Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 47




Hắn đã lén để lại một thánh chỉ, bảo thái giám bên cạnh hắn giao cho tướng phụ sau khi hắn đi. Trên thánh chỉ kia viết, hắn mang theo Ca Nhi đi các nơi để quan sát dân tình, không có kỳ hạn hồi cung. Mà trong đoạn thời gi¬an hắn không ở đây, từ chuyện tiểu thái tử Dục Hi lâm triều, tướng phụ và thái phó của thái tử hãy ở một bên gi¬ám quốc phụ tá.

“Long Ngự Tà, thiếp muốn về!” Tống Vãn Ca dọc theo đường đi tựa vào trong lòng Long Ngự Tà ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn nhiều, chẳng qua là khi nàng biết giờ phút này mình đã bị Long Ngự Tà mang ra khỏi cung chuẩn bị du sơn ngoạn thủy, mặt cười nhất thời chìm xuống. Tuy rằng hắn cùng mình đi khắp cả nước du sơn ngoạn thủy, nàng vui vẻ không thôi, thậm chí cầu còn không được. Nhưng, nàng cũng không thể chỉ lo cho mình, mà để một mình Hi Nhi ở lại hoàng cung? Hơn nữa, còn nhỏ như vậy đã để cho Hi Nhi lâm triều tiếp xúc với đại sự triều chính, vấn đề uy nghiêm nặng nề như vậy nhất định sẽ doạ Hi Nhi khóc. Còn có nếu Hi Nhi tìm không thấy nàng sẽ khóc rống không ngớt.

“Long Ngự Tà, chúng ta mau về đi, nói sao cũng không thể để một mình Hi Nhi ở lại hoàng cung! Nó còn nhỏ như vậy, thiếp sao có thể yên tâm chứ! Cho dù chúng ta muốn đi du sơn ngoạn thủy, vậy cũng phải đem Hi Nhi theo mới được!”

“Không được, ta không muốn làm chuyện gì cũng có tên tiểu quỷ ở một bên làm bóng đèn! Ca Nhi, Hi Nhi đã ba tuổi rồi, đã không coi là nhỏ. Hơn nữa, có tướng phụ và Phi Vũ ở một bên chăm sóc và dạy dỗ, nàng cứ yên tâm đi. Hơn nữa, Hi Nhi là thái tử, về sau phải làm đế vương, để nó sớm tiếp xúc với đại sự triều chính tôi luyện một chút cũng không có gì không tốt. Vãn Nhi, nàng cũng đừng lo lắng nữa, ta cam đoan Hi Nhi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Còn nữa, nàng tâm tâm niệm niệm chỉ có Hi Nhi, ta lại muốn mất hứng nha.”

“Đi đi đi, ngay cả dấm chua của con trai mình cũng muốn ăn, rất không biết xấu hổ!” Tống Vãn Ca buồn cười liếc Long Ngự Tà một cái, nghe hắn vừa nói như thế, tâm cũng buông xuống một ít, không hề có ý muốn quay lại cung. Bất quá, nàng cũng không có ý định ở bên ngoài du ngoạn lâu lắm, Hi Nhi không ở bên người, nàng luôn cảm thấy thiếu một cái gì.

“Ca Nhi, nàng nói trạm đầu tiên của chúng ta đi là nơi nào?” Thấy Tống Vãn Ca không còn kiên trì đòi về, Long Ngự Tà nhanh chóng cười hì hì hỏi.

“Đương nhiên là đi Phượng thành rồi, Trần nhi còn ở Thiên Ma Cung mà, thiếp phải đón nó về!” Tống Vãn Ca không chút nghĩ ngợi nói, hoàn toàn không chú ý tới Long Ngự Tà vì những lời này của nàng, mà nháy mắt suy sụp gương mặt tuấn tú vô khuyết. 

"Haiiiz" Long Ngự Tà hết chỗ nói, một hồi lâu mới buồn bực nói thầm, “Vất vả lắm mới thoát khỏi tiểu quỷ Hi Nhi kia, lại tới một Trần nhi càng khó chơi nữa! Ông trời ơi, vì sao ta muốn cùng Ca Nhi trải qua cuộc sống chỉ có hai người lại gi¬an nan như vậy chứ?”

“Long Ngự Tà, chàng đang nói thầm gì đó?” Tống Vãn Ca quay đầu, nghi ngờ nhìn Long Ngự Tà.

“Không có gì, ta đang tự nói thôi.” Long Ngự Tà không thích thú bĩu môi, cúi đầu ở trên môi đỏ mọng của Tống Vãn Ca nhẹ nhàng hôn hai cái. Đang muốn hôn sâu hơn một phen, khóe mắt dư quang mạnh mẽ thoáng nhìn phía trước cách đó không xa có một bóng người màu xanh, đưa mắt khắp nơi hai tay khoanh trước ngực mà đứng. Không đợi hắn mở miệng, Tống Vãn Ca đã muốn kinh hỉ lên tiếng trước hắn một bước nói: “Hiên, sao huynh ở đây?”

“Hừ! Vật nhỏ, nàng thật đúng là không có lương tâm, phải ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cũng không biết kêu ta!” Giọng điệu Hàn Kỳ Hiên lành lạnh nói, lập tức mắt đẹp đào hoa lạnh như băng sắc bén cũng thẳng tắp trừng hướng Long Ngự Tà.

“Trừng cái gì trừng! Trẫm mang theo người yêu của mình xuất cung du sơn ngoạn thủy, ngươi có ý kiến?” Long Ngự Tà ngạo mạn vô cùng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo hận không thể đông lại Hàn Kỳ Hiên.

“Ta không có ý kiến gì, nhưng vật nhỏ đi đến đâu ta sẽ theo tới đó, thế nào, ngươi không có quyền ngăn cản!” Hàn Kỳ Hiên ngoài cười nhưng trong không cười hộc hộc một tiếng, lại nói tiếp, “Hơn nữa, ngươi cũng không có năng lực ngăn cản!”

“Thật không?” Long Ngự Tà không có ý tốt híp híp mắt, lập tức lạnh giọng ra lệnh, “Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi, Minh Điện, hung hăng đánh xú tiểu tử này một trận cho ta! Không được xuống tay lưu tình!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng dáng bọn bốn người Minh Phong, Minh Vũ giống như quỷ mị, xuất hiện ở trước mặt Long Ngự Tà. Sau khi cung kính cúi người thi lễ, lập tức đi đến trước mặt Hàn Kỳ Hiên, chuẩn bị đấu võ.

“Hừ!” Hàn Kỳ Hiên khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngay cả con mắt cũng lười nhìn bốn người Minh Phong một cái.

Thấy thế, Long Ngự Tà lập tức rất nhanh bổ sung vài câu, nói: “Hàn Kỳ Hiên, có bản lĩnh ngươi hãy dùng công phu quyền cước bình thường đánh nhau với bọn Minh Phong đi, đừng dựa vào kiếm pháp và thần công rách nát kia, như vậy trẫm mới có thể tâm phục khẩu phục đối với ngươi. Phục đó! Ca Nhi, nàng thấy thế nào?”

“Uh, thiếp cũng muốn xem một chút, nếu chỉ dùng công phu quyền cước gi¬ao đấu bình thường, sẽ là ai lợi hại hơn.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa khẽ gật đầu một cái, một dáng vẻ rất hứng thú đánh giá kết quả sẽ như thế nào.

“Vật nhỏ, nàng thích là được rồi. Cho dù không cần võ công và nội lực, bốn người bọn họ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!” Hàn Kỳ Hiên ngạo mạn nhướng mày, lập tức từng bước nhảy đến trước mặt Minh Phong, ra tay quyền đầu tiên đã vừa nhanh lại vừa chuẩn tiếp đến trên mặt Minh Phong.

Hỗn chiến lập tức bắt đầu, năm người quyền đến chân đi, ngươi trốn ta tránh, song phương đều đem hết toàn lực.

Nửa canh giờ qua đi, chỉ thấy bốn người Minh Phong, Minh Vũ, Minh Lôi và Minh Điện mặt mũi bầm dập, đầy người bụi đất, dắt nhau giúp đỡ mới không ngã sấp. Mà trái lại Hàn Kỳ Hiên, toàn thân trên dưới không một chỗ bị thương, trên cẩm bào màu xanh đẹp đẽ quý giá cũng lau sạch không nhiễm một hạt bụi.

“Long Ngự Tà, thế nào? Có phải nên một vốn một lời tâm phục hay không”. Hàn Kỳ Hiên liếc xéo Long Ngự Tà, khóe miệng giơ lên tươi cười đắc ý.

“Hừ, đắc ý cái gì, mạng chó của ngươi tốt một chút mà thôi!” Long Ngự Tà bĩu môi liếc Hàn Kỳ Hiên một cái, mạnh mẽ quát chói tai một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ‘Tia Chớp’, bay nhanh lên trước. "Hàn Kỳ Hiên, có bản lĩnh ngươi đừng dùng khinh công, đấu với Tia Chớp của trẫm một lần, để xem rốt cuộc ai chạy trốn mau!”

“Long Ngự Tà, tên tiểu nhân hèn hạ ngươi!” Hàn Kỳ Hiên phẫn nộ mắng một tiếng, nhanh chóng cởi ngựa quý của mình, tốc tốc đuổi theo. Không biết chạy bao lâu, Long Ngự Tà mang theo Tống Vãn Ca đi tới trong một rừng cây phong cảnh xinh đẹp, xoay người xuống ngựa, sau đó cũng ôm Tống Vãn Ca xuống.

Hai người lẳng lặng ngồi dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi.

“Long Ngự Tà, Hiên cũng thật là lợi hại, cho dù không cần võ công và nội lực, cũng có thể lấy một địch bốn, đánh bốn người Minh Phong cho thê thảm như vậy.” Tống Vãn Ca hưng phấn nói, đối với bản lĩnh của Hàn Kỳ Hiên nàng khá là bội phục.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu, ta cũng có thể tay không áp đảo bốn người Minh Phong mà!” Long Ngự Tà rầu rĩ nói.

“Stop! Áp đảo mấy người Minh Phong thì tính cái gì, có bản lĩnh chàng đi đánh với Hiên kìa!” Tống Vãn Ca buồn cười bĩu môi, mặc kệ vẻ mặt buồn bực không thôi của Long Ngự Tà, ai bảo hắn luôn khi dễ Hiên chứ. Nói đến cùng nàng chính là xem Hiên như bạn rất thân và ca ca, nhưng hắn vẫn nhìn Hiên không vừa mắt, có cơ hội là tìm Hiên gây sự.

“Ca Nhi, tối hôm qua nàng không phải lại mơ thấy người đàn ông khác chứ?” Trầm mặc một hồi, thanh âm bực bội phẫn uất của Long Ngự Tà bỗng nhiên vang lên, ẩn ẩn đè nén chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.

“Không có không có, tuyệt đối không có!” Tống Vãn Ca không ngờ Long Ngự Tà đột nhiên hỏi điều này, âm thầm hoảng sợ, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận. Tuy rằng tối hôm qua nàng thật sự mơ thấy Liên Mặc, hơn nữa lại một lần nữa sâu sắc chờ mong ba năm sau Liên Mặc sẽ trở lại bên người nàng. Nhưng ở trước mặt Phách Vương Long (rồng bá vương) sức ghen so với ai khác đều lớn hơn này, nàng mượn gan của mười người cũng tuyệt không dám thừa nhận. Nếu đổ bình dấm chua của hắn ra, người không có quả ngon để ăn lại là chính mình, nàng cũng không muốn thường xuyên ba ngày hai bữa lại bị hắn ‘Chà đạp’ không xuống giường được. "Chồng à, thiếp thật không có mơ thấy người đàn ông khác, chàng phải tin thiếp!”

“Thật không có?” Long Ngự Tà híp mắt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập biểu tình nghi ngờ, rõ ràng là không tin.

“Đương nhiên là thật! So với ngọc trai còn thật hơn, thiên chân vạn xác luôn!” Đầu nhỏ mỹ lệ của Tống Vãn Ca không ngừng gật, giống như bằm tỏi. "Chàng cũng không nghĩ xem, người ta tối hôm qua bị chàng cứng rắn quấn quýt lấy ‘khi dễ" cả đêm, cũng đều sắp mệt chết rồi, sao còn có thời gi¬an đi nằm mộng!!”

“Thật không? Nếu so với ngọc trai còn thật hơn, vậy tối hôm qua sau khi nàng ngủ nhanh chóng mở miệng gọi một tiếng ‘Mặc", lại là gọi ai vậy?”

“A!” Tống Vãn Ca nghe vậy cúi đầu kinh hô một tiếng, sửng sốt một lát, lập tức phục hồi tinh thần lại, cười đến vẻ mặt kiều mị mà lấy lòng, “Chồng à, tên tự của chàng không phải là ‘Mạch" sao, ‘Mạch" trong miệng thiếp đây, nhất định là gọi chàng rồi! Chồng, chàng xem thiếp trong lúc ngủ mơ cũng vô nghĩa gọi tên của chàng, có thể thấy được thiếp yêu chàng bao nhiêu, chàng còn muốn thế nào! Chồng, chàng rốt cuộc muốn tin thiếp không?”

“Muốn muốn, ta đương nhiên tin tưởng Ca Nhi rồi!” Long Ngự Tà liên tục gật đầu, trên vầng trán tràn đầy ý cười, chống đỡ không được nhất đúng là dịu dàng kiều mị của Ca Nhi. Cứ gọi hắn ‘chồng à’ khiến hắn tâm hoa nộ phóng (vô cùng vui vẻ), bong bóng nhỏ hạnh phúc ở đáy lòng không ngừng phình ra ngoài, đều sắp cỏ dại lan tràn. Cho dù nàng lừa hắn, hắn cũng tình nguyện tin tưởng. "Ca Nhi, sau này nàng đều phải gọi ta là chồng, hơn nữa một ngày không thể thiếu một trăm lần nha! Ta thích nghe nàng gọi ta như vậy!”

Hai ngày trước Ca Nhi nói cho hắn biết, nói là trên thế giới này có một địa phương thực hành chế độ một vợ một chồng, một người đàn ông chỉ có thể có được một thê tử, cũng chính là vợ, mà một nữ tử cũng chỉ có thể có được một trượng phu, cũng chính là chồng, chồng và vợ đều là tiếng gọi duy nhất của cả hai. Hắn nghe xong tuy rằng kinh hãi loại chế độ lễ giáo thế tục có bánh ngọt không nhân này, nhưng cũng không phản đối, lại cực kỳ thích loại xưng hô thân thiết vô cùng này. Hắn muốn Ca Nhi làm nữ tử duy nhất của hắn, dĩ nhiên, hắn cũng muốn làm người đàn ông duy nhất của Ca Nhi.

“Chồng, chàng tin thiếp là tốt rồi!” Tống Vãn Ca âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phải biết rằng, muốn lừa gạt con rồng bá vương trước mắt này, còn khó hơn ra chiến trường đấy. "Chồng, sau này thiếp chắc chắn mỗi ngày gọi chàng như vậy, một mực gọi đến chàng nghe phiền mới thôi. Chồng, chồng, chồng" Tiếng gọi yêu kiều lấy lòng tùy theo không ngừng vang lên, một câu so với một câu mềm mại đáng yêu, nhưng trong giọng nói có vài phần chột dạ chỉ có một mình mỗ nữ tự biết. Bất quá điều này cũng không thể trách nàng lừa hắn, chỉ có thể trách hắn rất bá đạo, sức ghen quá lớn, nàng không nói dối thì còn có thể làm gì? Vậy còn không phải chờ bị hắn tử hình ngay tại chỗ ư!

“Được rồi, Ca Nhi trước tiên tiết kiệm thêm chút sức, ta sẽ để nàng gọi đủ.” Tiếng nói bá đạo của Long Ngự Tà chợt trở nên ám muội gợi cảm vô cùng, trầm thấp mê hoặc đến cực điểm, làm cho Tống Vãn Ca nhất thời đều phản ứng không được. Vừa định mở miệng hỏi hắn có phải uống nhầm thuốc gì rồi hay không, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng.

Ngay sau đó, chỉ nghe ‘vụt’ một tiếng, Long Ngự Tà đã bế nàng tung người nhảy lên trên một cái cây cao lớn nhất. Cành lá rậm rạp kia trở thành che dấu tốt nhất, thân thể hai người ẩn vào ở giữa, người ngoài nhìn không thấy.

“Chồng, chàng.... Bế thiếp lên cây làm cái gì?” Tống Vãn Ca ôm chặt lưng Long Ngự Tà, có chút hơi sợ ngập ngừng nói. Cây cao như vậy, nếu ngã xuống, không chết cũng bị thương!

“Ca Nhi đừng sợ, có ta ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không ngã xuống!” Long Ngự Tà không có ý tốt cười cười, lập tức đè lên thân thể mềm mại của Tống Vãn Ca, trong môi mỏng phun ra lời nói càng ám muội, thở ra hơi thở dày đặc hương vị ham muốn. "Vợ à, tiểu quỷ Hi Nhi kia bị Vũ Văn Huyền Băng xúi giục hỏng rồi, luôn nhận giặc làm cha, trước mắt một chút cũng không thân với ta, ta rất đau lòng! Vợ, ta mặc kệ, nàng phải sinh cho ta thêm mấy hoàng Nhi nữa, làm cho về sau bọn chúng chỉ được vây quanh một mình ta, cũng chỉ có thể thân với một mình ta! Vợ, nàng nói chúng ta một năm sinh một đứa, có được không?”

Nói xong, bàn tay to không an phận của Long Ngự Tà đã sờ về phía cái hông của nàng, đai lưng bị tháo, áo ngoài tùy theo bị bong ra từng mảng.

“Chồng, đừng......”  “ Tống Vãn Ca cuống quýt đè lại tay làm loạn của Long Ngự Tà, hơi thở vì hoảng sợ mà trở nên có chút không ổn. "Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta làm sao có thể.... “

“Sợ cái gì, có cành lá rậm rạp này che lấp, ai có thể xem tới được chúng ta đang làm cái gì.” Áo lót bị mở, Long Ngự Tà vội vàng hôn lên cổ trắng nõn tinh tế của cô gái nhỏ yêu mến, lại theo xương quai xanh hoàn mỹ một đường xuống phía dưới.

“Nhưng, nhưng.... Chúng ta đêm qua mới....” Tống Vãn Ca chống đẩy hoàn toàn vô lực, nhưng còn tồn tại chút lý trí vẫn kiên trì giãy dụa lần cuối. Tối hôm qua cả một đêm mất hồn triền miên, thân thể của nàng cho tới bây giờ còn có chút bủn rủn vô lực. "Chồng, hôm qua chàng đều giằng co dữ dội cả đêm, không cần nghỉ ngơi sao?”

“Cả một đêm tính cái gì? Vợ à, đối với nàng, cho dù ta muốn cả đời cũng còn ngại không đủ đâu!” Long Ngự Tà hình như có chút chưa thỏa mãn dục vọng hừ hừ, hắn đã có hơn ba năm không hoan ái với cô gái nhỏ yêu mến dưới thân này, mới triền miên một đêm làm sao mà đủ? Nếu không phải sợ thân thể nàng ăn không tiêu, hắn thật muốn đem nàng đặt ở dưới thân bừa bãi yêu thương bảy ngày bảy đêm mới bỏ qua. "Vợ, đừng nhưng nữa, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí thời gi¬an nữa.”

Lời còn chưa dứt, cái yếm và quần lót trên người Tống Vãn Ca cũng bị Long Ngự Tà từng cái từng cái lột ra. Ngay sau đó là áo ngoài và áo trong của hắn, ở trước mặt nàng rất nhanh được hắn cởi ra.

“Vợ, chúng ta phải nắm chặt thời gi¬an sinh thêm mấy đứa bé, để cho bọn chúng mỗi ngày vây quanh nàng, như vậy nàng mới không có thời gi¬an suy nghĩ chuyện khác.” Long Ngự Tà vừa nói vừa cúi đầu hôn lên bộ ngực sữa của Tống Vãn Ca, nhẹ nhàng liếm hôn cắn cắn, dẫn tới nàng từng đợt sợ run.

“Ưuuu... Mau đừng như vậy, như thế này Hiên đến đây làm sao bây giờ?”

“Hừ! Hắn dám nữa, ta lại cho bốn người Minh Phong hung hăng đánh hắn một trận nữa!”Long Ngự Tà nghiến răng nghiến lợi nói, nhắc tới tên kia hắn lập tức một bụng tức. Không phải là ỷ vào mình võ công cái thế, thiên hạ đệ nhất sao, có cái gì hay mà khoe ra? Hừ, tìm một cơ hội trộm đi hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp của hắn ta, chờ hắn cũng luyện thành hai loại võ công này rồi, xem xú tiểu tử kia còn dám ở trước mặt hắn làm phách nữa không!

Tống Vãn Ca bĩu môi, không cho là đúng: “Chồng, phải là Hiên hung hăng đánh bốn người Minh Phong một trận mới đúng chứ!”

“Dừng! Tiểu tử đó bớt đắc ý đi! Bốn người Minh Phong liên thủ đánh không lại, ta lại phân phó tất cả ám vệ ra vây công hắn, đánh nở hoa cái khuôn mặt đào hoa tà mị đẹp đẽ của hắn!” Trong mắt Long Ngự Tà loé ánh vàng, tiếng cười âm hiểm làm cho Tống Vãn Ca nhịn không được co giật khóe miệng, da đầu cũng bắt đầu run lên.

“Chồng, chàng không phải nói cùng thiếp đi ra du sơn ngoạn thủy, lưu lạc thiên nhai sao? Vậy chàng còn mang theo nhiều ám vệ như vậy làm gì?”

“Ha ha, chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là riêng dùng để đối phó Hàn Kỳ Hiên tiểu tử thúi kia, ai bảo hắn khiến người ghét chứ!” Luôn như âm hồn bất tán đi theo bọn họ, một chút cũng không đỏ mặt vì phá hư vợ chồng người ta ân ái, còn không sợ bị thiên lôi đánh xuống.

“Chồng, chàng lấy nhiều áp ít, thắng không hay.” Tống Vãn Ca còn chưa dứt lời, đôi môi hồng nhuận đã bị hôn thật sâu.

Thật lâu, Long Ngự Tà mới luyến tiếc ngẩng đầu, không có ý tốt cười nói: “Vợ, vì phòng ngừa người đáng ghét đến phá hư cuộc sống vợ chồng chúng ta ân ái triền miên hạnh phúc, lấy nhiều áp ít tính cái gì, thủ đoạn ti bỉ của chồng nàng còn nhiều! Được rồi, vợ à, không cho nàng nhắc đến tiểu tử thúi Hàn Kỳ Hiên trước mặt ta nữa, nhất là vào lúc chúng ta hoan ái. Bằng không, ta sẽ ghen tị nha!”

Dứt lời, Long Ngự Tà nhẹ nhàng tách ra hai chân thon dài trắng nõn của Tống Vãn Ca quấn ở ngang hông mình, lập tức mạnh mẽ chìm thân, hơi trừng phạt tiến vào thân thể của nàng, rước lấy Tống Vãn Ca kìm lòng không được mất hồn ngâm một tiếng. Luật động cuồng tứ đi theo trình diễn, cảnh xuân vô hạn, xuân ý không dừng lại nghỉ ngơi.

“Ưuu... chồng, chàng chậm một chút... Chậm một chút... a...”  Tống Vãn Ca ôm chặt cổ Long Ngự Tà, thanh ngâm thoát ra không tự chủ được từ môi của nàng bật ra miệng, tình cảm cuồng liệt nóng cháy như vậy, nàng thật sự là có chút chịu không được. Tuy rằng cảm giác vui thích mất hồn kia khiến nàng thích khiến nàng say mê, thậm chí khiến nàng có chút phiêu phiêu dục tiên, nhưng không thể không tiết chế như vậy!

“Chồng, chàng rốt cuộc muốn đủ chưa... a ư, thiếp mệt mỏi quá... Umm.... ư..... “

“Không đủ, không đủ, cả đời cũng không đủ! Vợ, nhịn trong chốc lát nữa, thật tốt phối hợp ta một chút thôi! Làm tiếp một lần, a không, làm tiếp hai lần. Không được, hai lần vẫn còn quá ít, ba lần đi. Vợ, chúng ta làm tiếp ba lần sẽ để cho nàng nghỉ ngơi một chút, được không?”

“AA, ư ư!” Tống Vãn Ca kêu rên một tiếng dưới đáy lòng, biết phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể nhận mệnh phối hợp với con rồng bá vương tinh lực tràn đầy, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì. Luật động nguyên thuỷ lại một lần nữa tấu vang âm thanh lả lướt động lòng người kia, làm xấu hổ tất cả cảnh đẹp tự nhiên quanh mình.

Tương lai lộ rốt cuộc như thế nào, dù ai cũng không cách nào đoán trước. Bất quá, chỉ cần có người yêu mến ở bên người, cho dù gặp được nhiều mưa gió hơn nữa, nhiều gập ghềnh hơn nữa, cũng sẽ làm cho người ta vui vẻ chịu đựng.

Cực khổ, một mình gánh khó khăn. Nếu có người yêu cùng nhau chia sẻ, vậy sẽ gọi là hạnh phúc!

Có thể cùng người yêu mến cầm tay tiêu dao cả đời, ai dám nói đây không phải hạnh phúc lớn nhất trong đời đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.