuổi trẻ 16~18 thuộc về Hạ gia!

- Ha ha! Ha ha ha!

Đám người Hạ gia, tự nhiên đều kêu lên ủng hộ, hò hét không ngớt.

Mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu. Bên phía Phong Vân gia tộc, ủ rũ, bi thảm. Trận chiến đầu tiên đã bị thua coi như đành thôi, ngay cả Phong Vân Nhã Cầm, một trong những thiên tài của gia tộc cũng bị đối phương trực tiếp đánh chết!

- Trận chiến thứ hai, do Phong Vân gia tộc, Phong Vân Khôn, đánh với Da Luật gia tộc, Da Luật Trượng!

Không đợi đám người Phong Vân gia tộc giãy dụa từ trong tâm cảnh bi thương ra ngoài, trọng tài đã tuyên bố trận chiến thứ hai.

Trên thực tế, một trận chiến này, hầu như không có buất luận lo lắng gì.

Cảnh giới của Phong Vân Khôn, cũng không kém mấy so với Phong Vân Nhã Cầm, đều là Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong, mà Da Luật Trượng, chính là đệ nhất thiên tài của gia tộc Da Luật, tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ!

Miểu sát!

Hai người vừa mới đứng trên lôi đài, Phong Vân Khôn đã bị một chưởng tùy ý của Da Luật Trượng đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, không rõ sinh tử.

Danh ngạch thứ hai, thuộc về Da Luật gia tộc.

Mà Da Luật Trượng thắng lợi, cũng khiến mấy gia tộc khác âm thầm gật đầu:

- Ừm, cũng tốt, tiểu tử Da Luật này hầu như có thể nói là một thiên tài cực mạnh trong đám thanh niên các đại gia tộc, tu vi huyền khí lục phẩm trung kỳ, giao chiến cùng loại cao thủ này, sợ rằng tỉ lệ thắng vô cùng nhỏ. Hiện tại Phong Vân gia tộc lại làm pháo hôi cho Da Luật Trượng, đáng đời hắn không may, cũng tránh cho mấy đệ tử của gia tộc khác, bị Da Luật Trượng đào thải.

- Trận chiến thứ hai, cũng thua....

Mồ hôi lạnh trên trán Phong Vân Mặc chảy ra đầm đìa, chút đắc ý lúc trước, hiện tại đã không còn sót lại chút gì.

Trận chiến thứ ba bắt đầu!

Dựa theo trình tự rút thăm, như trước là đệ tử Phong Vân gia tộc, đối chiến một gã đệ tử khác của Da Luật gia tộc.

Phong Vân Thụy, huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm đỉnh phong, Da Luật Thiên Long, huyền khí Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ.

Thật đáng tiếng, Phong Vân Thụy cũng không sáng tạo kỳ tích vượt cấp khiêu chiến thắng lợi, tuy rằng hắn biểu hiện tốt hơn cả Phong Vân Nhã Cầm, đánh được mười tám chiêu cùng Da Luật Thiên Long, cuối cùng vẫn bị Da Luật Thiên Long thi triển vũ kỹ gia truyền, Liệt Diễm Đao Pháp, Hoàng Giai cao cấp, một đao chém thành hai đoạn! Mà ngay cả thi thể, đều bị lửa cháy mạnh đốt thành tro bụi.

Chết! Chết không toàn thây!

Ba trận chiến đầu tiên của Phong Vân gia tộc, ba gã đệ tử, tất cả đều thua cuộc! Chết!

- Lạc...

Trong yếu hầu Phong Vân Mặc, vô ý thức phát ra âm thanh nuốt nước bọt, sắc mặt như tro tàn, ánh mắt si ngốc.

Cũng may, trận chiến thứ tư, đệ tử Phong Vân gia tộc không cần tham chiến, do đệ tử Hồ gia đối chiến đệ tử Trần gia.

Kết quả cuộc chiến, chính là đệ tử Trần gia thắng hiểm đệ tử Hồ gia. Mà tuy rằng đệ tử Hồ gia thua trận tỷ thí, nhưng không bị thương.

Bỗng nhiên, trong đầu Phong Vân Mặc hiện lên một ý nghĩ đáng sợ:

- Vì sao, đệ tử Phong Vân gia tộc ta xuất chiến, luôn luôn trực tiếp bị đánh chết, mà đệ tử các gia tộc khác đối chiến, lại có điểm dừng, không ra tay chém giết nhau!

Một ý niệm vừa hiện lên, một ít hồi ức ùn ùn kéo đến...

- Lúc trước, Phong Vân Bách Thắng nhi tử ta, Triệu Lâm Lâm nhi tức ta, bị năm đại gia tộc liên thủ mạnh mẽ ép tự tử, ngay cả tôn nhi Vô Ngân, thiếu chút nữa cũng bị chết! Chuyện này...

Ánh mắt đảo qua đảo lại, chỉ thấy tộc trưởng và trưởng lão năm đại gia tộc khác, đều cười nói, trò chuyện vui vẻ với nhau.

Trái tim Phong Vân Mặc nhất thời chìm vào đáy cốc... Lẽ nào, năm đại gia tộc thấy Phong Vân gia tộc mấy năm nay phát triển an toàn trong Khâu Hác Thành, lúc này dĩ nhiên liên thủ chèn ép!

Vừa suy đoán như vậy, cả sống lưng Phong Vân Mặc, đều cảm thấy được rét run.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Phong Vân Tuyết và Phong Vân Thiết Cương đang chuẩn bị lên lôi đài, trong lòng dâng lên một loại dự cảm phi thường tồi tệ.

- Đại ca, đại ca không cần lo lắng! Tuy nói Phong Vân gia tộc chúng ta bị thua liên tiếp ba trận, thế nhưng, hai trận sau, đã không có gì phải lo lắng, đại ca xem, hai trận còn lại, chính là hai đệ tử Phong Vân gia tộc chúng ta, đánh với hai đệ tử Nạp Lan gia tộc! Rõ ràng chính là, hai gã đệ tử Nạp Lan gia tộc, đều là cảnh giới Hậu Thiên ngũ phẩm, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Tuyết nhi và Cương nhi đây? Hai danh nghạch cuối cùng của độ tuổi 16~18, tất nhiên sẽ thuộc về Phong Vân gia tộc chúng ta.

Từ lúc tiến hành thi đấu chọn lựa cho tới bây giờ, các danh ngạch được phân chia như sau...

Nạp gia tộc hai danh ngạch...

Hồ gia một danh ngạch...

Trần gia một danh ngạch...

Da Luật gia hai danh ngạch..

Hạ gia một danh ngạch...

Phong Vân gia tộc một danh ngạch.

Nếu cuối cùng Phong Vân gia tộc thu được hai danh ngạch, như vậy bọn họ sẽ chiếm được ba danh ngạch, vẫn như cũ có thể ổn định ngồi trên cái ghế đệ nhất gia tộc Khâu Hác Thành!

- Đúng vậy, hai danh ngạch cuối cùng, Phong Vân gia tộc chúng ta, kiên quyết không thể bị mất nữa!

Phong Vân Mặc cố gắng vực dậy tinh thần.

Trên đài trọng tài...

- Hài... Phong Vân gia tộc, từ đây suy bại rồi!

- A? Tây Môn huynh, sao huynh lại nói vậy? Còn có hai trận đây? Nếu như người của Phong Vân gia tộc chiến thắng, như trước bọn họ vẫn ở vị trí đệ nhất gia tộc Khâu Hác Thành.

- Ta xem, hai gã đệ tử Phong Vân gia tộc, hơn phân nửa không đánh lại được hai đệ tử Nạp Lan gia tộc. Các ngươi biết không? Tất cả hai gã đệ tử của Nạp Lan gia tộc đều dùng dược hoàn ẩn chứa cảnh giới chân chính, ngụy trang thành ngũ phẩm. Kỳ thực bọn họ đều có cảnh giới lục phẩm. Tâm cơ Nạp Lan gia tộc thâm trầm như vậy, sao lại không có phần thắng? Dưới tình huống không phòng bị, Nạp Lan gia tộc tất thắng, không thể nghi ngờ!

- Như vậy, mặc dù Phong Vân gia tộc mất đi hai danh ngạc cuối cùng, đơn giản bọn họ tạm thời trở thành gia tộc cấp thấp, năm năm sau, bọn họ lại có cơ hội ngóc đầu trở lại!

- Ha ha, Đại Hề huynh, trước kia ngươi cũng thấy rõ ràng, đám đệ tử trẻ tuổi 10~12 tuổi trong Phong Vân gia tộc, quả thực không có một ngôi sao, mà đám 13~15, cũng không thấy nhiều kẻ tài trí hơn người! Đám đệ tử cực mạnh của bọn họ là từ 16~18 đã không sai biệt lắm bị diệt toàn quân! Ta có thể kết luận, nhân tài của Phong Vân gia tộc, đã xuất hiện đứt gãy, năm năm sau, lực cạnh tranh của bọn họ, sẽ càng trở nên suy nhược. Sau mười năm, phỏng chừng, trong cả Khâu Hác Thành, sẽ không còn tên Phong Vân gia tộc này nữa!

- Ừm, lời này của Tây Môn huynh rất có lý, được rồi, không nên nói lời vô ích, tuyên bố tiếp tục thi đấu đi!

- Trận chiến thứ năm, do Phong Vân Thiết Cương Phong Vân gia tộc đánh với Nạp Lan Vô Ưu, Nạp Lan gia tộc!

Trọng tài họ Tây Môn tuyên bố.

Phong Vân Thiết Cương chính là võ giả Hậu Thiên lục phẩm, lúc này, kéo theo một thanh tinh cương bảo kiếm, trực tiếp bước lên lôi đài, trong lòng cũng không nhịn được cười...

- Ha ha! Có ý tứ! Phân tổ giao chiến này, thật là có ý tứ! Mấy trận chiến phía trước, cường giả lục phẩm của các đại gia tộc đều lên sâu khấu làm nền, mà hai trận chiến cuối cùng, lại lưu cho ta cùng Phong Vân Tuyết, cũng đồng thời gặp hai võ giả ngũ phẩm! Ha ha! Chính vì vậy chuyện thu được danh ngạch của ta đã là ván đóng thuyền rồi!

Trên lôi đài!

Nạp Lan Vô Ưu cũng cầm bảo kiếm trong tay, bình tĩnh đứng tại chỗ. Vũ kỹ gia truyền của Nạp Lan gia tộc, là kiếm pháp giống như Phong Vân gia tộc.

- Nạp Lan tiểu tử, nếu không muốn bị tổn thương, ngoan ngoãn nghe lời khuyên của ta, dập dầu chịu thua, trái lại lăn xuống dưới lôi đài đi!

Phong Vân Thiết Cương tà tà nhìn về phía đối thủ:

- Chênh lệch trên cảnh giới, chính là hố rộng không thể vượt qua!

- Ha ha ha ha!

Nạp Lan Vô Ưu tức giận phản cười:

- Phong Vân gia tộc, cũng chỉ biết trông cậy vào loại cuồng vọng tự đại như ngươi để chống đỡ thể diện? Vở hài kịch ếch ngồi đáy giếng, buồn cười, thương cảm đáng tiếc! Ha ha ha ha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.