Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 7: Chiếc điện thoại mới




-Cứu tôi với, bắt cóc, bắt cóc..... Quỳnh Thư vừa kêu vừa đập cửa bùm bụp.

Với tốc độ nhanh như chớp trên con đường quốc lộ vắng bóng người. Chiếc xe bỗng đột ngột dừng lại tắp vào lề đường. Những tia lửa lóe sáng lên sát vào mặt đường tạo nên những đường đen vô cùng quyến rũ. Đây phải gọi là "Hung thần sa lộ" đích thực của năm.

Đôi mắt cô từ từ mở ra cùng theo đó đôi tay kiểm tra nhịp tim đập. May quá mình còn sống, tưởng sắp được xuống chầu Diêm Vương làm vợ cương thi nữa chứ. Cô nhìn Quốc thở phào một cách nhẹ nhõm.

-Có muốn xuống không? Tiếng nói bất chợt vang lên, cô mừng lắm. Cô đã phải chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Vui mừng, cô tháo dây an toàn. Vội lao mình ra cửa xe thì mới chợt nhận ra sự thật-phũ-phàng. Mịa nó chứ! dừng lại giữa đường quốc lộ không một bóng ma nào ở đây thì dừng làm gì. Bây giờ mà xuống khác gì nướng người trên ngọn lửa hung tàn.

Nhẹ nhàng đóng lại chiếc cửa xe. Như một chú mèo ngoan, cô tự thắt dây an toàn và trật tự ngồi vào ghế phụ.

-Tưởng nhóc muốn xuống. Quốc nhếch môi mỉm cười rồi chiếc xe lại lao vun vút vào con đường quốc lộ.

Người cô yên tọa trên xe nhưng cái mồm và cái đầu không yên tọa, cô chửi rủa cái thằng ranh bố láo dám chọc cô, mịa nó chứ nó nghĩ mình là ai. Ơ nhưng mà nó là ai nhỉ?( bó tay với cô)

Một lần nữa chiếc xe lại được dừng lại. Nhưng có vẻ lần này thì nó có phần yên bình bể lặng hơn lần trước. Chỉ là tung hai con xe máy đằng trước, bẹp hai con xe đằng sau mà thôi.

Bước xuống xe, hàng loạt con mắt hướng mày về phía Quốc. Ai biểu anh quá ư là đẹp trai. Nam thần của năm mà lại. Đeo thêm chiếc kính quá chuẩn hội người mù Việt Nam. Ý nhầm hội sao hàng đầu Việt Nam.

Bực mình vì cái lũ hám trai cứ tí ta tí tởn gần đến chiếc xe và nhóc con. Cô lao vào khu mua sắm. Ơ mà hắn ta đưa cô đến đây làm gì nhỉ? Định bán mình chăng? Nghĩ vậy cô chốc chốc rùng mình. một cảm giác lạnh sau gáy càng rõ rêt.

-Này nhóc con, nghĩ gì thế!

-"Bà mày đang điên đây" ...a chị nghĩ gì không có liên quan tới nhóc. Cô nói rồi lè lưỡi phủi mông đi thẳng. Quốc nhìn cô, càng nhìn anh càng thấy cô nàng này đáng yêu chứ không phải một bà già khó tính. Nhưng thật sự thì anh không biết cô lại là một người khá khó tính. Lấy ví dụ điển hình nhất là chuyện tiền bạc.

Loanh quanh loạng choạng thế nào cô lại vào gian hàng điện thoại. Tiền thì cô không có, điện thoại thì đang nhăn nhó. Ôi! nhìn mà thấy......sướng cả mắt. Vô tình vào đây thì ngắm cái đã đi để tối nay về còn ôm mộng mua điện thoại mới.

Những chiếc điện thoại lung linh được đặt trên những giá lấp lánh khiến cô hoa cả mắt. Lướt qua một lượt rồi cô hạ mắt mình vào một chiếc điện thoại vỏ màu xanh lam-màu mà cô rất thích.

-Thích nó chứ?

-Thích tất nhiên là thích rồi. Cô vô tư trả lời mà không quan tâm nguồn đang hỏi. Đôi mắt sáng rực lên khi thấy chiếc điện thoại còn treo móc hình con ếch mắt lồi trông rất ư là dễ thương.

-Chị em lấy cái này. Quân nhấc chiếc điện thoại ra khỏi vị trí ban đầu của chúng và đưa cho cô.-Tặng nhóc này.

Sau câu nói cô nhìn chằm chằm vào anh. Đôi tay nhanh chóng sờ vào mặt rồi đến trán.

-Này ấm đầu hay là hai dây thần kinh chập vào nhau đấy hả? Mắc mớ gì chị phải lấy. Hứ định lừa chị à.

-Nhóc có thấy ai lừa mà mua cho nhóc điện thoại chưa hả? Yên tâm anh không có lừa nhóc đâu. Đây là đồ dùng cần thiết anh mua để cđi đóng phim, cứ coi như là trả công cho casting lúc sáng.

Nghe Quốc nói mà lòng cô nguôi ngoai phần nào. Bởi bởi lẽ cô không muốn mắc nợ ai cả.

"Ôi thì mình phục mình quá, tài năng thiên bẩm lẽ ra phải được phát hiện sớm, 23 tuổi quá muộn cho một nữ diễn viên trẻ triển vọng" Cô tự mình nghĩ, tự mình cười như một con tự kỉ bệnh lâu năm. Nhưng cô đâu có biết rằng chiếc điện thoại này là do anh bỏ chính tiền của mình ra để mua tặng cô. Chả là lúc gặp cô nhắn tin bằng chiếc điện thoại 1200 cổ anh rất chi là "sốc". Ý định anh lôi cô đi là cũng để mua điện thoại cho cô và xin số. Một công đôi việc ấy mà.

-Khoan đã-Cô bỗng chốc dừng lại, khiến anh đang đi mà đâm luôn vào người cô, quay mình lại cô giơ ngón tay lên và nói rằng:- Điện thoại thì chị nhận, nhưng cấm nhóc xưng anh nghe chưa, láo. Nói rồi cô giật lấy điện thoại te tởn nghịch linh tinh. Lôi con củ gạch 1200 cô tháo sim nhờ anh lắp thẻ để nghịch tiếp.

-Cục gạch sẽ được về nhà trưng bày làm đồ cổ, còn em hãy về với đội của chị. Cô vui vẻ đút hai chiếc điện thoại vào trong túi xách của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.